Trưởng Công Chúa Trùng Sinh

Chương 1: Mất đi

Mùa đông năm nay tựa hồ lạnh hơn so với những năm trước. Phủ tướng quân, một mảnh hiu quạnh. Vài nữ tử ở chính điện đều lạnh run. Đã không còn ngày xưa dựa vào nhan sắc tranh thủ tình cảm nay chỉ còn khuôn mặt tiều tụy. Ngày đại tướng quân làm phản bắt đầu chạy ra ngoại quan, các nàng cũng trở thành tội nhân chờ chết. Khóc đã không còn ý nghĩa đối với tương lai đầy sợ hãi và bất an đã làm cho các nàng ngay cả dũng khí khóc đều không có.

" Ồn cái gì" Giọng nói bén nhọn ngữ khí không hờn giận của một nữ tử ngồi ở chủ vị khuôn mặt được hóa trang đậm nhưng vẫn không che được nét mệt mỏi cùng tuyệt vọng. Thương tâm? Từ lâu lòng của nàng đã không còn để ý đến. Từ khi nàng biết không thể có được tình yêu của tướng quân, lòng của nàng cũng đã đóng băng. Hiện nay, cho dù biết tướng quân đem mình vứt chết, trong lòng cũng không quá mức khó chịu. Nhìn nữ tử đứng ở giữa không hiểu sao nàng lại có cảm giác vui mừng, haha ngày xưa có tốt đẹp như thế nào thì bây giờ vẫn phải chết cùng nàng. Cùng Oanh Nhi đấu nhiều năm như vậy nàng không phủ nhận hôm nay là ngày nàng vui nhất.

" Ha ha ha, Oanh Nhi, thật không nghĩ tới, ngay cả ngươi cũng không thoát khỏi các chết" Nàng cười lớn " Vui, thật sự rất vui".

" Công chúa…" Oanh nhi nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy phức tạp" khó thể che dấu.

" Công chúa?" Nàng cười tự giễu " Ngươi là châm chọc ta sao?" Tướng quân thông đồng với địch tạo phản, là công chúa thì như thế nào ngay cả thân phận trưởng công chúa cũng không cứu được nàng. Cũng chỉ biết chờ chết, lúc trước ngoại trừ hư danh tướng quân phu nhân còn lại nàng đều chiếm không được, bây giờ nàng phải gánh vát tội danh phản quốc này, ông trời thật bất công a.

" Ta… Ta không có ý tứ này…" Oanh Nhi biểu tình có chút bối rối, sợ công chúa hiểu lầm nên cố gắng giải thích. Chính là công chúa ngay cả ánh mắt đều không nhìn nàng một lần.

" Kẽo kẹt" Một tiếng, đóng chặt cửa chính bị mở ra, Lí công công tâm phúc bên người hoàng đế ưỡn ngực đi vào. Nhìn một phòng ầm ĩ, khó mà che dấu cảm giác cao cao tại thượng.

" Yêu, này không phải trưởng công chúa điện hạ sao" Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra.

" Nguyên lai là Lý công công" Cười lạnh một tiếng, công chúa vẫn ngồi tại chỗ.

Lý công công cũng không để ý, triển khai thánh chỉ, khinh thường nói " Trưởng công chúa thật sự là thời thế thay đổi, chúng ta đã nói ngày nào đó sẽ trở thành người đứng đầu".

" Hừ" Nàng hừ lạnh, " Thật sự chúc mừng Lý công công. Không ngờ ngươi vô dụng như vậy cũng có ngày này"

Bị châm chọc Lý công công cũng không tức giận " Chúng ta vô dụng, nhưng so với công chúa mất mạng cũng tốt hơn nhiều"

" Toàn bộ người phủ tướng quân nghe lệnh" Lý công công đem thánh chỉ đưa trước mặt.

Một phòng ầm ĩ toàn bộ đều quỳ xuống, riêng công chúa vẫn ngồi yên.

" Lớn mật" một người bên cạnh Lý công công lên tiếng " Ngươi dám không quỳ"

" Thôi" Lý công công mỉm cười khoát tay " Dù sao cũng là lần cuối. Để nàng kiêu ngạo lần cuối đi".

" Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Đại tướng quân thông đồng với địch phản quốc, phán tử hình. Toàn bộ nữ quyến của phủ tướng quân, tướng quân phu nhân, trưởng công chúa Cảnh Lăng tử hình, trẫm niệm tình hoàng hậu đã mất ban thưởng vải trắng lập tức thi hành. Này nữ quyến đưa vào quân kỹ. Khâm thử! Trưởng công chúa điện hạ, thỉnh đi. Các vị phu nhân, thỉnh đi". Lý công công trên mặt mang theo nụ cười đắc ý. Giơ tay lên, một mảnh vải trắng bị hạ nhân bưng đi lên.

" Hừ" Công chúa Cảnh Lăng hừ lạnh một tiếng, đứng dậy cầm lấy khay đựng vải trắng, nhẹ nhàng vuốt ve. Chết, nàng đã sớm không sợ.

" Trưởng công chúa điện hạ, chúng ta xin khuyên người một câu" Lý công công mở miệng nói " Kiếp sau đầu thai làm người nhớ rõ đừng bao giờ làm người xấu. Người có kết cục hôm nay đều là do ngươi gieo gió gặp bão".

Xấu….sao? Nàng sửng sốt một chút, nhớ lúc trước tướng quân cũng đã từng nói như vậy với nàng, làm người không tốt cho nên mới không thích nàng. Nàng chỉ là quen cao cao tại thượng thì ra đây là không tốt sao?.

" Thỉnh đi, trưởng công chúa. Đừng kéo dài, sớm đi đi." Lý công công nói " Các vị phu nhân cũng cùng nhau đi thôi".

" Không! Không cần ta là tướng quân nhân, thế nào lại làm quân kĩ !". Cả phòng bỗng ồn ào lên. Lý công công tựa hồ đoán trước, giơ tay lên, thị vệ liền tiến vào trấn áp. Các phu nhân khóc sướt mướt rất nhanh bị ngăn chặn.

Nhẹ vỗ về tấm vải trắng lòng nàng vẫn tĩnh lặng như nước. Xuyên thấu vải trắng nàng tựa hồ thấy được ngày kết hôn trải dài hành lang là màu đỏ tân hôn. Cũng là như vậy cảm xúc. Nhớ mang máng thời điểm tướng quân gỡ xuống khăn trùm đầu đã nói sẽ chiếu cố nàng cả đời. Chính là hiện tại cảnh còn người mất. Nàng từng hận tướng quân, hối hận tiến vào phủ tướng quân, kỳ thật nàng hận nhất vẫn là Oanh Nhi, này người hứa hẹn sẽ trung thành chính mình cả đời lại cướp đi tất cả của mình.

Cầm lấy vải trắng nàng đưa mắt nhìn tất cả mọi người ở đây, ghi nhớ từng người, nếu có kiếp sau nàng sẽ không bỏ qua cho những người này, nhất là Oanh Nhi và Lý công công ánh mắt nàng hiện lên vài phần sát khí, hôm nay hết thảy nàng nhớ kỹ.

Kia trong nháy mắt, mắt nàng hiện ra tia căm thù làm cho Lý công công nhịn không được rút lui nửa bước.

" Lý công công có thể làm cho Oanh Nhi tiễn công chúa đoạn đường cưới cùng" Trong trẻo thanh âm truyền đến, Oanh Nhi chậm rãi đi đến bên người nàng, cởi trên tay vòng ngọc đưa cho Lý công công. Này vòng tay là của tướng quân đưa cho nàng là đồ tốt.

Lý công công nhận lấy vòng tay, nở nụ cười vừa lòng " Chúng ta công nhận tấm lòng trung thành của ngươi, thôi để ngươi cùng nàng nói hai câu đi"

" Đa tạ Lý công công" Oanh Nhi mỉm cười, kỳ thật nhan sắc Oanh Nhi rất được. Công chúa là xinh đẹp hiện rõ thì Oanh Nhi chính là nét đẹp nội liễm. Đôi mắt đẹp nhu tình như nước. Dù là Lý công công là bệnh quan cũng không thể không khen ngợi một câu.

" Hừ" Nhìn Oanh Nhi đang đi về phía mình, Cảnh Lăng hừ lạnh một tiếng, " Ta và ngươi tiện nhân không có gì để nói, dù chết ta cũng không muốn gặp ngươi, khỏi cho làm bẩn đường hoàng tuyền." Lời nói của Cảnh Lăng rất khó nghe, nàng và Oanh Nhi đã sớm như nước với lửa nàng sẽ không bỏ qua cơ hội châm chọc Oanh Nhi. Oanh Nhi mím môi, đứng trước mặt Cảnh Lăng ánh mắt toát lên sự phức tạp, giống như hoài niệm, giống như bi ai: " Công chúa, chúng ta từng không như thế này"

" Từng?" Cảnh Lăng cười lạnh một tiếng " Ta cũng không nhớ ra mình đã từng nuôi ngươi như vậy"

" Công chúa" Oanh Nhi quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu, " Mặc kệ công chúa nghĩ như thế nào, Oanh Nhi đối với công chúa chưa bao giờ thay đổi"

" Biến khỏi mắt ta" Cảnh Lăng nghiêm mặt, chỉ vào cửa " Ta kiếp này, kiếp sau cũng không nghĩ gặp ngươi."

" Công chúa điện hạ…" Oanh nhi lăng lăng nhìn Cảnh Lăng, trong mắt tràn đầy bi thương, mở miệng lại nói không nên lời.

" Đi thôi" Lý công công tiến lên, thái độ của trưởng công chúa với Oanh Nhi, một người ngoài như hắn còn chịu không được, " Loại này chủ tử không đáng cho ngươi lo lắng. Để cho nàng một người chết đi, cô độc hoàng tuyền sẽ làm nàng thấy được sai lầm".

" Trưởng công chúa, thỉnh đi" Lý công công làm một cái động tác thỉnh đi.

" Không cần ngươi nhắc nhở". Cảnh Lăng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý công công " Ta đều có đúng mực, không cần ngươi tới chỉ huy". Ngón tay trắng noãn cầm lấy khay đựng vải trắng. Trắng tinh vải trắng tung bay, Oanh Nhi nhìn trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ khó ức chế thống khổ. Mịt mờ nhìn bên cạnh Lý công công Oanh Nhi đưa tay cầm vải trắng ở trên cổ Lý công công vây quanh một vòng.

" Ngươi, ngươi làm cái gì" Cảm giác khó thở, Lý công công hoảng lên.

" Không làm gì. Chỉ là có chuyện thỉnh Lý công công giúp". Oanh Nhi siết chặt tay cầm vải, nhìn một bên thị vệ định xong lên quát " Đừng tới gần, gần chút nữa ta sẽ làm cho hắn chết!"

" Ngươi cũng biết ngươi làm như vậy sẽ chết" Lý công công mở miệng nói.

" Chết, cho tới bây giờ Oanh Nhi chua từng sợ" Oanh Nhi khống chế Lý công công, đi đến bên cạnh Cảnh Lăng " Công chúa đừng sợ, Oanh Nhi cho dù chết cũng liều mạng đưa Công chúa trốn thoát"

" Oanh nhi, ngươi…" Cảnh lăng ngạc nhiên.

" Công chúa điện hạ, Oanh Nhi hộ tống người"

Cảnh Lăng lăng lăng nhìn Oanh Nhi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì. Nàng cùng Oanh Nhi oán hận chất chứa đã lâu. Nàng mãi mãi không nghĩ được Oanh Nhi sẽ cứu mình. Hoặc là nói, nàng căn bản không tin Oanh Nhi, nàng sợ, Oanh Nhi muốn hại mình theo cách khác.

Nhìn thấy hoài nghi trong mắt Cảnh Lăng cùng với không tín nhiệm, Oanh Nhi trong lòng đau xót. Nhưng cũng không nói, bây giờ không tiện giải thích.

" Công chúa, Oanh Nhi là thật tâm muốn cứu người. Oanh Nhi biết, Oanh Nhi làm nhiều chuyện tình khiến công chúa căm hận, Oanh Nhi không muốn gì cả, chỉ muốn công chúa tin ta một lần này" Oanh Nhi trong mắt tràn đầy khẩn cầu.

Có lẽ đôi mắt của Oanh Nhi quá mức trong suốt, Cảnh lăng nhìn Oanh Nhi định châm chọc nhưng lại không nói được. Oanh Nhi dù gì cũng là yếu đuối nữ nhi căn bản kém xa thị vệ, Lý công công rất nhanh đã bị thị vệ cứu.

Oanh Nhi lôi kéo Cảnh Lăng một mạch hướng hậu viện chạy tới.

" Các nàng chạy! Mau đuổi theo!" Một đám thị vệ đuổi theo.

" Đừng chạy, không thoát được đâu." Nhìn tay bị người nắm chặt, Cảnh lăng tràn đầy phức tạp. Oanh Nhi chạy rất nhanh còn nàng từ nhỏ quen an nhàn chạy hai ba bước đã thở hồng hộc. Nàng nghĩ nếu không mang theo mình Oanh Nhi có thể trốn thoát.

Thị vệ càng ngày càng gần. " Công chúa không cần lo lắng, ta có chết, cũng sẽ không bỏ lại ngươi đâu" Oanh Nhi không có quay đầu vẫn tiếp tục chạy.

" Oanh Nhi… ngươi!" Cảnh Lăng trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Này vài năm ở phủ tướng quân nàng đối đãi với Oanh Nhi như thế nào nàng rất rõ. Khác không nói, đứa nhỏ trong bụng của Oanh Nhi nàng là người đã tặng một chén thuốc sảy thai. Theo lý mà nói, Oanh Nhi phải rất hận nàng mới đúng.

" Hư". Oanh Nhi lôi kéo nàng trốn vào ngọn núi giả ở hậu viện, vẻ mặt đề phòng đám thị vệ đang tới gần.

" Các nàng khẳng định còn ở đây, mau tìm" Lý công công ra lệnh.

" Vâng" Thị vệ gật đầu rất nhanh đều tản ra tìm kiếm.

" Công chúa lát nữa, ta sẽ chạy ra đánh lạc hướng bọn thị vệ, người thừa dịp chạy nhanh!" Oanh nhi nhẹ nhàng nói: " Ở sau không xa là cửa sau của phủ, chỉ cần ra ngoài trà trộn vào đám người, sẽ có thể trốn thoát được" Oanh Nhi vẻ mặt khẩn trương nhìn cách đó không xa, tìm kiếm cơ hội.

" Oanh Nhi ta như vậy đối xử với ngươi, vì cái gì ngươi giúp ta?" Nàng không hiểu.

" Bởi vì người là của ta chủ tử" Oanh Nhi thật tình nhìn trước mắt người mình hầu hạ hơn hai mươi năm, " Hơn hai mươi năm trước, ngài cứu ta thời điểm, ta liền nhận định, người là chủ tử cả đời của ta"

" Ta…" Nhìn Oanh Nhi trong mắt chân thành, nàng không biết nên nói gì cho tốt. Lúc trước cứu Oanh Nhi là do nàng tùy hứng, nàng đã sớm quên chuyện này, lại không nghĩ rằng Oanh Nhi vì chuyện này mà khăng khăng nhớ đến.

" Oanh Nhi". Cảnh lăng thở dài: " Ta làm nhiều chuyện xấu với ngươi, ta không xứng đáng để ngươi làm như vậy."

" Công chúa vĩnh viễn cũng không làm sai". Oanh Nhi nói " Oanh Nhi biết, công chúa đều có lý do".

" Ngươi cũng biết, con của ngươi…"

" Oanh Nhi biết" Vẻ mặt Oanh Nhi chưa hề biến hóa " Bởi vì là ý muốn của người, Oanh Nhi không chỉ uống thuốc sảy thai mà còn tự uống thêm cửu hàn canh, vĩnh viễn sẽ không có lại đứa nhỏ".

" Oanh Nhi… ngươi…" Hốc mắt dần dần ươn ướt, nàng thật không biết nên nói gì.

" Oanh Nhi tự biết mình ngốc, khó có được sự tín nhiệm của công chúa, để cho Oanh Nhi vì người làm việc cuối cùng này đi"

" Các nàng ở trong này" Cùng với lời nói của Oanh Nhi là tiếng hét của thị vệ, các nàng đã sắp bị phát hiện. " Công chúa, Oanh Nhi sẽ cố gắng hết sức kéo dài thời gian, người phải tranh thủ chạy trốn".

" Không! Phải đi cùng nhau. Ta sao có thể bỏ lại ngươi một người"

" Công chúa, trước khi chết có thể nghe được người nói như vậy, cái gì đều đáng giá" Oanh Nhi quay đầu lại, nở nụ cười thỏa mãn.

Oanh Nhi đẩy ra Cảnh Lăng, vọt tới thị vệ trước mặt " Công chúa điện hạ, Oanh nhi vô luận sinh tử, đều sẽ vĩnh viễn thủ hộ người"

Chói lọi dao nhỏ đâm vào Oanh Nhi thân thể. Máu, đỏ tươi máu nhiễm đỏ mặt đất.

" Oanh Nhi" Cảnh Lăng hét lớn một tiếng, không quan tâm, chạy tới Oanh Nhi.

" Công chúa… vì cái gì… trở về" Oanh Nhi khó khăn nói.

" Ta như thế nào nhẫn tâm bỏ ngươi đi" Một giọt nước mắt rơi trên mặt Oanh Nhi, chảy vào miệng của Oanh Nhi mang theo chua sót, " Ta không đáng, thật sự không đáng."

" Công chúa… ngươi đáng giá…" Oanh Nhi nâng tay chạm đến Cảnh Lăng mặt, tay bị Cảnh Lăng gắt gao cầm lấy, Oanh Nhi khẽ cười cười, " Từ lúc người cứu ta, kia trong nháy mắt…. người đã làm cho ta dâng ra toàn bộ…"

" Oanh Nhi…" Cảnh Lăng khóc không thành tiếng, nàng chưa từng nghĩ đến, trên đời vẫn có người nguyện ý vì mình đi tìm chết. Hơn nữa lại không hề oán, chết vẫn không hối hận.

" Ta… có thể… gọi ngươi Cảnh Lăng sao?"

" Có thể." Nước mắt tràn đầy hai mắt.

" Cảnh Lăng…" Oanh Nhi hiện ra một cái nụ cười thỏa mãn, " Vẫn luôn nghĩ… như vậy một lần kêu ngươi… ngươi cũng biết… khụ khụ…." Càng ngày càng nhiều máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.

" Đừng… Đừng nói nói…." Chừa chút khí lực, ta lập tức truyền… truyền ngự y…"

" Không kịp rồi…" Oanh Nhi nói: " Có thể chết ở trong lòng công chúa, cũng là một loại hạnh phúc. Đáng tiếc… ta còn không có giúp công chúa trốn thoát. Nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ không làm công chúa thương tâm cùng oán hận…"

" Oanh Nhi…" Nước mắt đã không thể kiềm nén mãnh liệt mà ra.

" Cảng Lăng, ngươi cũng biết… ở ngươi cứu ta, ở ta trong lòng… ngươi." Hai má tái nhợt đột nhiên đỏ bừng. Bàn tay vô lực rơi xuống. Thật sự đáng tiếc, cuối cùng vẫn nói chưa xong. Nàng đối Cảnh Lăng vẫn, vẫn…

" Oanh Nhi!" Trong viện vang lên tiếng khóc thê lương của Cảnh Lăng, người trong lòng vẫn còn có độ ấm, nhưng không mở ra được ánh mắt.

" Ba" "Ba" "Ba" Lý công công vỗ tay, " Thật sự là chủ tớ tình thâm. Trưởng công chúa thật không ngờ đến ngày nay mà vẫn còn một cái trung thành cẩu."

" Oanh Nhi không phải cẩu" Hai mắt đỏ bừng, Cảnh Lăng nổi giận gầm lên một tiếng, giận dữ nhìn Lý công công. Hắn không tự chủ lùi lại từng bước.

" Oanh nhi, ta thực xin lỗi ngươi" Cảnh Lăng ôn hòa thay Oanh nhi vuốt hai mắt, " Nếu có kiếp sau, ta nhất định đối đãi ngươi thật tốt, sẽ không cho ngươi như vậy ủy khuất. Kiếp này ta hại ngươi, kiếp sau ta nhất định bồi thường cho ngươi." Rút ra cây dao trong tay áo, đâm vào ngực mình.

" Phốc" Máu tươi nhuốm đỏ quần áo nàng. Cảnh Lăng ôm trong lòng đã không có hơi thở Oanh Nhi, hơi hơi nở nụ cười. Oanh Nhi đường đi hoàng tuyền đã không còn cô đơn, ta đến với ngươi.

Editor : Một chương thôi mà sao dài dữ vậy. Lời văn có hơi lủng củng mong mọi người bỏ qua.