Editor: Pepsi
Một
năm sau.
Tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên, trong phòng múa sáng sủa, một bóng dáng xinh đẹp
nhảy múa theo
giai điệu khiến làn váy bay bổng đung đưa.
Ở cửa, lặng lẽ xuất hiện một người, anh dịu dàng nhìn chăm chú vào cô gái đang nhảy múa giữa ánh đèn. Đợi cô hoàn thành xong động tác cuối cùng và nhấn nút tạm ngừng ghi âm, Thời Ngộ mới bước vào.
“Nhiệm vụ huấn luyện hôm nay hoàn thành rồi hả?”
“OK rồi, lát nữa em sẽ gửi cho cô Aaliyah.”
“Uống nước đi.” Thời Ngộ mỉm cười đưa cho cô nửa ly nước chanh.
Nhận lấy ly nước, Hạ Sí ngậm ống hút uống một ngụm, bên tai vừa nghe anh cất giọng nói chậm rãi: “Hôm nay anh thử pha thêm chút vị khác, uống ngon không em?”
Cô vô thức muốn đưa ly qua, bỗng chạm vào ánh mắt đầy cuốn hút kia, cô bỗng thu tay lại rồi cố ý ghé sát mặt vào: “Anh uống thử chẳng phải sẽ biết sao.”
“Hả?”
Cô kiễng chân đặt đôi môi đầy hương nước chanh lên, vị chua ngọt lan toả từ đầu lưỡi và ngập tràn kẽ răng hai người
.
Kết hôn một
năm, Hạ Sí luôn dính người, nhưng bây giờ cách thức thể hiện tình yêu đã khác với trước kia, bạo dạn và tự nhiên hơn, không cần lo lắng người ấy sẽ rời đi nữa.
Tiếng chuông điện thoại bên cạnh rung lên rè rè, cắt đứt hơi thở mập mờ bên trong phòng. Thời Ngộ buông bàn tay đang đặt lên vòng eo nhỏ nhắn
, để cô qua đó.
Hạ Sí bắt điện thoại rồi cúp máy, chỉ trong vòng một phút.
Cô giơ di động lên, quơ quơ với Thời Ngộ: “À, Tiểu Bạch lại bắt đầu thúc giục đây.”
Thời Ngộ ngầm hiểu: “Đã mua vé đến thành phố Vân Dương rồi.”
Tình cảm giữa Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu kéo dài tám năm, cuối cùng đã nghênh đón một kết thúc viên mãn, lần này họ trở về thành phố Vân Dương để dự đám cưới.
Hai người đang làm việc và định cư ở thành phố Vân Dương, hầu hết họ hàng cũng ở thành phố đó nên họ đã quyết định cử hành hôn lễ ở đây.
Lúc đi học, Bạch Phỉ cứ lẩm bẩm muốn Hạ Sí
làm phù dâu cho mình khi cô ấy kết hôn, nhưng nào ngờ Hạ Sí kết hôn sớm hơn cô ấy. Theo tập tục chỗ họ, bạn bè đã kết hôn không thể làm phù dâu hoặc phù rể.
Hơi nuối tiếc, dù vậy cô vẫn sẽ đích thân đến nơi tổ chức hôn lễ để tặng lời chúc phúc. Hạ Sí đã chuẩn bị sẵn một khoản tiền mừng hậu hĩnh, nhằm xoa dịu nỗi lòng của bạn Tiểu Bạch.
Nghi thức kết hôn của Bạch Phỉ sẽ diễn ra vào ba ngày tới.
Ngày hôm sau, Thời Ngộ dẫn
Hạ Sí lên đường trở về thành phố Vân Dương.
“Cuối cùng cậu cũng tới rồi!” Chị em gặp nhau, Bạch Phỉ rất nhiệt tình kéo Hạ Sí vào phòng.
Hạ Sí liên tục ngoái đầu lại, thấy thế Thời Ngộ mỉm cười ra hiệu cho cô để cô an tâm đi vào.
“Hầy, phụ nữ chính là thế đó
.” Đỗ Nam Châu theo thói quen đưa điếu thuốc tới, liền nhận ra người trước mặt là TN khác hẳn đám bạn hút thuốc ở chỗ làm của anh ta.
“Hút thuốc không?” Đỗ Nam Châu cố ý hỏi thử.
Thời Ngộ nhẹ nhàng lắc đầu: “Xin lỗi.”
Thứ đồ này, có người thỉnh thoảng mua vui sẽ nhận lấy, nhưng chuyện Thời Ngộ không hút thuốc thì ai nấy điều biết
. Một là anh
thẳng thắn không nhận, mọi người sẽ ngầm hiểu là không mời anh nữa. Nếu anh nhận thì sau này sẽ càng rắc rối hơn.
Đỗ Nam Châu biết tính tình của anh, xua tay với vẻ
không ngần ngại: “Không hút thuốc là tốt, khoẻ mạnh.”
Rất nhiều người biết rõ hút thuốc lá có hại cho sức khỏe nhưng vẫn không bỏ được.
Tất cả mọi người đều thầm hiểu lý lẽ này, thế nên Thời Ngộ không cố ý ngăn cản.
-
Phòng ngủ.
Áo cưới trắng tinh được treo trong góc phòng ngủ của Bạch Phỉ, kiểu dáng cúp ngực, làn váy bồng bềnh kèm theo một chiếc khăn voan dài phía sau, mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp.
Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu đã đăng kí kết hôn vào khoảng thời gian năm mới, vài tháng nữa sẽ sắp xếp tổ chức hôn lễ, mọi công đoạn đều vừa vặn.
Bạch Phỉ cầm máy tính bảng chia sẻ ảnh cưới lên, vừa xem vừa tán gẫu về những điều lý thú có liên quan: “Cậu nhìn này, trước đây tớ nói sẽ rửa và phóng to tấm ảnh cưới được thiết kế riêng này để làm khung ảnh cưới treo trong phòng tân hôn, vậy mà Đỗ Nam Châu nói nó không đẹp lắm, vì thế hai đứa đã cãi nhau mấy ngày, cuối cùng phải quyết định bằng cách bốc thăm đấy
.”
Trong một số phương diện, Đỗ Nam Châu rất cố chấp, bởi vậy anh ấy sẽ không nhường Bạch Phỉ trong những chuyện thế này. Khi tranh luận không có kết quả, anh ấy sẽ dùng cách thức công bằng để đưa ra quyết định. Tình cảm hai
người khá gập ghềnh, đi tới được hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì.
Bạch Phỉ than thở: “Nếu là Thời Ngộ nhà cậu, chắc chắn sẽ
không phản đối để tuỳ cậu chọn.”
Tính cách Thời Ngộ được nhà nhà công nhận là chiều vợ.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Sí rối rắm xoắn ngón tay: “Nhưng chúng tớ chưa chụp hình cưới nữa...”
Bạch Phỉ hơi sửng sốt.
Quả thật, nếu Hạ Sí chụp hình cưới, chắc hẳn sẽ tiết lộ ra cho họ xem thử cô chụp kiểu thế nào, có điều chẳng ai nghe nói về tin tức này cả. Bạch Phỉ hơi hiếu kì: “Kể tớ nghe xem, hai cậu đã kết hôn một
năm rồi, hôn lễ các thứ, tính lúc nào tổ chức?”
Hạ Sí lắc đầu: “Tớ không biết.”
Năm ngoái cô xảy ra tai nạn bất trắc kia, sau khi chữa khỏi tổn thương trên cơ thể, cô đã dành một khoảng thời gian dài để làm tư vấn tâm lý
nên đã bỏ lỡ cuộc thi vũ đạo năm đó.
Những giáo viên đặt nhiều kỳ vọng vào cô đều vô cùng thất vọng, nhưng Hạ Sí đã biên đạo lại từ linh cảm đã mất trước đây, sáng tạo ra phong cách đặc biệt.
Từ năm ngoái đến nay, cô một
mực chuẩn bị cho cuộc thi múa tiếp theo, thế nên không thể phân tâm suy nghĩ đến chuyện khác.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, với tư cách người đi trước, Bạch Phỉ vội vàng nhắc nhở: “Vậy không được đâu, đám cưới cả đời chỉ có một
lần, con gái có thể mặc áo cưới vì người mình yêu có ý nghĩa rất quan trọng đó, cậu không thể xem nhẹ những bước này được.”
“Ừ! Tớ biết, nhưng
chờ tham gia hôn lễ của cậu xong, tớ phải xuất ngoại huấn luyện khép kín, thiết nghĩ phải đợi cuộc thi kết thúc mới nói.” Chờ khi đó, dù Thời Ngộ có nhắc đến hay không thì cô cũng sẽ chủ động sắp xếp.
“Trong lòng cậu có ý tưởng là tốt rồi.” Hạ Sí rất biết lắng nghe, Bạch Phỉ đúng lúc dừng lời đề nghị lại.
“Tớ cho cậu biết một bí mật nha.”
“Gì vậy?”
Tay Bạch Phỉ chậm rãi di chuyển, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên bụng.
Hạ Sí đột nhiên nghĩ đến điều gì, vui mừng mở to mắt: “Cậu? Mang thai rồi hả?”
“Hai
tháng rồi.” Nhắc tới đứa bé, trên gương mặt của Bạch Phỉ ngập tràn ánh sáng tình mẫu tử: “Nếu không có bé, chắc hôn lễ sẽ diễn ra chậm hơn nữa.”
Hai người đã đăng kí kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, sinh con sẽ không thành vấn đề. Nhưng, Bạch Phỉ cảm thấy sinh con xong mới tổ chức hôn lễ thì rất kỳ cục, vì thế cô ấy đành hoàn thành nghi thức trước nhân lúc bụng chưa lộ rõ.
“Cảm giác thật thần kì.” Hạ Sí mải mê nhìn vào bụng của
Bạch Phỉ, rõ là bây giờ chưa thấy gì nhưng khi nghe cô ấy nói vậy, cô có thể cảm nhận được một sinh mệnh mới mang đến cảm giác thiêng liêng và thần thánh.
Bắt gặp vẻ mặt vui mừng của cô, Bạch Phỉ cười
trêu ghẹo: “Nhìn cậu kìa
, thích thì tự sinh một đứa đi.”
“Xem tớ này, tớ quên cậu là dân múa, giờ tính chuyện sinh con chắc còn sớm nhỉ.” Bạch Phỉ nghĩ thoáng: “Nhưng mà
không sao, đợi đứa nhóc này của tớ ra đời sẽ cho cậu chơi nha.”
“Chơi...” Tự mình sinh ra thì tốt hơn.
Nói thì nói vậy, chờ con ra đời, chẳng phải Bạch Phỉ sẽ yêu chiều bé như tâm can bảo bối sao
?
Người gặp chuyện tốt thì tinh thần thoải mái, Bạch Phỉ đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào về hôn lễ và sinh linh bé bỏng trong bụng, thế nên cô ấy đã bỏ lỡ nỗi cô đơn sâu trong mắt Hạ Sí.
“Con ư...”
Nếu bây giờ cô có thể sinh con, tạm gác lại công việc cũng không sao.
Tiếc thay, cô không thể mang thai, nguyên do không chỉ vì múa.
*
Sau khi hôn lễ kết thúc, Hạ Sí và Thời Ngộ trở về thành phố C. Hạ Sí bắt đầu chuẩn bị hành lý.
Để cuộc thi vũ đạo năm nay không xảy ra chuyện gì bất ngờ nữa, cô giáo Aaliyah đã ra tối hậu thư, muốn cô quay lại bên kia. Nghe theo sự sắp xếp của giáo viên, cô nắm chắc thời gian cuối cùng
để luyện vũ đạo đến mức nhuần nhuyễn.
“Không thể gặp anh mỗi ngày, ngẫm lại đúng là buồn khổ quá đi
.”
“Không phải chúng ta đã hẹn mỗi ngày sẽ gọi video hả?”
“Video, vẫn phải cách màn ảnh mà, không chạm vào được cũng không hôn được, sao giống chứ!”
“Có thời gian
, anh sẽ qua thăm em nhé.”
Bây giờ cô đang làm nũng mà không e ngại gì. Cô ôm lấy cánh tay Thời Ngộ, đến cả vali cũng bị đẩy sang một bên: “Em chẳng muốn đi xíu nào...”
“Ngoan nào.”
Tuy nói vậy nhưng hai người đều biết cuộc thi này rất quan trọng, Hạ Sí nhất định phải qua bên kia đúng hẹn.
Đến ngày khởi hành, Thời Ngộ đích thân đưa cô đến sân bay. Hạ Sí rề rà không chịu vào cổng kiểm tra an ninh.
“Em có thể không đi được không anh...” Cô biết rõ còn hỏi.
“Không sợ cô giáo mắng em hả?”
“Mắng thì kệ, bị mắng chứ đâu mất miếng thịt nào, nhưng nếu mấy tháng không gặp mặt anh thì em sẽ gầy trơ xương luôn cho coi!”
“Không ghê gớm vậy chứ.”
“Hu hu, anh không thương em, còn không chịu dỗ dành em nữa.”
“Dỗ em nè.” Thời Ngộ đưa ra một
cái hộp nhỏ xinh xắn rồi bỏ vào balo tuỳ thân của cô.
“Đây là gì vậy?”
“Chờ em lên máy bay rồi mới được mở ra đó.”
Hai người chia tay trong quyến luyến tại sân bay. Sau khi xa nhau, trong lòng Hạ Sí hơi hiu quạnh.
Cảnh tượng hôm nay chợt khơi gợi lại kí ức của cô, chồng chéo với hình ảnh chia tay và đưa tiễn tại sân bay sáu năm trước. Khi ấy, cô ngồi trên máy bay và đăng một trạng thái cuối cùng bằng điện thoại, sau đó cô vứt bỏ sim và tài khoản mình từng sử dụng trước đây.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn nhớ như in chuỗi tên tài khoản đó, còn về mật khẩu, thử đến lần thứ ba thì cô đã đăng nhập vào được.
Dòng trạng thái của cô vẫn dừng tại bài đăng cuối cùng, chỉ có mỗi mình cô thấy được kia: Cuộc đời ảm đạm không ánh sáng của tôi giống như một chén thuốc, mỗi lần uống vào đều rất đắng, nhưng chỉ có thể nuốt xuống. Và anh ấy là viên kẹo sữa duy nhất được giấu dưới đáy chén.
Khi cô cuộn lên trên, hầu như tất cả các trạng thái đều được SY nhấn thích. Hạ Sí tiện tay mở ra, phát hiện trạng thái cuối cùng của Thời Ngộ cũng dừng lại cách đây mấy năm trước.
Cùng ngày với cô: [Ăn kẹo đi]
Ăn kẹo?
Anh đang đáp lại nội dung trạng thái ẩn kia của cô ư?
Hạ Sí đưa tay vào ba lô, lấy ra hộp đồ mà Thời Ngộ vừa để lại. Cô mở ra xem thử, trong đó đựng đủ loại kẹo sữa có mùi vị khác nhau
.
Hạ Sí vội vàng che miệng lại, suýt nữa không khỏi kinh ngạc kêu lên thành tiếng. Bây giờ cô vô cùng chắc chắn rằng Thời Ngộ đã thấy được dòng trạng thái đó.
Suýt nữa cô đã quên, chỉ cần Thời Ngộ có lòng, chuyện cài đặt quyền hạn là hoàn toàn vô dụng với anh.
Vậy là
, anh luôn biết, anh luôn nhớ.
-
Sau khi xuống máy bay, Hạ Sí mở máy gọi điện thoại ngay cho Thời Ngộ để báo bình an. Anh dặn dò cô hồi lâu.
Cô giáo Aaliyah đã sớm sắp xếp tài xế chuyên nghiệp đến sân bay đón người. Lên xe, Hạ Sí mới phát hiện ở chỗ ngồi đằng sau còn có một người phụ nữ trẻ tuổi. “Cô Hạ, chào cô, tôi sẽ là trợ lý tạm thời của cô.”
Hạ Sí đang trong tình trạng quá tải, khó mà kiểm soát, bởi vậy cô Aaliyah sợ đến mức thuê một trợ lý với mức lương cao tới để “quan sát
” cô.
Trợ lý này rất chuyên nghiệp, cô ấy thay Hạ Sí giải quyết rất nhiều phiền phức.
Ngày thứ ba vào phòng múa, Hạ Sí bắt đầu thấy cảnh nhớ người. Video hoàn toàn không hoá giải được nỗi sầu tương tư của cô. Cô như muốn bay về ngay lập tức và chui vào vòng ôm ấm áp nọ để được an ủi.
Nhưng cô không thể tuỳ hứng thế được.
Cho đến ngày thứ năm, Hạ Sí đang nghỉ ngơi thì được cô giáo Aaliyah gọi
qua.
Bà ấy nói muốn thương lượng gì đó về chuyện huấn luyện vũ đạo và thi đấu, nhưng khi cô đẩy cửa bước vào thì bỗng dưng ngỡ ngàng.
Ở đó có một người quen đang đứng khiến cô hoài nghi mình gặp ảo giác. Đến khi nghe được giọng của anh, Hạ Sí suýt nữa đã nhảy dựng lên.
“Tri Tri.”
Cô giáo Aaliyah thấu tình đạt lý cho cô nghỉ nửa ngày, để cô và Thời Ngộ được ở riêng với nhau
.
“Sao nhanh vậy mà anh đã tới rồi? Anh sẽ ở đây mấy ngày thế?”
“Mấy tháng tới anh cũng sẽ ở lại đây trao đổi học tập.”
“Nghĩa là anh sẽ ở lại đây suốt luôn?”
Thời Ngộ gật đầu.
“A a a!” Hạ Sí kích động ôm eo anh: “Em yêu anh quá đi mất!”
Ba tháng còn lại, huấn luyện là nhiệm vụ chủ yếu của Hạ Sí. Dù Thời Ngộ ở đây làm việc nhưng cả hai lại không thể gặp nhau mỗi ngày. Tuy nhiên, so với cách xa nghìn dặm thì có thể đứng dưới cùng một bầu trời thành phố đã là may mắn lắm rồi.
Cuối tháng Hạ Sí được nghỉ hai ngày. Vốn dĩ cô định hẹn hò với Thời Ngộ, nào ngờ Mục Minh Viễn đột nhiên chạy qua, nói muốn mời họ ăn cơm.
Nhắc đến ăn uống, đi theo Mục Minh Viễn là chính xác, bởi cậu chủ này hiểu nhất là hưởng lạc.
Hạ Sí đồng ý đến cuộc hẹn, và dĩ nhiên còn dẫn theo người thân.
Dù Mục Minh Viễn đã trút bỏ được sự cố chấp của mình với Hạ Sí nhưng anh ta sẽ không bỏ rơi người bạn này, vậy nên khi biết được Hạ Sí ở đây, anh ta mới muốn gọi cô ra ăn cơm.
Ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, người qua kẻ lại đều cầm kem trên tay, khiến Hạ Sí nhìn họ thêm vài lần.
Mục Minh Viễn nhận ra hành động lén lút của cô: “Cậu muốn ăn kem hả, tớ mời nha.”
Hạ Sí ngẩng đầu, chưa kịp đáp lại Mục Minh Viễn thì bất chợt nhận được một cái nhìn khác. Cô vội vàng tỏ ra nghiêm túc, ngước gương mặt nhỏ lên phủ nhận ngay: “Nói bậy! Tớ không muốn ăn!”
Mục Minh Viễn rất biết nhìn mặt nói chuyện. Anh ta bỗng ngộ ra rồi gật đầu, sau đó đá lông nheo với cô.
Vất vả lắm mới tách khỏi Thời Ngộ, Hạ Sí còn chưa kịp phản ứng thì Mục Minh Viễn đã lấy ra hai hũ kem tựa như làm ảo thuật. Anh ta đưa cho cô một hũ: “Cậu đúng khổ luôn ấy, ăn nhanh nhanh đi.”
Hạ Sí cầm hũ kem, nhìn xung quanh như trộm. Thấy Mục Minh Viễn đã mở nắp nhâm nhi thưởng thức, cô cũng không kìm lòng được khui ra.
Thế nhưng, ngay khi cô đang sửa soạn há miệng cắn một miếng nhỏ, đột nhiên có một cái tay chìa ra
bên cạnh.
Hạ Sí không ngẩng đầu, chỉ nhìn tay thôi cũng biết người đó là ai. Môi khẽ run, cô vô cùng không cam lòng nhưng ngoài mặt phải tỏ ra ngoan ngoãn đưa đồ lên. Cô nhướng môi giải thích: “Em chưa có ăn...”
“Ngoan.” Thời Ngộ lấy đi đồ ăn ngon của cô không chút nể tình. Hạ Sí hoàn toàn
chẳng dám phản đối.
Cô liếc mắt với Mục Minh Viễn, thấy anh ta dùng khẩu hình thầm đáp lại cô: “Không có tiền đồ.”
Hạ Sí siết tay thành quyền, trợn mắt lườm anh ta một cách hung dữ.
Ai bảo cơ thể cô không ra hồn chứ, Thời Ngộ phải gật đầu thì cô mới có thể ăn những thứ đó.
*
Hai tháng sau.
Khán đài sôi động dần dần chật kín khán giả, họ bước vào khán phòng với những tấm vé có giá trị không rẻ, chờ đợi trận chung kết đặc sắc cuối cùng này.
Dưới ánh đèn sân khấu, vũ công uyển chuyển kiễng chân lên như tinh linh, hai tay dang rộng hệt đôi cánh, ngưng tụ ra thành từng chùm sáng. Cuối cùng tất cả hợp lại, sân khấu sáng tỏ như ban ngày.
Mấy năm trước, Hạ Sí đã thành danh với điệu nhảy “Trụy Quang” tự sáng tác. Và bây giờ, vài năm sau, cô mang đến một điệu múa đơn tuyệt đẹp rung động lòng người có tên là —— “Ngộ Quang”.
Kĩ thuật múa hoàn hảo, cảm xúc chân thành và từng động tác độc đáo đều thể hiện được sự cuốn hút vượt trội.
Tất cả mọi người nhận ra rằng Hạ Sí đã truyền tải nhiều cảm xúc hơn trong màn biên đạo này. Khác với vẻ đẹp cô độc mà cô từng thể hiện
, lần này người và điệu múa hoà nhịp theo cảm xúc, quả thật đã đạt đến mức độ kết nối tâm hồn.
Hai năm trước, Hạ Sí bỏ lỡ chức vô địch. Năm ngoái, cô rút lui khỏi cuộc thi một cách bí ẩn, khiến tất cả mọi người phải suy đoán nguyên do. Thế nhưng hôm nay, vũ công kiêu hãnh đó đã trở lại sân khấu, thể hiện cho mọi người thấy những bước nhảy với kĩ thuật tuyệt vời nhất bằng trạng thái hoàn mỹ nhất.
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên không dứt. Tối nay, cô xứng đáng là nhà vô địch của nơi đây!
Hạ Sí đứng trên sân khấu sáng rực, tay cầm chiếc cúp, và từ trong đám đông, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy người ấy.
Lần này, Thời Ngộ không cố tình tránh né, còn cô cũng chẳng cần đuổi theo một bóng hình tưởng tượng nữa.
Cô không nghe được những lời khen ngợi hay những tràng vỗ tay, cô chỉ biết rằng mình sẽ chia sẻ niềm vui với người đó ngay giây phút đầu tiên bước xuống sân khấu.
Họ trốn trên ban công không người. Dưới lầu rất náo nhiệt, trái lại nơi đây hoàn toàn yên ắng, trong mắt họ chỉ có nhau.
Cầm cúp, Hạ Sí đưa cho anh không chút do dự: “Tặng cho anh.”
Đây là vinh dự thuộc về riêng cô.
Thời Ngộ nhận cúp, rồi nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô gái, tươi cười: “Đúng là kho báu.”
Lúc này, hội trường lầu dưới vang lên tiếng nhạc tao nhã, giai điệu nhẹ nhàng lan toả khắp nơi.
Anh ga lăng đặt đồ trong tay xuống rồi vươn tay về phía cô gái đang mặc váy múa: “Quý cô xinh đẹp, tôi có thể mời cô nhảy với tôi một điệu được không?”
“Được.” Cô hào phóng đặt những ngón tay lên
, bàn tay mềm mại được bàn tay ấm của anh nắm lấy.
Đang đắm chìm vào bầu không khí tuyệt diệu, Hạ Sí chợt cảm thấy ngón tay có thêm một thứ gì đó. Cô nghiêng đầu nhìn, trên ngón tay áp út đã tháo chiếc nhẫn vì cuộc thi bỗng được đeo vào một chiếc nhẫn kim cương màu hồng.
Hầu hết phái nữ đều không cưỡng lại nổi trang sức, huống hồ là nhẫn mà người yêu tặng. Hạ Sí dừng bước nhảy, yêu thích không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn kim cương màu hồng. Cô khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Cái này lại có ý nghĩa gì?”
Đây đã là chiếc nhẫn thứ ba cô nhận được, có khi nào trước đây cô không biết Thời Ngộ có sở thích tặng nhẫn kim cương không?
Đuôi mắt hơi nhướng lên, anh cúi người, cánh môi nhẹ nhàng lướt qua tai cô rồi dừng lại ở một khoảng cách rất gần: “Là chuẩn bị trước cho hôn lễ, trao đổi nhẫn đó.”
Hai tai nóng bừng, Hạ Sí kinh ngạc lùi lại một bước. Lúc ngẩng đầu, cô tình cờ chạm phải ánh mắt thành kính ấy.
Đôi mắt sâu thẳm chất chứa ngàn sao, núi cao dẫu đẹp, nước chảy dịu dàng, không sánh bằng nụ cười của anh.