Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 39: Nỗi hận của Thời Ngộ

Trans: Cam Đá

Nghe thấy Hạ Sí xảy ra chuyện, người nhà họ Thời cùng với Giang Duyệt Hề cùng vội vàng đến bệnh viện.

Xung quanh đầy mùi thuốc sát trùng, đập vào mắt là một màu trắng tuyết, thỉnh thoảng có tiếng bước chân lộn xộn đi qua, nhưng không có ai làm ồn ở nơi này, khung cảnh hết sức im lặng lộ ra vẻ lạnh lẽo thê thương.

Người đàn ông canh giữ ngoài phòng bệnh bình tĩnh ngoài dự đoán, anh đứng tựa vào tường, ánh mắt rũ xuống, cầm một miếng khăn giấy trắng tinh lau chùi ngón tay, lặp đi lặp lại động tác duy nhất rất lâu.

A Ngộ...

Bà Thời vô cùng lo lắng, muốn bước lên trước gọi anh, lời còn chưa đến bên miệng lại nuốt xuống.

Quay đầu tìm tới Giang Duyệt Hề, bà Thời kéo tay cô ấy đi sang một bên, rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Tình hình hiện tại sao rồi?"

"Tính mạng không còn đáng lo, vết thương trên người cần phải xử lý." Nói đến đây, Giang Duyệt Hề lặng lẽ dừng lại, "Lúc đưa vào bên trong, trên chân toàn là máu..."

Bà Thời đưa tay che miệng, vừa kinh ngạc vừa đau lòng.

Lời miêu tả này của Giang Duyệt Hề quá uyển chuyển, nhưng tổn thương nơi chân của Hạ Sí không giống với người khác, cô là vũ công, nếu như để lại di chứng...

"Không sao, không sao, chỉ cần người còn sống, những chuyện khác đều có cách." Bà Thời nói vậy, nhưng hai tay hơi run run, cũng không biết là an ủi người khác, hay là muốn thôi miên chính mình.

Là người nhà gần gũi của Thời Ngộ, bọn họ đều biết, năm năm đã qua đó, Thời Ngộ chưa từng từ bỏ chờ đợi, cho dù trong suốt 1 khoảng thời gian không có hồi đáp vẫn đợi người ấy quay về bên mình.

Hơn nữa...

Tại sao cứ phải là chân?

Năm đó Thời Ngộ đích thân đưa Hạ Sí ra sân bay, tất cả mọi người đều biết anh không nỡ, nhưng cũng tin tưởng anh sẽ vẫn lý trí, chững chạc như xưa nay.

Nhưng vào ngày hôm đó, trên đường quay về, Thời Ngộ thất thần xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đâm hỏng mất chiếc xe đầu tiên trong cuộc đời mình, đồng thời cũng để lại di chứng lâu dài, từ đó về sau, mỗi lần thời tiết giao mùa ẩm ướt, hai chân sẽ thoáng đau nhói.

Có chín chắn hơn nữa, Thời Ngộ cũng là người có thất tình lục dục, thường thì bề ngoài càng điềm tĩnh, nội tâm càng dậy sóng.

*

Toàn bộ vết thương bên ngoài đều đã được xử lý xong xuôi, Hạ Sí được đưa tới phòng bệnh, vẫn chưa tỉnh lại.

Thời Ngộ ở bên cạnh trông nom chăm sóc, một tấc cũng không rời xa.

Trong thời gian đó, bà Từ có đến vài lần, thần sắc bất ổn.

Muốn quan tâm tình hình của con gái, muốn nói lời xin lỗi với đứa con gái đã phải chịu giày vò vì mình, nhưng người trong cuộc đang nằm trên chiếc giường bệnh trắng toát, những lời này bà nên nói với ai đây?

Con trai con gái cùng một lúc nằm viện, bà không thể làm gì khác đành chạy qua lại hai nơi, nhưng bên chỗ Hạ Sí có người nhà họ Thời trông chừng, bên chỗ Thẩm Diệc Thần lại chỉ có mỗi mình bà. Bà Từ không muốn bất công, nhưng khi sự việc xảy ra, hiện thực tàn nhẫn vẫn luôn ép buộc bà phải làm ra một số việc nào đó.

Năm phút đồng hồ bị ép buộc đưa ra lựa chọn, bà thật sự là lòng đau như cắt, hận không thể tự mình đi thay thế cho đứa con gái vô tội. Hết lần này tới lần khác, Thẩm Mộ không ra tay với bà, cứ muốn bà hai phải chọn một.

Lúc đó bà đã nghĩ thông, là con gái lớn và con trai nhỏ đều giống như nhau cả, khóc lóc u oa từ khi còn trong tã, âm thanh cười nói vui vẻ thuở ấu thơ... Càng về sau, bà khiến con gái lớn phải chịu vô số thua thiệt.

Bà vốn cho rằng, khúc mắc mà Hạ Sí dành cho Thẩm Diệc Thần cả đời này không cách nào xóa bỏ, nhưng khi bà biết Hạ Sí từng bước từng bước một thỏa hiệp với em trai, biết là cái bẫy nhưng vẫn lao xuống, đến cuối cùng cũng không hướng về phía bà đưa ra lời cầu cứu, bà thật sự đã đưa ra việc làm tệ hại nhất --

Vào một giây cuối cùng, bà nên lựa chọn con gái.

Nhưng cứ vào lúc mấu chốt, tiếng khóc nỉ non yếu ớt của Thẩm Diệc Thần lại nhiễu loạn tất cả suy nghĩ của bà, khoảnh khắc đó không tự chủ hô lên cái tên "Diệc Thần".

Bà chính mắt nhìn thấy, con gái chảy xuống giọt nước mắt tuyệt vọng, có lẽ cô đã không còn chút hy vọng nào với người mẹ ruột này.

Điều vô cùng may mắn trong cái xui rủi là cả hai đứa con đều còn sống, nếu không cả đời này của bà... Đều phải gánh vác tội nghiệt trên lưng, chịu đựng sự khiển trách của lương tâm, đau đớn đến mức không thiết sống.

-

Bà Từ canh giữ bên ngoài phòng bệnh, hiếm khi không để ý đến vẻ bề ngoài, lộ ra một mặt yếu đuối.

Bà Thời mang đồ ăn nấu ở nhà đến bệnh viện, nhìn dáng vẻ này của bà Từ, nhỏ giọng an ủi vài câu.

Bà Từ luống cuống gật đầu, lòng dạ rối bời.

Chợt nhớ tới hai đứa con hôm nay phải chịu tội là con của bà Từ, bà Thời thuận miệng hỏi một câu: "Nghe nói còn có một đứa trẻ cũng bị thương, bây giờ đã ổn chưa?"

"Vâng, đã không sao rồi."

Lúc đưa vào bệnh viện có kiểm tra qua, vết thương nặng nhất trên người Thẩm Diệc Thần là vết dao xoẹt qua kia, trong hoàn cảnh nguy hiểm chấn động lòng người, cậu được người ta bảo vệ rất tốt.

Trên đường đi Thẩm Diệc Thần từng tỉnh dậy, nhưng vì chịu đựng nỗi kinh hãi quá lớn, tinh thần không được ổn định, phải tiêm một loại thuốc với lượng dùng cho trẻ em thì mới khiến cho cậu yên lặng trở lại, lúc này đang nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh.

Bà Thời gật đầu, lại như lơ đãng nhắc tới, "Tôi nghe nói, lúc xông vào cứu người, thấy Hạ Hạ nhào trên người em trai, bởi vì bảo vệ cho em trai, chính mình đã bị thú dữ cắn bị thương ở chân..."

Nghe nói đến đây, trong nháy mắt sắc mặt bà Từ trắng bệch.

Bà biết con trai có thể được cứu thoát an toàn hoàn toàn bởi vì có sự bảo vệ của con gái, nhưng bị người ta nhắc tới một cách trực diện như vậy, vẫn khiến bà rùng mình một cái.

Nhìn thấy bà Từ nói không nên lời, bà Thời cong khóe môi, độ cong dần giảm xuống: "Cả hai đứa con nên không quan tâm được hết chứ gì... nhưng mà bà cũng đừng quá lo lắng, bất kể có ra sao, nhà họ Thời của chúng tôi cũng sẽ chăm sóc cho Hạ Hạ."

"Chờ Hạ Hạ tỉnh lại, chúng tôi sẽ báo cho bà biết."

Giọng nói của bà dịu dàng, từ từ thâm nhập vào lòng người ta, nhưng từng câu từng chữ rơi vào tai bà Từ, giống như vạn mũi tên đâm xuyên tim.

Bà Từ chậm chạp không phản ứng lại.

Bà Thời lịch sự gật đầu với bà ta, nhưng không hề hỏi ý kiến xem bà ta có muốn vào phòng thăm bệnh hay không.

Vào giây phút xoay người đi, nụ cười trên gương mặt bà Thời hoàn toàn tan biến, ánh mắt lạnh lẽo lại từng chút một.

Đời này bà ghét nhất là, loại bố mẹ có sự thiên vị. Nếu đã nhiều lần từ bỏ, cần gì phải làm ra điệu bộ như tình cảm mẹ con sâu sắc.

*

Hạ Sí hôn mê bất tỉnh, tới đêm bắt đầu lên cơn sốt, bác sĩ y tá tới lui vài lượt.

Môi miệng khô khan, Thời Ngộ dùng bông mềm thấm nước chấm lên môi cô, muốn đút nước cho cô, nhưng người bệnh lại không phối hợp một chút nào.

Dòng nước ép buộc đổ vào toàn bộ đều theo khóe miệng chảy hết ra ngoài, Thời Ngộ lại lấy khăn giấy lau chùi sạch sẽ, tự mình bưng ly nước lên hớp một ngụm, cúi đầu bao phủ lên đôi môi tái nhợt của cô gái, đẩy từng chút một vào trong.

Bà Thời vô tình bắt gặp, rồi lại lặng lẽ lui ra.

Giang Duyệt Hề đang muốn đưa đồ đến, bị bà Thời giữ lại, "Suỵt, chờ lát nữa rồi hẵng vào."

Vô thức hướng ánh mắt vào bên trong, mặc dù không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng Giang Duyệt Hề vẫn gật đầu, dừng bước chân lại.

Qua một lúc, hai người mới đến gõ cửa.

Giang Duyệt Hề nâng túi giấy tờ trong tay lên, "Là của bên phía cục cảnh sát..."

Giang Duyệt Hề nói rõ mục đích đến, Thời Ngộ nhờ mẹ trông chừng tạm một lúc, cùng Giang Duyệt Hề ra ngoài.

Hôm đó, Thời Ngộ gọi cuộc điện thoại khẩn cấp đến, yêu cầu bọn họ truy vết định vị, khi đó Giang Duyệt Hề và Lê Ngôn Chi mượn máy xác định vị trí trong đồng hồ đeo tay, viện trợ cho cảnh sát nhanh chóng loại trừ những phương hướng bọn họ có thể bị đưa đi.

Đồng hồ đeo tay bị Thẩm Mộ ném ra sau, tọa độ truy lùng dấu vết đứng im ở một chỗ trong khoảng thời gian dài, độ khó tìm kiếm càng tăng thêm.

Đối phương không yêu cầu tiền bạc, chỉ muốn trả thù, bọn họ phải nhanh chóng tìm được kẻ bắt cóc, nếu không hậu quả khó lường.

Cũng may khoảng thời gian trước đó, Thời Ngộ đã bắt đầu cho người quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Mộ, trong ba địa điểm có khả năng nhất, phân chia lực lượng, cuối cùng là Thời Ngộ dẫn người tìm ra địa chỉ chính xác giấu người.

Nghe nói, hiện trường máu me cực kỳ tàn khốc.

"Trên người Thẩm Mộ có nhiều chỗ bị thương, ngoại trừ bị chó ngao cắn xé, lúc bị đánh để lại dấu vết, còn bị dao găm cắt đứt gân mạch..." Tai họa để lại mãi mãi, Thẩm Mộ chỉ còn hơi tàn trong bệnh viện.

Trên cổ Thẩm Mộ có dấu vết từng bị xích sắt ghìm chặt, gân mạch cổ tay bị cắt đứt, thê thảm tột cùng chính là chó ngao phá tan chuồng, cứ thế mà ngoạm xé từng mảng lớn thịt người...

Giang Duyệt Hề không thể nhìn tận mắt khung cảnh ghê người đó, nhưng nghĩ lại cũng khiến người ta không khỏi run rẩy.

"Vậy sao?" Người đàn ông đứng ở nơi góc tường hắt bóng âm u, ngước mắt quét qua một lượt, thu hết sắc mặt của cô vào trong đáy mắt.

"Hành vi bắt cóc của Thẩm Mộ vô cùng bạo lực..." Nói đến đây, Thời Ngộ dừng lại chốc lát, độ cong giống hệt với nụ cười mỉm của ngày xưa, "Em vì cứu người bị hại, cầm dao phòng vệ, vô ý làm bị thương kẻ xâm phạm trái phép, được tính là phòng vệ chính đáng."

Đối với việc hành hung đang diễn ra, gϊếŧ người, cướp bóc, **, bắt cóc và những tội bạo lực khác gây nguy hiểm nghiêm trọng đến tính mạng con người, áp dụng hành vi tự vệ, gây nên tổn hại thương vong bất hợp pháp, không thuộc về hành vi tự vệ quá mức, không chịu trách nhiệm hình sự.

Ai cũng biết hiện trường nguy hiểm đáng sợ, kẻ phạm tội có hành vi bạo lực, còn Thời Ngộ cầm dao làm bị thương gã kia, là vì cứu người.

Giang Duyệt Hề bỗng nhiên nhớ đến ngày hôm qua khi đưa Hạ Sí vào bệnh viện, Thời Ngộ canh chừng bên ngoài phòng bệnh, liên tục lau chùi đôi bàn tay hoàn mỹ.

Là đôi bàn tay cầm dao.

Một suy nghĩ khó tin lóe lên trong tâm trí, vẻ mặt Giang Duyệt Hề cứng lại, không biết nên mở miệng như thế nào.

Ngay sau đó, nghe thấy Thời Ngộ nói: "Bất kỳ lúc nào em cũng sẽ quan tâm tới việc điều trị của anh ta."

Trong bụng rơi lộp bộp, Giang Duyệt Hề lo lắng cau mày, "A Ngộ, cậu sẽ không giày vò anh ta ở bệnh viện chứ?"

Anh cụp mi mắt, im lặng nhìn mặt đất, phút chốc đã khôi phục lại giọng nói bình thản, "Em là bác sĩ, tất nhiên sẽ hy vọng mỗi một bệnh nhân sớm ngày xuất viện."

Chỉ khi Thẩm Mộ còn sống mà xuất viện, mới có thể tống anh ta vào tù, ở trong một hoàn cảnh "mới mẻ", đón nhận tội nghiệt do mình gây ra.

Nghe được những câu nói bình thản này, sống lưng Giang Duyệt Hề ớn lạnh. Trước tới nay chưa từng có một khoảnh khắc nào giống thế này, cảm thấy người đàn ông từ bé đã dịu dàng lương thiện, gương mặt mang theo nụ cười mỉm, đáng sợ đến như vậy.

Tống vào tù, e rằng còn lâu mới triệt tiêu được nỗi hận trong lòng anh.

Anh nhấc tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, thầm tính nhẩm thời gian trò chuyện, chậm rãi bước từ trong góc tối ra ngoài, "Thời gian này em sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc cho Tri Tri, những chuyện khác e là phải làm phiền đến chị Duyệt Hề và nhóm người Ngôn Chi rồi."

"Chuyện đó là đương nhiên, em là em trai chị, khách sáo với chị làm gì."

Cô ấy quá lắm là dây dưa chạy thêm vài chuyến, nhưng Thời Ngộ từ khi biết Hạ Sí gặp chuyện cho tới nay, tinh thần căng thẳng, chịu đựng áp lực còn lớn hơn bọn họ nhiều!

-

Thời Ngộ quay về phòng bệnh, bà Thời ngước mắt liền nhìn thấy ngay dấu vết mệt mỏi nơi khóe mắt anh, không đành lòng bèn khuyên nhủ: "A Ngộ, con đi nghỉ ngơi một lát đi, để mẹ thay con trông chừng bên chỗ Hạ Hạ."

"Cảm ơn mẹ, không cần ạ." Ngữ điệu anh kiên định, ngồi lại vị trí ban đầu, xót thương vén xuôi mái tóc dài thay cho cô gái, lẩm bẩm: "Tri Tri sẽ cảm thấy hoảng sợ, nếu như cô ấy tỉnh dậy không nhìn thấy con."

Liên tục sốt một ngày một đêm, tới cả bà Thời cũng cảm thấy sốt ruột.

Ở bên kia, tâm tình Thẩm Diệc Thần có chút dịu lại, đòi gặp chị gái. Bà Từ dỗ dành hồi lâu cũng không có tác dụng, đành phải dẫn cậu qua kia.

Lại bị y tá trông coi báo cho biết, "Bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi, không tiện bị làm phiền."

Đây là ý kiến của ai chứ, trong lòng bà Từ biết rõ. Người từ xưa giờ vẫn kiêu căng ngạo mạn như bà cũng không có can đảm tranh chấp với Thời Ngộ, cho dù người nằm trên giường bệnh kia, là con gái ruột do chính bà ta sinh ra.

Bà Từ biết rõ, có lẽ từ khoảnh khắc trong video bà ta hô lên tên của con trai, thì đã bị con gái âm thầm xóa bỏ.

"Chị..." Thẩm Diệc Thần lưu luyến không rời nằm gục ở bên tường.

Bà Từ lo sợ cậu lộn xộn lại làm rách vết thương, không thể không kiếm cớ dỗ dành, "Chị vẫn còn đang nghỉ ngơi, trước tiên chúng ta đừng làm phiền chị, chờ chị tỉnh dậy rồi lại đi thăm."

Thẩm Diệc Thần nghe không vào, bắt đầu khóc lóc, "Chị bị thương rồi, chảy rất nhiều máu."

Tai nạn lần này dọa cho cậu một trận không nhẹ, vết thương cũng đau, trong lòng cũng đau. Cậu chỉ nhớ có một con thú hoang hung dữ bổ nhào về phía cậu, là chị đã bảo vệ cho cậu!

Thẩm Diệc Thần ầm ĩ muốn đi vào, bà Từ sốt ruột tới phát bực: "Diệc Thần! Con có thể nghe lời mẹ, đừng làm ồn đến chị con không!”

"Vui lòng giữ trật tự bên ngoài phòng bệnh, để tránh ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi." Y tá nhắc nhở lần nữa, bà Từ hết cách, trực tiếp bế con rời đi.

Bà ta đã khiến con gái thua thiệt quá nhiều, không thể lại để cho con trai ồn ào rồi xông vào trong.

-

"Bác sĩ Thời, người bên ngoài đã đi rồi ạ."

"Cảm ơn, ở đây tạm thời không cần người, cô cũng ra ngoài đi."

Trước khi đi, y tá còn ngoảnh đầu lại liếc nhìn vài lần.

Thời Ngộ vốn là đóa hoa lạnh lùng cao ngạo của bệnh viện bọn họ, là người đàn ông cử chỉ nhẹ nhàng, ấm áp dịu dàng như ngọc, là sự tồn tại mà biết bao cô gái chỉ có thể ngắm nhìn từ xa không dám có tư tưởng vấy bẩn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến anh sẽ si tình canh chừng ở bên cạnh bạn gái như thế này.

Lúc rời đi, y tá nhẹ nhàng khép lại cửa phòng bệnh.

Nghe thấy âm thanh, bàn tay cô đột nhiên giật bắn một cái. Trên mu bàn tay gắn một ống kim truyền nước biển, cô động đậy, đường nét trên gương mặt nhỏ nhắn đều nhíu lại, Thời Ngộ nhanh tay lẹ mắt đè cô lại, ngẩng đầu nhìn, Hạ Sí vẫn đang nhắm mắt.

Có lẽ bị kích động trong giấc mơ, cơ thể sinh ra phản ứng, nhưng ý thức thì chưa tỉnh dậy.

-

Chờ đến ngày thứ ba, cuối cùng cơn sốt của Hạ Sí cũng không còn, Thời Ngộ thở phào, tỉ mỉ lau phía sau người cô rồi nằm gục ở chiếc bàn bên cạnh chợp mắt.

Tình trạng của Hạ Sí ổn định, bất kỳ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, anh phải ở đây canh chừng.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra một cách lặng lẽ, bà Thời khẽ dời bước chân vào trong, sợ đánh thức đứa con trai khó khăn lắm mới chịu ngủ, bà bước đi e dè cẩn thận.

Nhưng ngay lúc bà định đặt hộp đồ ăn vào chỗ, vô thức ngoảnh đầu lại, bất thình lình bắt gặp một ánh mắt.