Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 46: Bác sĩ Thời cũng biết thể hiện tình cảm à?

Editor: Caramel

“Chuyện hôm nay, cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Ở hành lang bệnh viện, Sầm Khải mặc áo blouse trắng liên tục nói cảm ơn Thời Ngộ.

Đêm nay là Sầm Khải trực ban, nhưng không may là tay bị thương, thông thường thì việc này một bác sĩ trực ban cũng có thể làm được, nhưng đúng lúc hôm nay người bệnh nhiều, chỉ có thể thỉnh cầu quan hệ cá nhân để nhờ Thời Ngộ đến hỗ trợ giúp.

Tới gần mười hai giờ đêm, người bệnh ít đi, Sầm Khải bị thương cũng dần ổn, Thời Ngộ nhanh chóng chuẩn bị rời đi.

“Thời Ngộ, cậu tính khi nào mới trở về bệnh viện thế?” Sầm Khải đột nhiên hỏi.

“Chắc là nhanh thôi.” Thời Ngộ nói.

“Vốn dĩ là đợt năm mới ấy, cấp trên có ý định cất nhắc cậu, nhưng bây giờ cậu làm như vậy, tự dưng lại đành phải nhường cơ hội này cho người khác.”

Bệnh viện đều biết, khi bạn gái anh xảy ra chuyện, làm bạn trai chăm sóc bạn gái cũng không có gì đáng trách. Nhưng người khác không biết mối quan hệ giữa hai người sâu sắc tới cỡ nào, họ chỉ có thể nhìn thấy, Thời Ngộ xin nghỉ phép dài hạn.

Nếu không phải anh có tài năng vượt trội, bệnh viện tiếc người tài không muốn thả người, chứ đổi thành một bác sĩ bình thường, có khi đã bị đuổi việc rồi. Chỉ là, người này đã đánh mất cơ hội thăng tiến rồi, thật đáng tiếc.

Nghe thấy bạn tốt đã uyển chuyển khuyên bảo, Thời Ngộ vẫn bình tĩnh lắc đầu, “Chuyện này không quan trọng.”

Sầm Khải dừng lại, sau đó thì gật đầu, “Cũng đúng, là bệnh viện thiếu cậu, chứ không phải cậu thiếu chỗ làm.”

Lúc Thời Ngộ còn đi làm, ngày càng có nhiều bệnh viện phát triển hơn không ngừng đưa cành ô-liu cho anh, nhưng mà anh từ chối rất nhiều lần, cam tâm ở lại thành phố C.

Cứ cho là hôm nay anh từ chức, thì ngày mai cũng có thể lập tức tìm được một nơi tốt để làm việc, thật sự không lo không tìm thấy cơ hội phát triển.

Sầm Khải hiểu rõ, “Hôm nay quả thật đã làm phiền cậu rồi, lần sau mời cậu ăn cơm.”

Nghĩ một chút lại thấy, bây giờ Thời Ngộ chỉ hận không thể trông nom Hạ Sí 24 giờ, cho nên anh ấy nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Mang theo bạn gái cậu cũng được.”

Ở trước mặt Thời Ngộ, anh ấy sẽ không đề cập đến xưng hô “nữ thần” kia.

Bỗng nhiên Thời Ngộ nhìn sang, phủ nhận nói: “Không phải bạn gái.”

“Hả?” Nhất thời, Sẩm Khải không phản ứng lại kịp.

Chỉ thấy bác sĩ Thời đưa tay luồn vào trong áo khoác, lấy ra một cuốn sổ đỏ, quơ quơ trước mặt anh ấy, trịnh trọng tuyên bố: “Em kết hôn rồi.”

Sầm Khải: “Kết hôn?!”

Tên cẩu độc thân bị xúc phạm!

Thời Ngộ nhìn anh ấy cười, trên mặt không che giấu được sự vui mừng, “Hôm nay mới vừa đi lĩnh chứng, sau này sẽ mời anh uống rượu mừng.”

Bình thường bác sĩ Thời chỉ nghiêm túc lắng nghe và trả lời những câu hỏi mà người khác đưa ra, rất hiếm khi nói chuyện của mình cho người khác biết. Mà giờ phút này, anh lại chủ động lấy giấy kết hôn của mình ra, giống hệt như đang khoe khoang.

Bác sĩ Thời sẽ là loại người khoe khoang thế sao?

Anh chính là người như thế!

“Có người còn đang đợi em ở nhà, đi trước đây, tạm biệt.” Bất luận là vẻ mặt hay là giọng nói, đều nhìn ra được, nghe ra được tâm tình Thời Ngộ đang rất tốt.

Sầm Khải: “!!!”

Tôi đang hoài nghi cậu cố ý khoe ân ái đấy!

Vô cùng kinh sợ, Sầm Khải giơ ngón cái lên giữa không trung, “Tân hôn vui vẻ.”

*

Trên đường về nhà, Tn nghĩ, có lẽ HS còn đang đợi anh vì không ngủ được, hoặc là chờ anh rồi ngủ quên luôn. Kết quả, sau khi mở cửa lại phát hiện, ở trên sô pha ngoài phòng khách xuất hiện một dáng người vô cùng rõ ràng.

Thời Ngộ lập tức tắt đi ngọn đèn sáng trưng kia, đổi thành ánh đèn treo tường mờ mờ, thả nhẹ bước chân đi qua, xác nhận quả thật là cô vợ nhỏ của anh.

Lại có thể… Chạy đến trên sô pha ngủ.

Anh lắc đầu, xoay người cúi xuống ôm cô vào lòng.

Động tác của anh đã cố ý làm nhẹ nhất có thể, nhưng vẫn khiến Hạ Sí thức dậy.

Chắc là bởi vì trong lòng đang ngóng trông người nào đó trở về, Hạ Sí ngủ rất sâu, nhưng khi cơ thể bay lên cao thì chớp mắt đã tỉnh dậy, “A Ngộ.”

Thân thể mềm mềm đang nằm ngay trong ngực mình, cánh tay lại vô cùng tự nhiên vòng lên cổ anh, tìm kiếm tư thế thoải mái nhất.

“Ôm em trở về phòng ngủ nhé?”

“Vâng…”

Kết quả, trong lúc ôm cô lên lầu này, Hạ Sí đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.

Sau khi Thời Ngộ rửa mặt trở về, trời cũng đã rạng sáng, Hạ Sí vốn nên ngủ say lại đang ngồi ở mép giường, hai mắt mở to tỉnh táo, đợi anh đến vén chăn lên, Hạ Sí mới cùng anh nằm xuống.

Thân thể Hạ Sí lăn vào vòng ôm ấm áp của anh, chóp mũi vẫn quanh quẩn hơi thở quen thuộc làm Hạ Sí vô cùng an tâm, cô rất thích cảm giác khoảng cách sát gần nhau này.

Hạ Sí mở to mắt, không có chút buồn ngủ nào.

“Ngủ không được à?” Tay của Thời Ngộ ôm lấy lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cái.

Cô theo bản năng xích tới gần anh hơn một chút, Hạ Sí thừa nhận: “Muốn nói chuyện với anh.”

“Được, anh nghe đây.” Động tác trên tay anh ngừng lại, làm tốt công tác chuẩn bị lắng nghe.

“Năm năm trước, ngoại trừ lui tới với bác sĩ Joss, anh còn làm rất nhiều chuyện vì em đúng không?” Về những chuyện cũ cô không biết này, cũng đã nghẹn trong lòng rất lâu.

“Tri Tri đang nhắc đến chuyện gì?”

“Vé máy bay bay đi mọi nơi, mỗi một lần trình diễn vũ đạo… Anh đều đi, có phải không?” Giọng nói đến cuối cùng có chút run rẩy, có chút nghi vấn nhỏ.

“Đúng.” Bất cứ lúc nào, chỗ nào, anh cũng chưa từng vắng mặt.

Ban đầu là người ngoài cuộc nói cho cô biết chân tướng, nhưng khi nghe chính miệng Thời Ngộ thừa nhận, tim Hạ Sí vẫn đập thình thịch không thôi.

“Thế vì sao không đến tìm em?” Có lẽ cô nhiều lần nghĩ bản thân mình ảo tưởng nhìn thấy anh đều không phải là giả, mà quả thật anh đã xuất hiện, chỉ tiếc là, cô không thể nhanh chóng bắt lấy anh.

“Đang đợi em trở về.”

“Nếu em thật sự không trở về thì sao? Hoặc là nói, thật lâu thật lâu không về thì làm sao? Nếu anh không đợi được, sẽ rất khổ sở.” Không thể tưởng tượng được một người không xác định được thời gian, một mình đơn độc chờ một người khác, cần nhiều dũng khí và quyết tâm kiên định đến thế nào.

“Ừ…Nhưng nếu không đợi, anh cũng sẽ khó chịu cả đời.”

Nếu cô không trở về, cuộc đời của Thời Ngộ cũng sẽ không thể dễ chịu được…

“Anh đã lên kế hoạch xong xuôi cho tương lai của mình rồi, em lại chỉ là một người bệnh, lãng phí thời gian nhiều như thế…” Hạ Sí lặp lại lời nói này, cảm xúc giấu trong lòng cũng lên men, dần dần trở nên ủ rũ: “Thật xin lỗi.”

“Suỵt, đừng xin lỗi anh.” Ngón tay anh để giữa môi cô, Thời Ngộ bỗng nhiên đến gần, giọng nói dịu dàng đến say lòng người, “Bất luận Tri Tri rời đi bao lâu thì đều có trong kế hoạch của anh.”

Không làm phiền, cũng không có nghĩa là sẽ buông tay.

Nếu Hạ Sí thật sự không trở về, sẽ có một ngày, anh chủ động tìm cô. Bởi vì bắt đầu từ khoảnh khắc lựa chọn cô, cả đời này anh đều không có suy nghĩ buông tay.

Lời nói êm tai khiến người khác say mê, trái tim Hạ Sí như con thuyền trôi nổi trên mặt biển, xuyên qua sóng to gió lớn, cuối cùng cũng đã đến ngày sóng yên biển lặng.

“Em sẽ trở về, em vẫn luôn, rất cố gắng…” Rất cố gắng để có thể trở về bên cạnh Thời Ngộ.

Cô vô cùng may mắn vì đã thoát khỏi con ma bệnh tật này, cổ vũ bản thân có dũng khí trở về nơi này, Cho nên bây giờ, cô không thể quay lại dáng vẻ của năm năm trước, bởi vì cô rất muốn ở bên cạnh Thời Ngộ!

Ánh mắt của người đàn ông bên cạnh càng trở nên cưng chiều: “Thế Tri Tri năm năm trước, đã làm những gì thế?”

“Thì… Huấn luyện, thi đấu, diễn xuất…”

Cô làm nũng và phàn nàn về những vất vả khi huấn luyện lúc trước với người mình thích, nhưng lại giấu đi những đau đớn thật sự khi bệnh tật hành hạ.

Cô đã từng chủ động yêu cầu người khác hạn chế việc tự do giao tiếp của mình, chỉ vì không muốn quấy rầy đến Thời Ngộ, nhưng cũng không phải cứ nói là sẽ làm được. Có đôi khi, cô sẽ lớn tiếng gào thét, có đôi khi, tay cào lên tường đến chảy máu, thậm chí cô còn đề nghị để cho bác sĩ trói cô lại.

Chịu đựng qua đoạn thời gian kia, cô trở lại trường học, một bên học tập kiến thức ở sách giáo khoa, một bên lại bắt đầu tập luyện vũ đạo. Mỗi ngày đều để ảnh Thời Ngộ đặt dưới gối, lúc mất ngủ sẽ lấy hình anh ra xem.

Ban ngày trên sân khấu là con cưng của trời, nhưng từng có vô số lần vào ban đêm sụp đổ đến khóc lớn, gọi tên Thời Ngộ, cất giấu đi chút nhớ nhung kia, vô cùng hèn mọn.

Mặc dù Thời Ngộ không rõ mọi chuyện lắm, cũng có thể cảm giác đoạn thời gian kia từng ám ảnh đến cô, rất không dễ dàng.

Hạ Sí không muốn nói, anh cũng không cần thiết phải ép cô nhớ lại những quãng thời gian đen tối kia, chỉ khiến Hạ Sí thêm oán hận, trấn an nói: “Tri Tri thật lợi hại, mỗi một sự trả giá của em đều được đền đáp rồi, lúc được cúp, sẽ có người vì em mà vui mừng.”

“A Ngộ cũng rất vui mừng sao?” Bất kể là có bao nhiêu người vỗ tay, khen ngợi, nhưng Hạ Sí chỉ để ý một người duy nhất.

“Đương nhiên.” Thời Ngộ nắm chặt tay cô, nói giọng chắc như đinh đóng cột: “Anh cảm thấy hãnh diện vì em.”

Anh hãnh diện vì em!

Những lời khen thưởng này qua tai Hạ Sí đều cảm thấy rất êm tai, cô vui vẻ từ trong chăn ngồi dậy, khoa tay múa chân, “Chờ khi có thời gian, em sẽ mang những cái cúp này về để trong nhà, tặng cho anh.”

Bỗng nhiên Hạ Sí ngồi dậy, Thời Ngộ cũng không cắt ngang hứng thú chia sẻ niềm vui của cô, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh thay cô kéo chăn lông lên, hỏi: “Toàn bộ đều tặng hết cho anh sao?”

“Ừm! Đều cho anh.” Cô gái nghiêm túc gật đầu, cặp mắt sáng ngời như ngọc.

Lúc bắt đầu huấn luyện thật sự rất vất vả, vì mỗi động tác đều yêu cầu rất cao, cứ luyện tập lại luyện tập, cô thường xuyên rơi nước mắt, nhưng lại không chịu bỏ cuộc.

Sau đó, mỗi lần luyện tập cô thường có thói quen đeo chiếc kẹp tóc có chữ “S” và “Y”, sau khi đạt được cúp, cô cũng cất chiếc kẹp tóc làm bạn với cô trong thời kỳ gian khổ ấy vào hộp.

Hạ Sí cố gắng tranh thủ từng vinh dự một, đều là muốn tặng những thứ này cho Thời Ngộ.

Cô muốn Thời Ngộ biết được, lúc trước đã hao hết tâm tư cứu vớt cô gái này, cũng không phải không có kết quả gì.

*

Ngày hôm sau Thời Dịch đi công tác về, Thời Ngộ đón ông bà nội sang, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.

Kỹ năng nấu nướng của nhà họ Thời rất tốt, còn hơn nhà hàng xa hoa bên ngoài, người nhà anh thích mọi người cùng nhau thưởng thức thức ăn thơm ngon nhà làm hơn.

Hạ Sí muốn giúp đỡ, nhưng chưa kịp đi vào đã bị ông bà “nắm” lấy đi nói chuyện, còn nhận được bao lì xì rất dày…

Sau khi ăn xong, ông hỏi, “Tính khi nào mới tổ chức hôn lễ thế?”

Hạ Sí giật mình.

Cô chỉ nghĩ đến việc đăng kí kết hôn với Thời Ngộ, nhưng lại quên, Thời Ngộ đã bỏ qua bước cầu hôn rồi. Hơn nữa chuyện lĩnh chứng này lại quá mức đột ngột, căn bản chưa từng nói qua chuyện tổ chức hôn lễ.

Không hiểu vấn đề, nên trực tiếp vứt sang cho Thời Ngộ, ánh mắt Hạ Sí cầu xin giúp đỡ, đã thấy người nào đó vẻ mặt thản nhiên, bình tĩnh lộ ra ý cười: “Ông bà nội, tụi con đều có sắp xếp rồi ạ.”

Hai ông bà cũng không hỏi nữa, nếp nhăn trên khuôn mặt càng làm tăng thêm sự hiền lành, “Người lớn nhà chúng ta hơi ít, đã lâu không có chuyện vui náo nhiệt như thế.”

Thời Ngộ tùy ý hùa theo, chọn câu chữ trả lời cũng rất khéo léo, Hạ Sí chỉ gật gật đầu là được.

Khi chỉ còn hai người ở chung, khuôn mặt nhỏ của Hạ Sí lập tức ỉu xìu nói: “Em mệt.”

“Hả?”

“Anh còn chưa có cầu hôn em nữa!” Cuối cùng cô cũng nhớ tới bước kết hôn, cúi đầu nhìn ngón tay trống rỗng của mình, trong lòng như bị cắm một đao, “Ngay cả nhẫn em cũng không có!!!”

Phía trước truyền tới tiếng cười khẽ của người đàn ông, trêu chọc: nói: “Tri Tri, bây giờ mới phản ứng lại được sao?”

“…” Là do cô ngốc sao? Bởi vì không thể nghe thấy lời nói của Thời Ngộ, chẳng chút do dự mà kéo cô vào cửa cục dân chính, đúng là ngốc thật!

Sau nửa phút, hai tay Hạ Sí chống má, ngồi bên cạnh hờn dỗi.

Đối với con gái, những nghi thức này thật sự rất quan trọng!

Thời Ngộ chờ một lúc lâu, lại chẳng nghe thấy tiếng chất vấn hay trách cứ gì, thậm chí biết rõ mình bị thua thiệt, nhưng cô vẫn không đòi hỏi anh điều gì.

Đi đến trước mặt cô, Thời Ngộ chống gối ngồi xuống, mở miệng nói: “Là anh làm chưa tốt, Tri Tri có thể tức giận với anh.”

Hạ Sí im lặng nhìn chăm chú vào mặt anh, sau khi lặng lẽ suy nghĩ một lúc lâu, cô mới chậm rãi lắc đầu.

Cô giận dỗi, nhưng lại ko muốn trút giận lên Thời Ngộ.

Thời Ngộ vì cô mà trả giá đâu chỉ một lễ cầu hôn, một chiếc nhẫn mấy phân lượng, nếu cô là người vì chuyện này mà tức giận Thời Ngộ, mới thật sự không phải là người hiểu chuyện.

“Tri Tri không tức giận à? Vậy sao không nói thẳng với anh?” Anh cố ý hỏi.

“Không có tức giận mà…” Chỉ có chút tiếc nuối thôi.

Nhưng cô không thể có nhiều lòng tham như thế, Thời Ngộ chăm sóc cô đã mệt chết mất rồi, không có thời gian chuẩn bị mấy thứ kia cũng bởi vì cô dính người, cô có tư cách gì để trách cứ anh chứ?

Nói đến thế, là bản thân cô đã tạo cho Thời Ngộ rất nhiều phiền phức, Thời Ngộ không ghét bỏ cô, đồng ý kết hôn với cô, nên thấy đủ rồi.

Sự ấm áp bao trùm lấy cô có người cầm tay cô, “Tri Tri, chúng ta là vợ chồng rồi.”

“Ở trước mặt anh, em có thể tùy ý biểu đạt suy nghĩ, cũng như cảm xúc của mình.”

“Nếu anh có sai lầm gì, hoặc là có chỗ làm không tốt, em đều có thể trực tiếp nói cho anh biết, mà không phải dùng việc trước đây anh đối xử tốt với em để bù vào các khuyết điểm bây giờ.”

“Không cần phải suy nghĩ cẩn thận với anh, được không?”

Anh dùng giọng nói dịu dàng nhất, dạy cô cách biểu đạt. Người khác thấy phiền phức đã tránh đi, anh lại chỉ dạy cô đừng để mình chịu oan ức.

Hạ Sí giật mình, từ từ để ý đến hàm ý trong đó, những dư vị chua chát trong lòng đều đã bị đâm thủng. Hàm răng nhẹ nhàng cắn qua môi, đôi mắt ẩm ướt nhìn vào mắt anh, “Em nghĩ, chúng ta đi mua nhẫn kết hôn đi?”

Chủ động nhắc đến chuyện này, Hạ Sí lại có chút ngại ngùng, những ngón tay đang được bọc lại bởi đôi tay khác đang bắt đầu cựa quậy, bên tai dần hồng lên, “Kết hôn, đều phải mang nhẫn nha…”

Đến cuối cùng, cũng chỉ nghe cô nói một yêu cầu nho nhỏ như thế này, Thời Ngộ từ từ đứng dậy, lòng bàn tay ấm áp chạm lên đầu cô.

“Tri Tri ngốc.”

Thật sự là ngoan đến mức khiến người khác đau lòng.