Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 24: Chỉ có người thân quen với tôi mới có tư cách quản tôi

Edit: Pimm’s

Trên bàn toàn là đồ ăn mà An Lan làm theo thực đơn dinh dưỡng, cực kỳ thỏa mãn cơn thèm ăn của Hạ Sí. Gắp một đũa bỏ vào miệng, Hạ Sí cười đến híp cả mắt, tán dương: “An Lan, tài nấu nướng của cậu quả thật là càng ngày càng lên tay nha.”

“Cậu thích là tốt rồi.” An Lan híp mắt.

Cô ta biết tâm trạng của Hạ Sí tốt không phải là vì được ăn một bữa ngon, mà là vì tâm trạng vui sướиɠ nên mới nhận ra thức ăn hôm nay ngon hơn trước.

Cô ta muốn nói cho Hạ Sí biết chuyện mình đã thấy được, nhưng đã có bài học kinh nghiệm, An Lan càng cẩn thận hơn. Bây giờ Hạ Sí hoàn toàn bị vẻ ngoài của Thời Ngộ mê hoặc, căn bản không nghe lọt tai lời khuyên nhủ của những người xung quanh.

Sau khi trở lại phòng, An Lan mở phần tin nhắn ra, là tin nhắn thoại mà Mục Minh Viễn gửi đến: “Bây giờ mỗi lần mời Hạ Hạ đi chơi, cô ấy đều bảo mình bận việc.”

Hạ Sí không hề nói dối, thật sự là cô bận việc, chỉ là chẳng phải chuyện đứng đắn gì cho cam. Cô gần như lãng phí tất cả thời gian của mình cho Thời Ngộ, quả thật là u mê đầu óc.

Suy nghĩ một hồi, An Lan bấm số điện thoại liên lạc với bà Từ ở nước ngoài xa xôi.

“Thưa bà.”

“Về chuyện của Hạ Hạ, tôi nhất định phải nói với bà….”

Ở trong điện thoại, An Lan miêu tả kỹ lưỡng chấp niệm của Hạ Sí với Thời Ngộ cùng với sự chiếu lệ hư tình giả ý của anh.

Cô ta vốn là trợ lý sinh hoạt được bà Từ thuê để chăm sóc cho Hạ Sí, bởi vì tình huống của Hạ Sí đặc thù, khi gặp phải một vài chuyện hơi khó để xử lý, cô ta cần phải báo với bà Từ ngay lập tức.

Sau đó bệnh tình của Hạ Sí dần dần ổn định hơn, lại tập trung vào khiêu vũ nên căn bản không cần lo lắng quá nhiều nữa. An Lan đã quen với kiểu sống “tích cực” này rồi.

Vậy nên, dưới góc nhìn của cô ta, tình trạng hiện giờ của Hạ Sí là không đúng, cần phải có sự giúp đỡ của những người xung quanh.

Nghe xong câu chuyện, bà Từ có vẻ bình tĩnh: “Tính tình nó bướng bỉnh, không đến tường Nam không quay đầu. Cô cứ đợi nó hối hận rồi mới hiểu thứ gì là quan trọng nhất.”

“Bà Từ, nhưng nếu Hạ Hạ bị ảnh hưởng, trì hoãn đến việc thi đấu, thì danh tiếng và tương lai của cậu ấy sẽ bị phá hủy.” Tất cả những gì An Lan tính toán đều là vì tương lai của Hạ Sí.

“Tính tình của con gái tôi như thế nào, tôi biết rất rõ. Nếu cô không tin thì có thể cố gắng thay đổi suy nghĩ của con bé thử xem.” Bà Từ không chủ động ra tay, nhưng bà cũng sẽ không ngăn cản An Lan đi “giúp đỡ” Hạ Sí.

An Lan ngầm hiểu, sau khi thăm hỏi vài lời, cô ta kết thúc cuộc điện thoại.

Ở một chỗ khác.

Bà Từ đứng trước bệ cửa sổ, nhìn xuống cậu con trai nhỏ ngồi đọc sách trong sân. Cậu bé cầm sách, quy củ, ngoan ngoãn và nghe lời.

Trước đây, cũng có một cô bé buộc tóc đuôi ngựa ngoan ngoãn lanh lợi ngồi bên bàn học như vậy, có điều cô hoạt bát hơn cậu bé một chút, lúc học bài không được chuyên chú như thế mà còn có thể lén mở bịch đồ ăn vặt ra ăn.

Chuyện cũ hiện lên rõ mồn một trong đầu, nghĩ đến con gái lớn, bà Từ chậm rãi nhắm mắt lại.

Khi còn bé, con gái bướng bỉnh nhưng vẫn rất nghe lời. Nhưng bây giờ, bà không quản được Hạ Sí nữa.

Đến tận bây giờ bà Từ vẫn còn nhớ rất rõ, lúc trước khi bà chuẩn bị dẫn con gái xuất ngoại, Hạ Sí đã từ chối bà: “Chỉ có người thân quen với tôi mới đủ tư cách chăm sóc cho tôi!”

Bà không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, không có tư cách quản cô.

***

Hai ngày nay, tâm trạng của Hạ Sí không ngừng dâng cao, bởi vì cô cảm nhận được rõ ràng rằng, Thời Ngộ đã chủ động hơn so với trước kia một chút, quan hệ của bọn họ cũng được kéo lại gần hơn.

Quả nhiên, Tiểu Bạch nói không sai, đề nghị của Giang Duyệt Hề cũng rất tốt. Chỉ cần quấn quít lấy Thời Ngộ, thời gian sẽ xóa bỏ ngăn trở sau năm năm xa cách.

Mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Hạ Sí vô cùng vui vẻ và tận hưởng.

Nhưng luôn có những chuyện ngoài ý muốn phá vỡ cuộc sống bình yên của cô.

Giáo viên vũ đạo phụ trách việc dạy nhảy múa cho cô mấy năm ở nước ngoài chẳng biết đã tìm được địa chỉ của cô từ đâu, lặn lội xa xôi tìm đến thành phố C.

Nghe được tin tức này, Hạ Sí thật sự hốt hoảng: “Sao cô Aaliyah lại đến đây?”

An Lan biết mình không thể giấu được nên nửa thật nửa giả thừa nhận sai lầm: “Tớ xin lỗi nhé Hạ Hạ, cô Aaliyah cứ truy hỏi tớ mãi, tớ không cẩn thận đã để lộ chuyện liên quan đến cậu.”

“Để lộ ra…” Hạ Sí giận tái mặt, mỉa mai cô ta trong lời nói: “An Lan, tôi tưởng cậu là một người nghiêm cẩn, nhưng dạo gần đây cậu luôn sơ ý phạm sai lầm.”

“Tớ xin lỗi, sau này tớ sẽ chú ý.” An Lan nói với thái độ thành khẩn.

Hạ Sí hít sâu một hơi, nghiêng mặt đi, giọng nói lạnh hơn một chút: “Cậu đã ở bên cạnh tôi hơn bốn năm, tôi đối đãi với cậu như thế nào, chính bản thân cậu rõ ràng nhất. Tôi không yêu cầu quá cao với cậu, nhưng nếu đến ý kiến của tôi mà cậu cũng không tôn trọng, tôi nghĩ, tôi cũng không cần thiết tiếp tục để cậu bên cạnh nữa.”

“Hạ Hạ!” Không ngờ việc làm lần này lại khiến Hạ Sí tức giận như thế, giọng điệu của An Lan có chút khẩn thiết: “Cậu biết cô Aaliyah rất xem trọng cuộc thi khiêu vũ lần tới mà, tớ giúp cậu giấu lâu lắm rồi, lần này đúng thật là không cẩn thận.”

Mặc dù nghi ngờ nhưng An Lan không thừa nhận, Hạ Sí cũng không có bằng chứng. Dù gì cũng nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn phải giữ mặt mũi cho An Lan: “Được, tôi tin cậu. Nhưng không có lần sau nữa.”

Cô không thích những người tự ý quyết định cuộc sống của cô.

Không phải ai cũng có tư cách quản thúc chuyện của cô, còn người mà cô cam tâm tình nguyện để anh quản thì lại luôn nói với cô rằng: “Em phải kiên trì làm những gì mà mình cho là đúng.”

Cô đang kiên trì đây.

Hạ Sí nghĩ, nếu cô Aaliyah tìm được cô, nhất định sẽ gọi cô về bế quan tập luyện, làm sao cô có thể an nhàn ở lại thành phố C được nữa.

Nếu cô khăng khăng từ chối, cô Aaliyah cũng sẽ không thể cưỡng ép bắt cô đi, nhưng đối địch với giáo viên vũ đạo của mình cũng chẳng phải chuyện tốt, rất dễ dẫn đến khắc khẩu, tránh được phiền phức thì nên tránh.

Thủy Mộc Thanh Uyển không cho phép những người không phải chủ nhân tùy ý ra vào, nhưng Hạ Sí biết, nơi này cũng không an toàn.

Cũng may, cô còn có đường lui.

Hạ Sí tranh thủ thời gian liên lạc với Bạch Phỉ: “Tiểu Bạch, giúp tớ với.”

Nếu cô trốn đi không tìm được, cô Aaliyah chắc chắn sẽ hiểu ý của cô, đợi vài ngày không liên lạc được tự nhiên sẽ rời đi mà thôi.

Cô Aaliyah cũng không thể đợi mãi ở thành phố C chờ cô xuất hiện được, cô cũng không cần đối mặt với bà rồi khắc khẩu hay bỏ ra tâm tư để ứng phó, vậy nên trốn tránh là sự lựa chọn tốt nhất.

An Lan đón máy bay, cô Aaliyah đến thành phố C bắt hụt.

Hạ Sí ở tạm tại nhà Bạch Phỉ vài ngày, ngay đến An Lan cũng không biết địa chỉ. Cô lanh trí, đến phòng tập vũ đạo cũng tạm thời xin nghỉ không đi.

Đương nhiên, những chuyện này cũng không thể ngăn cản Hạ Sí đến gần Thời Ngộ hơn.

Thầy của Thời Ngộ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tháng, đồng nghĩa với việc Thời Ngộ phải dạy thay một tuần. Lần trước đã đi học thử một buổi, Hạ Sí quen cửa quen nẻo tìm được phòng học lớn, vẫn là cô bé đàn em cô đã gặp lần trước.

Nhưng lần này cô có sách, là Thời Ngộ cho!

Hình như cô bé đàn em có ấn tượng tốt với Hạ Sí, cô bé chủ động bắt chuyện với cô. Hạ Sí vẫn chưa quên cuộc sống vườn trường của mình, lan man dông dài cũng nói chuyện được.

Cô bé đàn em càng lúc càng thích cô, tìm kiếm nhiều thông tin hơn: “Cậu học lớp nào thế? Tôi cảm thấy cậu còn đẹp hơn cả hoa khôi của khoa chúng ta nhiều, sao chưa nghe nói đến cậu bao giờ?”

Hạ Sí: “….”

Tôi nên nói mình học lớp nào thì ổn?

Hôm nay không buộc tóc đuôi ngựa, Hạ Sí tiện tay thả tóc xuống che mặt, rất sợ người khác để ý đến cô. Hạ Sí giả vờ lơ đãng hỏi ngược lại: “Bình thường tôi khá là khiêm tốn, cậu học lớp nào?”

“Tôi học lớp ba.” Cô bé đàn em thoải mái trả lời.

“À, tôi đây lớp một.” Hạ Sí thuận miệng đáp.

Nghe vậy, cô bé đàn em cau mày nghi ngờ: “Không đúng, lớp một có cùng chủ nhiệm với lớp tôi, hình như tôi chưa từng thấy cậu vào buổi họp mỗi tuần bao giờ.”

Hạ Sí: “….”

Quả nhiên, nói dối thật rủi ro, khi trò chuyện cần phải cẩn thận.

Cũng may Thời Ngộ đã bước vào phòng học, bắt đầu giảng bài, đúng lúc thu hút sự chú ý của cô bé đàn em.

Vốn dĩ lần trước đi cùng với Thời Ngộ ở trường, cô tưởng rằng mình đã bị bại lộ, dù sao trước đây Thời Ngộ nói chuyện với sinh viên nữ cũng bị đăng lên diễn đàn trường. Nhưng sau khi Hạ Sí vòng quanh diễn đàn vài vòng, toàn bộ nội dung liên quan đến Thời Ngộ ở trên đó đã biến mất sạch sẽ.

Suýt chút nữa quên mất, tuy Thời Ngộ học chuyên ngành y khoa nhưng anh là chân truyền của bố thuộc chuyên ngành khoa học máy tính, xóa sạch nội dung đối với anh mà nói là chuyện dễ dàng.

Hết tiết, Hạ Sí bước ra khỏi phòng học trước, chậm rãi đi về phía cổng trường. Chẳng bao lâu, Thời Ngộ đã đuổi theo bước chân cô.

Hạ Sí rời khỏi lớp học trông có vẻ rất năng động, thoạt nhìn cực kỳ có tinh thần. Thời Ngộ bỗng hỏi: “Anh giảng bài chán lắm à?”

“Sao lại thế!” Cô không cho phép Thời Ngộ đánh giá thấp năng lực của mình.

Một giây sau đó, Thời Ngộ liền vạch trần cô: “Anh giảng bài 90 phút, em ngủ mất một tiếng.”

Còn dư ra 30 phút, cô vẫn luôn ở trong trạng thái chống đầu ngủ gà ngủ gật.

Hạ Sí chột dạ sờ mũi: “Em xin lỗi, anh biết mà, mỗi lần nghe anh giảng bài là em mê mẩn.” Sau đó ngủ mất tiêu.

Lúc trước Thời Ngộ đi công tác, anh có ghi âm một đoạn nói về việc chăm sóc Cheese, bây giờ cô hãy còn giữ, lúc ngủ không được thường bật lên nghe một chút, hiệu quả ru ngủ rất tốt.

Nhưng những chuyện đó tự mình biết là được rồi.

Hạ Sí cố tình đổi đề tài: “Hôm nay có người hỏi em học lớp mấy, suýt chút nữa thì em bị lộ tẩy.”

Một tay Thời Ngộ ôm giáo án, tay kia cầm quyển sách giáo khoa mới tinh trong tay Hạ Sí về, chồng lên trên giáo án, chậm rãi nói: “Lộ tẩy cũng không sao, anh cho phép em đến học ké.”

“Vậy không tốt lắm đâu.” Cô nũng nịu, không khống chế được khóe miệng nhếch lên.

Ai mà chẳng thích được quan tâm đặc biệt cơ chứ?

Buổi chiều hôm nay là hai tiết cuối cùng, hiện tại đã đến giờ ăn tối, nhịp tim Hạ Sí đập nhanh, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm địa điểm tiếp theo: “Bữa tối bọn mình ăn cái gì đây?”

Người bên cạnh hơi do dự: “Anh xin lỗi Tri Tri, hôm nay anh phải về nhà.”

Tuy anh đã dọn ra ngoài từ lâu để tự lập, nhưng anh và bố mẹ có tình cảm sâu sắc, cũng phải tuân thủ thời gian về nhà đã ước hẹn, bởi vì mẹ của anh sẽ dành thời gian và công sức ra chuẩn bị cho anh một bữa cơm phong phú mà anh yêu thích nhất.

“Ồ.” Nghe anh nói vậy, Hạ Sí khẽ đáp lời, trượt ngón tay trên màn hình, thoát khỏi trang APP vừa mở.

Không thể cùng nhau ăn cơm nữa, tiếc ghê.

Thời Ngộ phải về nhà bầu bạn với bố mẹ, cô hiểu điều đó, chỉ có thể chôn chặt nỗi mất mát trong lòng.

Ngay lúc đó, từ trên đỉnh đầu truyền đến một câu khiến cô cảm thấy không thể tin nổi: “Em muốn đi cùng anh không?”

“Em cùng với anh, về nhà sao?” Hạ Sí mở to mắt, nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn.

Nhưng người đó còn mỉm cười gật đầu với Hạ Sí, đợi câu trả lời của cô.

“Cái đó, em, chuyện đó thì…” Hạ Sí căng thẳng siết chặt ngón tay: “Anh dẫn em về nhà, thế anh định nói, nói với bố mẹ anh, về quan hệ của chúng ta như thế nào….”

Người yêu cũ đã chia tay năm năm ư?

Vậy cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.

Cô đang lơ đãng thăm dò mối quan hệ mập mờ giữa bọn họ xem nó có thể được giải thích hoàn hảo vào giờ phút này hay không.

Đi khỏi cổng trường khoảng chừng trăm mét, nhìn từ dáng vẻ trông bọn họ rất giống như một cặp đôi vườn trường. Người đàn ông bỗng giơ sách nhẹ nhàng để lên trán cô, thấp giọng nói: “Thì nói em là…”

“Bíp bíp ----”

Một chiếc ô tô màu đen lướt qua từ bên cạnh, Thời Ngộ vô thức xoay người bảo vệ Hạ Sí. Hạ Sí nhìn chằm chằm phía trước, cửa sổ thông gió nhanh chóng mở ra, người đàn ông ngồi bên trong quay mặt sang một bên, ngón trỏ để lên môi, ra dấu im lặng với Hạ Sí.

Chiếc xe từ từ lướt qua, không còn nhìn thấy được người ngồi bên trong nữa, sắc mặt Hạ Sí bỗng trắng bệch.

Tránh được nguy hiểm, Thời Ngộ buông tay ra, anh liền nhìn thấy sắc mặt cô đột nhiên trở nên rất xấu, có chút lo lắng: “Tri Tri? Em bị dọa à?”

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Hạ Sí liền cụp mắt xuống.

Đồng thời, điện thoại rung lên, cô chuyển hướng sự chú ý.

Là An Lan gọi điện đến, nói rằng: “Cô Aaliyah chuẩn bị đi, cô ấy hy vọng trước khi đi có thể gặp cậu một lần.”

Toàn bộ bầu không khí mập mờ kiều diễm bị phá rối, Hạ Sí mím môi, nắm chặt điện thoại di động, nói: “Đêm nay em cũng bận việc, phải đi gặp một giáo viên.”

Trước khi về nhà, Thời Ngộ tự mình đưa Hạ Sí đến địa điểm đã hẹn, ánh mắt nhìn cô có chút lo lắng: “Tri Tri, em không vui à?”

“Ừm, bởi vì vị giáo viên kia mong em bế quan để tập luyện, hai người chúng em bất đồng ý kiến, không phải chuyện gì to tát đâu.” Cô có tâm sự, chuyện này không gạt được Thời Ngộ, nhưng lý do này vừa khéo để che chắn.

Đây là chuyện không thể thống nhất được giữa Hạ Sí và giáo viên, Thời Ngộ tạm thời không thể can thiệp, nhưng cũng không đành lòng nhìn thấy cô mang dáng vẻ như thế, trước khi đi còn cố ý để lại lời nhắn: “Hôm nay anh sẽ về Thủy Mộc Thanh Uyển sớm một chút.”

Vốn dĩ anh sẽ ở lại nhà (bố mẹ) ít nhất một đêm, nhưng hôm nay, có thể Hạ Sí sẽ cần anh bầu bạn.

Hạ Sí gật đầu, như thể đã nghe hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó.

An Lan nhắn cô Aaliyah chuẩn bị rời đi, Hạ Sí tưởng rằng bà đã đi, đợi đến khi đến chỗ hẹn mới phát hiện, An Lan lại lừa cô một lần nữa.

Cô Aaliyah không hề thay đổi chủ ý, nhất quyết muốn dẫn cô về, An Lan thậm chí còn chuẩn bị vé máy bay đến nước M xong xuôi cho cô.

Chỉ cần cô hơi buông lỏng một chút, có lẽ bọn họ sẽ không ngừng tiến bước bắt cô rời khỏi nơi này.

Lời của cô, tất cả đều trở thành trò đùa trong lòng bọn họ.

“Hạ Hạ, em còn nhỏ, nhưng cô thì không thể nhìn em đi sai đường được.” Những thông tin mà cô Aaliyah có được đều là từ miệng An Lan, cả hai người đều nhất trí cho rằng, Hạ Sí đã dính phải ma chướng [1].

[1] Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, ý chỉ chướng ngại do ma quỷ gây ra.

“Đây là giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời của em, em nên nắm chặt lấy nó.” Trong mắt cô Aaliyah, tập luyện, tham gia các cuộc thi, giành được giải thưởng, chính là mục tiêu duy nhất của Hạ Sí.

Mà An Lan thì khăng khăng giữ ý của mình, cho rằng tất cả những gì mình làm đều là vì muốn tốt cho Hạ Sí.

“Cậu đã quên vũ đạo yêu thích nhất của mình, cậu đã buông bỏ mộng tưởng của mình rồi sao?”

“Hạ Hạ, tại sao cậu lại buông bỏ tương lai của mình vì một người đàn ông cơ chứ? Cậu thật sự hồ đồ rồi!”

“Cậu không phải là như thế!”

Bọn họ mang dáng vẻ lý trí, dùng vô số đạo lý để kiểm soát hành động và cản trở lựa chọn của cô. Giọng nói của cô Aaliyah và An Lan liên tục đan xen, quanh quẩn bên tai cô, mỗi một câu “vì tốt cho cô” đều là sự phủ định đối với Hạ Sí.

Vì ngại tình cảm, Hạ Sí đã cố gắng chịu đựng hết lần này đến lần khác, nuốt nghẹn cơn tức giận vào trong lòng, nhưng cuối cùng cô vẫn phá tan sự ngăn trở trong những âm thanh chói tai ấy.

Hạ Sí bỗng đứng dậy, siết chặt hai bàn tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay: “Vậy mấy người cảm thấy, tôi nên làm thế nào?”

An Lan bị cô dọa sợ, nhưng cô ta vẫn nói ra lời trong lòng mình: “Cậu nên phát huy thiên phú của mình đến cực hạn, là sự hiện diện chói lọi nhất trên sân khấu.”

Những lời công nhận này Hạ Sí đã nghe qua vô số lần rồi. Được người khác công nhận tuy là một chuyện đáng để vui vẻ, nhưng nếu đóng băng cuộc đời cô với nó thì quả là châm chọc biết bao.

“Mấy người có biết để có được một Hạ Sí xuất sắc như vậy khi nhảy múa là ai đã trả giá tất cả để đánh đổi hay không?”

“Không có Thời Ngộ thì ngay cả việc đứng trên sân khấu đối với tôi cũng là hy vọng xa vời.” Nếu trước đây không phải Thời Ngộ kiên trì, dù cô có nhiều thiên phú hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ bị thời gian làm mai một đi, chẳng khác gì người bình thường.

Cô Aaliyah chưa từng nhìn thấy một Hạ Sí quá khích như vậy. Trong ấn tượng của bà, Hạ Sí chính là một vũ công vô cùng chăm chỉ. Bà chỉ là muốn đưa một đứa bé lầm đường lạc lối trở về đúng quỹ đạo, nhưng hình như mọi chuyện không quá giống với tưởng tượng của bà?

“Hạ Hạ, có lẽ là giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó, em hãy bình tĩnh lại một chút. Cô chỉ là hy vọng em có thể khôi phục lại trạng thái trước đây, mục tiêu của chúng ta là giành được giải quán quân.”

Cô Aaliyah vẫn giữ được lý trí nhưng Hạ Sí thì đã chịu ảnh hưởng, đáy mắt nổi lên tơ máu: “Tôi đã nói rồi, tôi không hề từ bỏ, là mấy người không tin tưởng tôi! Cô Aaliyah, em tôn trọng cô nên mới giành giải thưởng ở cuộc thi khiêu vũ rồi mới rời đi, em cũng đã đồng ý với cô sẽ tham gia cuộc thi lần tới, là bọn cô không tin em!”

Cảm xúc của Hạ Sí có chút mất kiểm soát, dáng vẻ này khiến An Lan nhớ đến lần đầu tiên khi nhìn thấy cô.

An Lan hoảng hồn, lập tức đổi giọng, nói: “Hạ Hạ, cậu đừng quá kích động, đừng tức giận. Lần này là tớ suy nghĩ không chu toàn.”

“Suy nghĩ không chu toàn? An Lan, tôi không phải đồ ngu.” Lần một có thể bỏ qua, lần hai có thể tha thứ, còn lặp lại đến lần thứ ba thì không cần giữ lại nữa.

Không thể nào đạt được nhận thức chung thì chỉ có thể chia tay trong không vui thôi.

Hạ Sí cũng nhận thấy được trạng thái của mình không ổn, cô thò tay vào túi xách theo thói quen, bên trong không có lọ thuốc. Cô chợt nhớ ra mình đã qua cái khoảng thời gian phải mang theo thuốc bên người rồi.

Hạ Sí ý thức được rằng, mình vẫn khác với những người bình thường.

Cô có bệnh.

Nhưng bác sĩ Joss đã nói, chỉ cần cô giữ được trạng thái hiện tại thì sẽ không cần dùng thuốc nữa…

Cô phải nỗ lực để trở nên tốt hơn….

Hạ Sí đứng ở đầu đường, làn gió đêm mát mẻ thổi đến khiến người ta càng thêm tỉnh táo. Người giáo viên mà cô kính trọng, cô bạn mà cô tin tưởng, bọn họ chỉ chấp nhận vẻ ngoài hào nhoáng nhất của cô, quả thật là nực cười.

Bỗng nhiên, cô rất muốn gặp Thời Ngộ.

Người đàn ông đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất của cô nhưng vẫn nắm chặt lấy tay cô như cũ, anh đã nói, anh sẽ đợi cô ở nhà.

***

Trở lại Thủy Mộc Thanh Uyển, nhìn thấy nhà Thời Ngộ đã sáng đèn, Hạ Sí vui vẻ trong lòng.

Quả nhiên Thời Ngộ nói lời giữ lời, anh đã về sớm đợi cô.

Vừa bước vào nhà, Cheese đã chạy đến cọ chân cô. Hạ Sí cúi người sờ sờ cái đầu đầy lông của nó, ở nơi sáng sủa và ấm áp này, tâm trạng rối bời và hỏng bét đã được xoa dịu một cách kỳ diệu.

Hạ Sí bước lên lầu, ánh đèn lóe lên từ cửa thư phòng khép hờ. Cô bước từng bước đến gần, đang định đẩy cửa thì nghe thấy bên trong vang lên một cái tên quen thuộc.

“Bác sĩ Joss…”

“Ý của ông là, dựa theo trạng thái bây giờ, nếu cố gắng giữ cho tâm trạng cô ấy vui vẻ thì có thể thử dừng thuốc, đúng không?”