Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 33: Gặp phụ huynh

Editor: Gluhwein

“Về nhà ạ?” Bỗng dưng lại nghe thấy lời mời này, Hạ Sí vui như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài niềm vui bất ngờ, lại có chút luống cuống: “Nhỡ đâu, nhỡ đâu…”

Cô còn chưa nói rõ vấn đề kia, Thời Ngộ đã trả lời trước: “Đừng lo, bọn họ đều rất thích em.”

Chủ đề nhàm chán vẫn hay nói đến này, câu trả lời thường không khác nhau mấy, nhưng hết thảy đều phải đợi Hạ Sí tự mình trải nghiệm thì mới có thể hoàn toàn yên tâm được.

Hai tuần sau, có lẽ là vì lòng đề phòng của Hạ Sí quá mạnh mẽ nên Thẩm Mộ không xuất hiện nữa. Mấy tin nhắn quấy rối nặc danh kia cũng dừng lại ở bãi đỗ xe ngày hôm đó.

Hạ Sí ở một mình trong phòng luyện múa, bốn phía xung quanh có đặt camera, quay hết lần này tới lần khác, cuối cùng đạt tới hiệu quả mà mình mong muốn thì mới dừng lại. Sau đó, cô quay lại phòng tự cắt ghép biên tập video, gửi tiến độ luyện tập cho cô Aaliyah.

Đây là lời giao hẹn mà hai người đã đạt được lúc trước.

Năm ngoái, cô lại liên lạc hai lần với bác sĩ Joss thông qua video, cuối cùng đã nhận được tin tức tốt.

Cô đã có thể dừng thuốc rồi.

Không có ai thích uống thuốc, ở trong mắt Hạ Sí, sự tồn tại của “thuốc” có nghĩa là cô vẫn còn là bệnh nhân, mà bây giờ, cuối cùng cô đã có thể sống khỏe mạnh bình thường!

Tết âm lịch năm nay vô cùng náo nhiệt, hiện tại, Hạ Sí đang đi dạo phố chọn mua hàng tết cùng với Bạch Phỉ. Trên đường đi, hai người đều đang trò chuyện về việc Hạ Sí phải tới nhà họ Thời ăn tết.

“Thời Ngộ dẫn cậu về gặp mặt phụ huynh, tình cảm của hai người khôi phục nhanh thật đấy!” Lúc này mới quay lại chưa được bao lâu mà đã trực tiếp dẫn về nhà ra mắt rồi, mức độ coi trọng lần này thì không cần nói cũng biết.

“Đây không phải là trọng điểm nhé, trọng điểm là tớ còn chưa gặp người lớn bao giờ. Tớ căng thẳng.” Hạ Sí thở dài hết lần này đến lần khác.

“Hả? Trước đây là trùm trường Trung học phổ thông số ba không sợ trời không sợ đất, thế mà bây giờ lại bởi vì gặp mặt phụ huynh mà sợ thành như vậy."

"Tiểu Bạch, cậu đàng hoàng một chút đi. Bây giờ tớ đang vô cùng nghiêm túc xin kinh nghiệm của cậu đấy."

Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu đã đính hôn, đương nhiên đã gặp phụ huynh từ lâu rồi, mà còn không chỉ một lần. Vì thế hôm nay Hạ Sí chỉ muốn biết, phải chung đυ.ng với người nhà của người yêu như thế nào?

“Lần đầu tiên tớ đến nhà Đỗ Nam Châu, người cả phòng đều vây quanh tớ, cũng khiến tớ bị dọa sợ.” Nhớ lại chuyện đó, Bạch Phỉ không ngừng lắc đầu: “Lúc ấy vô cùng câu nệ, bốn phía xung quanh ngồi đầy người. Đỗ Nam Châu xưng hô như thế nào, thì tớ cũng gọi theo như thế, cũng không dám nói chuyện nhiều.”

“Nghe lời này, cũng rất đáng sợ đấy…” Hạ Sí không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh tượng kia.

“Đó không phải là đáng sợ!” Bạch Phỉ phản bác lại: “Cậu không biết đâu, tớ vốn dĩ cũng đã chuẩn bị xong xuôi một đống lời hay ý đẹp để dỗ người lớn vui vẻ. Ai ngờ bỗng nhiên phải gặp nhiều người như vậy.”

Nhà có nhiều người, quan hệ phức tạp, mỗi người lại có một tính cách khác nhau. Nhưng cô ấy lại không hiểu, vì thế đương nhiên nói chuyện hành động phải cẩn thận rồi.

Hạ Sí gật gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu được.

Bạch Phỉ lại hỏi tiếp: “Nhà Thời Ngộ có đông người không? Nếu như là ăn tết, chắc là phải rất đông nhỉ?”

Hạ Sí lắc đầu: “Mấy đời nhà bọn họ đều là con một, họ hàng thân thuộc tương đối ít.”

Nhân khẩu nhà họ Thời ít ỏi, ngay từ thời ông bà tổ tiên đã không có mấy anh chị em, con cháu ba đời cộng lại cũng không quá năm người. Ông bà nội, bố mẹ của Thời Ngộ và bản thân Thời Ngộ.

“Vậy thì sướиɠ quá đi mất! Không cần gặp mặt cái gì mà cô dì chú bác này kia.” Bạch Phỉ vừa nghe thấy thế thì đã bảo cô không cần phải lo: “Người ít, thì cậu có thể lấy lòng từng người một.”

Bạch Phỉ truyền hết toàn bộ kinh nghiệm mà mình có thể nghĩ tới cho bạn thân, Hạ Sí nửa hiểu nửa không.

Cô vẫn hiểu lý lẽ này, chỉ chưa thực hành bao giờ thôi…

Hôm giao thừa, Hạ Sí bắt đầu bận bịu ngay từ sáng sớm. Rửa mặt chải đầu trang điểm, chỉ riêng việc chọn quần áo đã rối rắm hơn nửa tiếng. Không thể trang điểm quá đậm, phải tự nhiên tinh tế, cho dù là chải lông mi cũng rất cần kiên nhẫn.

Áo lông xù màu vàng cam phối hợp với chân váy dài, bên ngoài phủ thêm một chiếc áo khoác dài màu hồng nhạt, khăn quàng cổ quấn hai vòng ở trên cần cổ thon dài trắng nõn, dán sát vào da thịt vô cùng ấm áp.

Thời Ngộ chờ cô ở cửa, thỉnh thoảng Cheese sẽ chui vào phòng, nhưng lại bị Thời Ngộ bế ra ngoài.

Hạ Sí ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn cô gái nhỏ đỏ bừng hai má ở trong gương, yên lặng làm công tác tư tưởng cho bản thân.

Đã nhiều năm cô không quá vui vẻ khi ở chung với người lớn tuổi, nhưng bữa cơm gia đình hôm nay là không thể tránh khỏi! Không những không thể trốn được, mà còn phải thật lòng ở chung với người lớn tuổi.

Cô hi vọng mình có thể được người nhà của Thời Ngộ chấp nhận, từ tận đáy lòng, cô cũng vô cùng mong muốn có được một gia đình ấm áp như vậy.

Đã làm xong các công tác chuẩn bị cơ bản khi ra cửa, Hạ Sí hít sâu một hơi, đứng lên.

Nhìn thấy người nọ đứng ở cửa, Hạ Sí đi tới bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay của anh theo thói quen: “A Ngộ, tối nay anh nhất định phải giúp em một tay đấy.”

Hôm nay cô cố ý tạo kiểu tóc nên Thời Ngộ không tùy tiện chạm vào, sợ làm rối tóc cô. Anh chỉ giơ tay lên rồi vỗ nhè nhẹ hai cái vào bả vai cô, giọng điệu xen lẫn nụ cười khe khẽ: “Đừng căng thẳng.”

Trên đường đến nhà họ Thời, Hạ Sí ngồi tựa vào ghế, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, suốt dọc đường đi gần như không hề nhìn điện thoại.

Cô đang suy nghĩ.

Thỉnh thoảng người đàn ông ngồi ở ghế lái lại quay đầu sang, không hề lên tiếng quấy rầy, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Mãi cho đến khi——

Người nọ nhỏ giọng nhắc nhở: “Tri Tri, sắp phải xuống xe rồi.”

Hạ Sí đột nhiên giật bắn mình.

Thế mà đã đến rồi sao?

“Nhanh như vậy à?!” Cô vội vàng lấy điện thoại ra xem giờ, cũng mới nửa tiếng thôi mà.

“Vốn dĩ cũng không xa lắm mà.” Bởi vì là ăn tết, lượng người và xe đi lại tăng mạnh, mới sáng sớm mà hầu hết các đoạn đường đều tắc nghẽn, nếu như thông thoáng mà nói thì chỉ cần hai mươi phút là có thể đến nơi rồi.

Chiếc xe chạy vào trong bãi đỗ xe, Thời Ngộ cởi dây an toàn. Hạ Sí máy móc học theo động tác của anh, cởi dây an toàn, mở cửa xe, xuống xe.

“Rầm—— “

Sau khi vang lên hai tiếng đóng cửa xe, Hạ Sí vòng qua trước đầu xe, đi sang chỗ Thời Ngộ.

Bàn tay không biết nên đặt ở đâu được anh nắm lấy, sau đó, lại đổi thành mười ngón tay đan vào nhau, trông có vẻ rất thân mật khăng khít.

-

Hai nhân vật chính đến trước cửa nhà, bà Thời đã nhận được tin nhắn mà con trai gửi tới.

Nhà bọn họ đã trao đổi tin tức với nhau, biết cô gái nhỏ xấu hổ căng thẳng nên bà Thời vẫn luôn suy nghĩ, làm thế nào mới có thể khiến cho cô bé nhạy cảm kia cảm nhận được sự thật lòng của người một nhà bọn họ đây.

Đã có một người đàn ông trưởng thành đang ngồi trong phòng khách của gia đình. Ông cầm báo cáo vắn tắt, bắt chéo hai chân, thoải mái ngồi ở bên ghế sofa. Thời gian cũng không làm mất đi vẻ ngoài anh tuấn của ông, đôi mắt đào hoa sáng ngời ngời kia rất giống với Thời Ngộ.

Thấy vợ mình cứ nhìn về phía cửa sổ mãi, rốt cuộc Thời Dịch đã không nhịn được mà mở miệng nói: “Người yêu của A Ngộ cũng không yếu ớt như em nghĩ đâu.”

“Anh không nghe A Ngộ nói à? Hoàn cảnh gia đình của cô bé kia rất phức tạp, chúng ta phải để ý một chút.” Bà Thời đã sớm cảm thấy thương cô bé kia. Bà cũng đã từng trải qua loại tâm trạng khó xử đó, có thể đồng cảm như chính bản thân mình gặp phải.

Huống chi, đó còn là người mà con trai bà đã chờ đợi nhiều năm, bà là người làm mẹ, đương nhiên phải tốn nhiều suy nghĩ hơn một chút rồi.

“Tự nó sẽ biết dỗ.” Thời Dịch ngẩng đầu lên liếc nhìn vợ mình một cái, đặt tờ báo cáo vắn tắt kia xuống, đổi sang iPad để tiếp tục xử lý công việc tiếp theo, sau lưng lộ ra một góc màu đỏ.

Chẳng bao lâu sau, có tiếng động vang lên ở cửa, đợi bà Thời bước từng bước tới gần thì Thời Ngộ đã mở khóa, đẩy cửa vào.

Vừa khéo, tấm mắt của ba người ở ngoài cửa và trong cửa đối diện với nhau. Thời Ngộ mở miệng nói đầu tiên: “Mẹ ạ.”

Hạ Sí lập tức hô một tiếng ở phía sau: “Cháu chào dì ạ.”

Trên mặt bà Thời lộ ra nụ cười hiền hậu, giơ tay ra chào đón: “Là Hạ Hạ à? Mau vào đi.”

Cô đi theo bên cạnh Thời Ngộ, Hạ Sí chậm rãi hít một hơi thật sâu. Lúc trước lỡ lời gọi một tiếng "Mẹ", giọng nói dịu dàng kia giống y như đúc trong trí nhớ của cô.

Cô đã từng nhìn thấy dì ở trong album của Thời Ngộ, người thật còn đẹp hơn trong ảnh, vẻ mặt và giọng điệu của bà còn hiền lành hơn cả trong tưởng tượng của cô.

Hạ Sí tự mình tặng hai phần quà: “Dì ơi, năm mới vui vẻ, đây là một chút tấm lòng mà cháu chuẩn bị cho dì và chú ạ.”

“Cảm ơn Hạ Hạ, mau tới đây ngồi đi.”

Bà Thời đối xử với cô nhiệt tình, ở trước mặt người lớn, Hạ Sí cũng không tiện cứ nắm tay Thời Ngộ mãi. Khi cô thả tay ra, Thời Ngộ lại nhẹ nhàng bóp nhẹ hai cái, ý bảo cô đừng lo lắng.

Sau đó anh lại dẫn cô đi gặp bố mình, Thời Ngộ chào bố, cô lập tức chào chú.

“Cháu chào chú ạ.” Sau khi lễ phép chào hỏi xong, Hạ Sí mới ngẩng đầu lên, quan sát phản ứng của vị phụ huynh này.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của Thời Dịch, cô hơi kinh ngạc, hóa ra vẻ bề ngoài của Thời Ngộ là giống bố, nhất là đôi mắt kia, quả thực là giống y như đúc.

“Bố, đây là Hạ Hạ, người yêu con.” Thời Ngộ lại giới thiệu thân phận của cô với bố một lần nữa.

Cùng lúc đó, Thời Dịch cũng đang đánh giá cô bé mà con trai mình dẫn về nhà. Mắt ngọc mày ngài, duyên dáng yêu kiều, khí chất điềm đạm mà không yếu đuối, quả thật là phù hợp với hình dáng trong lời miêu tả của Thời Ngộ.

Hạ Sí chưa bao giờ đối mặt với sự đánh giá của người lớn tuổi như vậy, cô còn chẳng dám đảo mắt nhìn lung tung. Cô có thể bình tĩnh đứng ở trên sân khấu mà phía dưới có người xem nhiều không đếm xuể, nhưng gặp mặt phụ huynh, còn khiến người ta căng thẳng hơn cả việc lên sân khẩu.

Người lớn này còn chưa mở miệng, trong lòng Hạ Sí đã nghĩ quanh co lòng vòng 180 độ.

Bố của Thời Ngộ không thích cô à? Hoặc là nói vẻ ngoài của cô có chỗ nào không được tốt à? Hay là vì nguyên nhân gì khác?

Tóm lại là cô không nghĩ theo chiều hướng tốt.

Ngay vào lúc Hạ Sí không nhịn được muốn cầu cứu người yêu đứng bên cạnh thì lại chợt thấy Thời Dịch móc ra một bao lì xì thật dày được dán kín từ sau lưng ra, đưa cho cô.

Hạ Sí đã rất nhiều năm không nhận được tiền lì xì của người lớn, cô sửng sốt, không dám nhận bừa.

Thời Dịch cầm bao lì xì rồi vẫy vẫy hai cái, nhướng mày lên: “Quà gặp mặt.”

“Cảm ơn bố ạ.” Thời Ngộ mở miệng nói trước, nhận thay cô, tựa như vô tình nâng cánh tay lên chạm vào bả vai của Hạ Sí một cái.

Nhận được bảo đảm, Hạ Sí mới to gan lớn mật giơ tay ra nhận lấy tiền lì xì, gật đầu nói cảm ơn: “Cháu cảm ơn chú ạ.”

Hóa ra là cho cô thật.

Dày như vậy, thế có phải chứng tỏ là bố mẹ của Thời Ngộ cũng có ấn tượng khá tốt với cô không?

Sờ bao lì xì “nặng trĩu”, Hạ Sí hơi thả lỏng hơn một chút, nghe thấy Thời Ngộ và bố anh nói chuyện.

“Bố, bố đừng dọa cô ấy sợ.”

“Chậc, lại bảo vệ người ta rồi.” Thời Dịch cũng không nhìn con trai, lại duỗi tay móc một bao lì xì nữa ở phía sau lưng ra, đưa cho Hạ Sí: “Tiền sửa xưng hô.”

“Chú ơi, đây là?” Hạ Sí hơi giật mình, tiền sửa xưng hô là có ý gì nhỉ?

Nhìn ra đáy mắt của cô gái nhỏ ánh lên sự nghi ngờ, Thời Dịch bình tĩnh giải thích: "Gọi bố đi."

Hạ Sí nghẹn đến mức mặt đỏ bừng lên.

Cái này, cái này, cái này tiến triển cũng nhanh quá rồi! Mới vừa nhận quà gặp mặt, mà ngay sau đó đã là tiền sửa xưng hô.

Cái trước thì có thể nhận, chứ cái này thì hơi xấu hổ, cô chần chừ không dám đưa tay ra

.

Thời Ngộ hơi cúi đầu, khẽ nói ở bên tai cô: "Đây là bố chuẩn bị riêng cho em đấy, nhận là được rồi."

Nếu Thời Dịch đã giấu sẵn hai bao lì xì ở sau lưng, chứng tỏ ông đã lên kế hoạch ngay từ đầu rồi, đâu phải chỉ vì câu nói kia của con trai nên mới cho.

Hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, Hạ Sí do dự một lúc lâu, lỗ tai đỏ bừng lên: "Cảm ơn chú..."

"Hả?" Thời Dịch thật sự muốn nghe cô đổi cách gọi.

Hạ Sí cắn hàm răng khẽ run run, vẫn có chút ngượng ngùng, cũng may bà Thời xuất hiện kịp thời, cứu cô một phen.

Lúc này, bà Thời bưng đĩa hoa quả tới, bên trong bày mấy loại quả đã cắt nhỏ, vẫy tay với cô

, hỏi cô còn thích gì nữa không.

Hạ Sí được chiều mà lo sợ: "Dì ơi, thế này thì làm phiền dì quá ạ."

"Không sao hết, đều là người một nhà." Dường như bà Thời cũng không thèm để ý tới vai vế. Khi nói chuyện với cô, bà vẫn luôn tươi cười đầy mặt.

Hạ Sí cảm nhận được ý tốt của bà, không còn căng thẳng như khi mới tới nữa.

Cô nhớ rõ, Bạch Phỉ đã từng nói rằng, lúc đó, cô ấy bị các cô dì chú bác vây quanh hỏi cái này hỏi cái kia, trả lời một đống câu hỏi, cuối cùng bản thân cũng đơ luôn. Hoàn toàn không cần lo lắng mình phải tự tạo chủ đề, bởi vì người lớn tuổi có vô số thứ muốn hỏi bạn.

Nhưng bây giờ chú dì đều không đặt câu hỏi, cô cũng không biết nên nói cái gì. Đây là lần đầu tiên Hạ Sí nhớ lại việc cô không giỏi giao tiếp.

“Hạ Hạ, cháu đừng câu nệ, cứ coi nơi này như nhà của mình là được.”

Hạ Sí khẽ gật đầu.

Thỉnh thoảng bên tai lại nghe thấy cuộc đối thoại của Thời Ngộ và bố anh.

“Ông bà nội đâu rồi ạ?”

“Bọn họ bảo mai mới tới.”

Điều đó có nghĩa là, phụ huynh mà cô cần phải gặp hôm nay cũng chỉ có chú dì mà thôi.

Trong lúc vô thức, cô đã tách ra khỏi Thời Ngộ, ngồi ở bên cạnh bà Thời.

Bà Thời vẫn không hề hỏi cô về những thông tin bên ngoài như bằng cấp học vấn hay công việc gì gì đó, trái lại, bà lại trò chuyện tán gẫu với cô: “Dì đã sớm muốn gặp cháu, hôm nay mới có thể gặp được.”

“Cháu cũng luôn muốn tới chào hỏi chú dì, nhưng chưa tìm được thời gian thích hợp. Cuối cùng hôm nay đã được gặp dì, ban đầu, cháu cũng không dám chắc dì chính là mẹ của A Ngộ.”

“Vì sao chứ?”

“Dì trông rất trẻ, nếu như gặp được ở trên đường, chắc chắn cháu sẽ gọi là chị.”

Mặc dù chỉ là xã giao nhưng không có người phụ nữ nào lại không thích nghe người khác khen mình trẻ đẹp. Bà Thời cười càng tươi hơn: “Hạ Hạ cũng biết nói lời hay ý đẹp để dỗ người vui vẻ.”

“Lời nói thật đó ạ.” Thật lòng mà nói, bà Thời trông có vẻ trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, nói bà mới ba mươi mấy tuổi thì cũng không quá.

Phụ nữ với nhau, nếu như không ghét nhau thì chỉ cần trông hợp mắt là đều rất dễ dàng và nhanh chóng có cảm tình.

Từ đầu tới cuối, bà Thời đều không hỏi thông tin về công việc này nọ của cô, trái lại, bà còn nói với cô về chuyện của Thời Ngộ. Trước đây cô đã từng nghe vài chuyện ở chỗ Giang Duyệt Hề, thỉnh thoảng còn có thể xâu chuỗi các chuyện thú vị với nhau.

Hạ Sí dần phát hiện ra, bà Thời thật sự không hề có một chút xíu làm kiêu nào của người lớn tuổi, nếu không phải cô vẫn luôn nhớ kĩ người trước mắt này chính là mẹ của người yêu thì có lẽ, cô thật sự sẽ cho rằng mình đang trò chuyện tán gẫu về mấy chuyện thú vị với người chị em nào đó.

Cảm giác lo lắng lúc trước đã biến mất từ lâu.

Bà Thời cười nói: “Lúc trước dì cứ tưởng là cháu nhát gan lắm, vẫn luôn lo lắng, sợ dọa cháu sợ.”

“Dạ… Vì sao ạ?” Lúc trước cô quả thật rất căng thẳng, nhưng như vậy cũng không bị coi là yếu ớt chứ?

“Chắc là bởi vì A Ngộ thương cháu quá.” Vì thế anh mới thông báo trước cho người lớn trong nhà và đám bạn bè thân thiết, hi vọng khi bọn họ nhìn thấy Hạ Sí thì có thể bày tỏ thiện chí.

Lời nói này, tựa như người lớn lén bày tỏ nỗi lòng giúp Thời Ngộ…

Trước đó Bạch Phỉ còn nói rằng, thật ra thì đa số các bà mẹ đều sẽ có cảm giác con trai mình sẽ thuộc về người khác khi đối mặt với con dâu, vì thế càng phải xử lý tốt quan hệ mẹ chồng con dâu.

Nhưng đây là xảy ra chuyện gì thế?

Cô vô tình lộ ân ái, mẹ của người yêu lại còn nói trắng ra như vậy. Trong lúc nhất thời, Hạ Sí cũng không biết nên tiếp lời này thế nào.

Bà Thời nhìn ra trạng thái lúng túng của cô, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay cô, trấn an: “Hạ Hạ, người nhà dì đều rất thích cháu.”

Gò má của Hạ Sí ửng đỏ.

Vậy thì tốt rồi, chuyện cô lo lắng nhất đã được phụ huynh tự mình giải đáp.

Sau đó, bà Thời lại trò chuyện rất nhiều việc với cô, cuối cùng Hạ Sí đã tin chắc rằng, cả nhà bọn họ đều rất hài lòng về cô. Vì thế, cuối cùng, Hạ Sí không nhịn được mà nói ra thắc mắc trong lòng: “Dì ơi, cháu có thể hỏi một câu không ạ?”

“Được chứ.”

“Tại sao dì lại nói thẳng những lời này với cháu ạ? Người nhà họ Thời đều có thói quen bày tỏ sự yêu mến thẳng thừng như vậy sao?”

Cứ như thể muốn cho cô biết rằng, tất cả mọi người nhà họ Thời đều đối xử với cô như người thân.

Thật ra bà không ngờ Hạ Sí sẽ hỏi câu này.

Bà Thời sờ sờ chiếc nhẫn ở ngón vô danh theo thói quen, ánh mắt càng trở nên hiền dịu hơn: “Bởi vì đã từng có người nói với dì rằng, bày tỏ thẳng thắn thì dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc hơn là cứ suy đoán phức tạp.”

Hạ Sí chú ý tới động tác của bà, trong lòng đã có câu trả lời. Người nói ra câu nói kia, có lẽ chính là bố của Thời Ngộ.

Lần này, bà Thời nhìn về phía cô: “Cháu là người con gái mà A Ngộ yêu, vì thế dì cũng hi vọng cháu có thể cảm nhận được hạnh phúc ở nhà của bọn dì.”

Cô gái nhỏ vô thức cong khóe môi lên: “Vâng! Cháu hiểu rồi ạ, cảm ơn dì.”

*

Đương nhiên bọn họ sẽ ăn tối ở nhà họ Thời, là do Thời Ngộ và mẹ anh tự mình làm đầu bếp.

Bà Thời cũng không được tính là người phụ nữ của gia đình ngày ngày chỉ xử lý các chuyện vụn vặt, vào bếp chỉ là sở thích của bà mà thôi. Bà tận hưởng cái cảm giác đó, cảm giác tự tay làm các món ăn ngon cho người nhà.

Hạ Sí không giỏi nấu nướng, nhưng cũng muốn thể hiện một chút trước mặt người lớn. Thời Ngộ không lay chuyển được cô nên cũng ở lại trong bếp để hỗ trợ.

Bữa tối đa dạng phong phú được mang lên bàn ăn. Hạ Sí kinh ngạc cảm thán, bàn thức ăn này trông có vẻ chẳng hề kém cạnh gì so với nhà hàng lớn.

Thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, Thời Ngộ cười nói: “Anh đã từng nói với em rồi nhỉ, mẹ anh còn nấu ngon hơn anh nữa.”

Thời Ngộ là được mẹ anh truyền nghề cho.

-

Tối nay cũng phải ở lại nhà họ Thời, suy xét đến chuyện hiện tại bọn họ vẫn chỉ là quan hệ người yêu, vì thế trong nhà chuẩn bị riêng cho Hạ Sí một phòng dành cho khách.

Thời Ngộ đưa cô vào phòng, Hạ Sí nhìn hoàn cảnh xa lạ, chỉ có thể nhận lấy ý tốt của người lớn.

Thật ra thì, cô lại càng muốn ngủ ở bên Thời Ngộ hơn, nhưng ở trong nhà của người lớn, dù sao cũng phải dè dặt một chút.

Thời Ngộ sắp xếp ổn thỏa cho cô xong, dường như anh định rời đi.

“Anh đi nhanh như vậy à?” Hạ Sí xoay người lại ôm lấy eo anh, không chịu buông tay: “Em còn có rất nhiều lời muốn nói với anh mà.”

Cô vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng động kỳ lạ vang lên ở cửa. Không đợi Hạ Sí nghiêng đầu xem thì cô đã bị Thời Ngộ ấn ngược lại vào trong lòng.

“Tri Tri à…” Đỉnh đầu cô truyền tới một tiếng ho nhẹ: “Anh quên nhắc em, cửa không đóng.”