Edit: Pimm’s
“A Ngộ.” Đoạn đường ngắn ngủi nhưng Hạ Sí cũng không muốn thong thả bước đi, cô thật sự nóng lòng muốn chạy thật nhanh đến bên cạnh người ấy.
Nỗi nhung nhớ suốt năm năm càng trở nên mãnh liệt theo sự lên men của thời gian. Đã không biết bao nhiêu lần rời khỏi sân khấu, rời khỏi những bữa tiệc đan xen ánh đèn, đợi cô ở bên ngoài chỉ có An Lan tận tâm tận lực. Mỗi khi trong lòng trống vắng, cho dù có nhận được những lời khen ngợi thì cũng không thể khiến cô cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Lúc trước Thời Ngộ đã nhiều lần cổ vũ cô đứng trên sân khấu, hứa hẹn sẽ không bỏ lỡ bất kỳ buổi biểu diễn nào của cô. Nhưng sau đó, chẳng còn ai vươn bàn tay ấm áp ra dẫn cô về nhà nữa.
Cuối cùng cô cũng suy nghĩ kỹ càng, phần còn thiếu kia chính là nỗi đau mãi không bao giờ nguôi trong trái tim cô, bị nỗi đau khổ kia đè nén, làm sao cô có thể thật sự vui vẻ.
Càng bước ra ngoài, cô càng cảm nhận được nhiều khí lạnh hơn. Hạ Sí hít mũi một cái, nhấc váy đi nhanh hơn, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia ở phía cuối hành lang.
Cô đã chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay – khi Thời Ngộ “một lần nữa” đón cô về nhà.
“A Ngộ.”
Cô gái mềm mại yêu kiều nhào vào trong lòng, Thời Ngộ ôm lấy Hạ Sí, vỗ nhẹ sau lưng cô vài cái, sau đó lấy áo khoác nơi khuỷu tay khoác lên cơ thể gầy yếu của cô: “Chạy cái gì? Không nhớ là mình đang mang giày cao gót sao?”
Hệt như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ không nghe lời vậy.
Nhưng đứa trẻ này lại có lý lẽ riêng của mình, cô tranh luận với anh ngay tại chỗ: “Ai quy định mang giày cao gót là không thể chạy chứ? Em đi giày cao gót hơi bị vững đó.”
“Chẳng may té ngã thì em sẽ không nói như vậy nữa đâu.” Thời Ngộ ôm eo cô, thật sự lo lắng rằng cô sẽ bị trượt ngã.
Hạ Sí cố tình ưỡn người về phía trước, đứng nghiêm. Hôm nay cô đi giày cao gót, chiều cao vượt quá bả vai người đàn ông, như thể gần anh hơn một chút vậy.
“Em không có ngốc như vậy đâu.” Khả năng giữ thăng bằng cơ thể của cô rất tốt, cho dù có mang giày cao gót để chạy bộ thì cũng sẽ phân biệt được sàn nhà phía dưới có làm mình trượt chân hay không. Cô sẽ không vồ ếch trước mặt người ta đâu, mất mặt lắm.
“Nói tóm lại, sau này để ý chút.” Trong lúc dặn dò, Thời Ngộ cẩn thận vén mái tóc dài dính vào cổ cô ra khỏi cổ áo, mái tóc xõa tung phía sau chiếc áo khoác màu cà phê.
Hạ Sí để ý thấy chiếc áo khoác mà Thời Ngộ đưa cho cô là kiểu của nam, mà trên người của anh cũng mặc áo khoác, chẳng nhẽ anh chuẩn bị sẵn áo khoác khi ra ngoài sao?
“Anh cũng sợ lạnh à?” Cô nhớ Thời Ngộ thuộc thể nhiệt, dù là mùa đông cũng có thể chịu được rét lạnh.
“Sao thế?” Thời Ngộ không hiểu tại sao cô lại đột ngột hỏi câu này.
“Vậy sao anh lại mang theo bên người hai cái áo khoác lận?” Những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn vân vê mép áo, siết thật chặt mới có thể ấm hơn.
“Không phải, anh mượn một cái từ bạn.” Thời Ngộ giải thích.
Nghe vậy, ngón tay đang siết chặt áo khoác của Hạ Sí cứng đờ, cô ngẩng đầu hỏi: “Là cái nào vậy?”
Hai cái áo khoác này cô chưa từng thấy Thời Ngộ mặc bao giờ, độ dài và phong cách đều tương tự nhau, lúc này cô không phân biệt được rõ cái nào là của anh.
“Là….” Thời Ngộ đang định mở miệng giải thích, thấy cô cau mày, dáng vẻ nghiêm túc suy tư, anh không khỏi nổi lên hứng thú trêu chọc, hồi lâu không trả lời.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu mà Hạ Sí vẫn không lấy được đáp án. Sự do dự của Thời Ngộ như là bằng chứng cho phỏng đoán trong lòng cô, Hạ Sí đột nhiên khó chịu muốn cởϊ áσ ra trả lại: “Em không muốn mặc quần áo của người khác!”
Tâm trạng của phụ nữ có thể so sánh như ngày tháng 6 [1], thay đổi thất thường. Những lời này lại càng được Hạ Sí phản ánh một cách sinh động.
[1] Thời tiết tháng 6 lúc mưa lúc nắng, thay đổi thất thường.
Sợ Hạ Sí trực tiếp cởϊ áσ ra trả lại, Thời Ngộ đành phải nhanh chóng giải thích: “Là của anh.”
Lúc này mới dỗ dành được tâm trạng của Hạ Sí chuyển từ u ám về trời quang: “Thế thì em thích.”
Thích đến nỗi không muốn buông tay, cũng không muốn trả lại cho anh luôn.
An Lan và Mục Minh Viễn núp ở phía sau, không nghe rõ được nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, nhưng từ động tác cơ thể của Hạ Sí có thể thấy cô được dỗ dành rất vui vẻ.
Rất vui vẻ….
Đó là một mặt mà họ chưa bao giờ nhìn thấy ở Hạ Sí.
An Lan đã từng nhìn thấy bức ảnh Hạ Sí ôm Thời Ngộ, cô ấy bị ấn tượng sâu sắc với khuôn mặt kia, có điều tấm ảnh dừng ở thời gian năm năm trước vẫn còn mang theo sự ngây ngô thời niên thiếu. Bây giờ gặp lại, khuôn mặt đẹp trai và dịu dàng của người đàn ông lại thêm phần quyến rũ.
“Người thật trông còn đẹp hơn cả trong ảnh.” An Lan cảm thán từ tận đáy lòng, anh chàng bạn trai cũ này của Hạ Sí thật sự là “tuyệt sắc”, thảo nào Hạ Sí lại nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy.
Mục Minh Viễn bên cạnh vừa nghe thấy vậy thì lập tức trợn to mắt: “An Lan cậu ở phe tôi cơ mà.”
An Lan là trợ lý của Hạ Sí, bình thường là người tiếp xúc nhiều nhất với cô. Khó khăn lắm anh ta mới lôi kéo được An Lan, làm sao khi không lại nhảy ra một tên bạn trai cũ?
Mục Minh Viễn cũng biết rằng Hạ Sí đã từng rất thích một người, nhưng người đó đã được gán lên cái mác “người cũ”, vậy nên anh ta cũng chẳng để trong lòng. Lại không biết rằng, sở dĩ Hạ Sí bài xích việc tiếp xúc với người khác phái là vì bảo vệ ánh trăng sáng trong lòng.
Mục Minh Viễn không phục, xém chút nữa đã xông ra. Cũng may An Lan kịp thời phát hiện ra, ngăn anh ta lại: “Mục Minh Viễn, cậu đừng quá xúc động. Nếu bây giờ cậu xông ra thì không tốt chút nào.”
Cô ấy vừa mới nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Sí khi nói chuyện điện thoại với người kia, cũng thấy rõ thái độ của Hạ Sí, nếu bây giờ đuổi theo, người thiệt nhất định là Mục Minh Viễn.
Nhìn chằm chằm hai bóng lưng cùng nhau bước đi, Mục Minh Viễn không cam lòng, nhưng An Lan lại nghĩ sâu xa.
Cô ấy phải làm cho rõ ràng, Hạ Sí và Thời Ngộ thân mật như thế, lẽ nào họ đã tái hợp? Nếu đã tái hợp, vậy thì cô ấy không thể làm mai giúp Mục Minh Viễn nữa.
***
Đếm từng ngày mà sống qua năm năm, lần đầu tiên Hạ Sí cảm thấy thời gian trôi qua cực nhanh, từ Lễ Giáng Sinh đến tiệc sinh nhật, chớp mắt một cái đã là Tết.
Kỳ nghỉ của Tết Dương Lịch tuy không hoành tráng bằng Tết Âm, nhưng trong mắt mọi người cũng xem như đã qua một năm mới. Năm nay, cuối cùng cô cũng có thể đón lễ trong nước, ấy vậy mà còn có thể ở bên Thời Ngộ.
Nghĩ vậy, Hạ Sí liền không khỏi chờ mong, thậm chí cô còn bắt đầu lên kế hoạch nên làm sao để cùng anh đón một năm mới ý nghĩa hơn nữa.
Càng nghĩ càng phiền muộn, Hạ Sí dứt khoát xin sự giúp đỡ từ người bên cạnh: “An Lan, cậu nói xem, làm sao để trải qua một năm mới thật ý nghĩa?”
Nhìn dáng vẻ cuồng si kia của Hạ Sí, An Lan cảm thán trong lòng. Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, cô ấy có bóng gió hỏi quan hệ của Hạ Sí và “bạn trai cũ”, lại biết được rằng đối phương còn chưa đồng ý gương vỡ lại lành.
Hạ Sí suy nghĩ đơn giản, nói thẳng với cô ấy rằng: “Tớ càng phải cố gắng hơn một chút nữa, nhanh chóng theo đuổi được anh ấy.”
Những lời này làm lòng An Lan nổi sóng, chẳng khác nào đối phương đã biết rõ suy nghĩ của Hạ Sí nhưng lại cố ý để đấy không thèm nhắc lại, thế không phải là đang trêu đùa tình cảm của Hạ Sí sao?
An Lan từng khéo léo nhắc nhở Hạ Sí, nhưng không ngờ rằng khi ấy lại bị cô phản bác.
Thấy Hạ Sí khăng khăng làm theo ý mình, An Lan cũng chỉ có thể dừng lại. Quá nôn nóng chỉ sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý phản nghịch của Hạ Sí mà thôi. Dù cô ấy thật sự muốn khuyên Hạ Sí thì cũng phải làm từ từ.
Đối với câu hỏi vừa rồi, An Lan nảy số rất nhanh: “Hạ Hạ, cậu có nghĩ đến việc trong đêm giao thừa, anh ta có thể sẽ về nhà ở bên gia đình hay không?”
“….” Hạ Sí hoàn toàn im lặng.
Đúng vậy, cô đã quen với việc không có người thân bên cạnh, làm sao có thể quên mất việc Thời Ngộ sinh ra và lớn lên trong một gia đình ấm áp hạnh phúc. Những ngày như vậy nhất định là phải cùng bố mẹ trải qua rồi.
Lúc còn đi học, bởi vì chuyện học mà anh không về nhà. Còn bây giờ cách bố mẹ không xa, anh lại hiếu thuận như thế, đương nhiên sẽ ở bên bố mẹ rồi.
“Vậy cũng chẳng sao, tớ có thể gọi điện cho anh ấy.” Giống như trước đây, cùng anh trải qua đêm giao thừa trong điện thoại, trao cho nhau những lời chúc cũng tốt rồi.
An Lan thực sự không muốn giúp cô suy nghĩ ý tưởng theo đuổi bạn trai cũ, lập tức chuyển đến chủ đề nghiêm túc: “Hạ Hạ, cô Aaliyah không liên lạc được với cậu nên tìm đến tớ. Cô ấy bảo tớ chuyển lời cho cậu, mong cậu nhanh chóng trở về, phối hợp với sự sắp xếp của bọn họ để tiến hành tập luyện, cố gắng giành giải nhất một lần nữa trong Cuộc thi khiêu vũ Quốc tế lần thứ 10.”
Vẻ mặt của An Lan rất nghiêm túc, nhưng Hạ Sí lại cố tình bỏ qua trọng điểm, chỉ hỏi: “Cậu không nói cho cô Aaliyah biết địa chỉ của tớ chứ?”
“Tất nhiên rồi.” An Lan gật đầu. “Chuyện cậu đặc biệt dặn dò, tớ không hề quên.”
Lúc trước khi Hạ Sí cho An Lan nghỉ, cô đã dặn dò cô ấy không được chủ động nói cho người khác biết nơi mình đi, tuyệt đối không được tiết lộ hành tung của cô cho những giáo viên vũ đạo kia.
Vậy nên, An Lan dẫn Mục Minh Viễn về, cô không tức giận. Nhưng nếu để cho những giáo viên kia biết được, cô sẽ bị “tóm” về huấn luyện.
Lần trước Hạ Sí chỉ dành được giải á quân, tất cả các thầy cô và bạn bè xung quanh đều cảm thấy tiếc cho Hạ Sí, kể từ đó bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc thi vũ đạo tiếp theo. Kỹ năng biên đạo của Hạ Sí vô cùng tốt, âm thanh ánh sáng, dàn dựng sân khấu đều do cô làm. Các giáo viên đều đánh giá rất cao ngôi sao mới của giới vũ đạo này.
Trong những năm qua, những gì người ta nhìn thấy ở Hạ Sí là một vũ công chuyên nghiệp sẵn sàng dâng hiến toàn bộ bản thân cho nhảy múa chuyên nghiệp, nhưng không ngờ rằng cô lại lén trốn đi, sau khi để lại một tin nhắn đơn giản thì lập tức cắt đứt liên lạc với bọn họ. Có lẽ là sợ mọi người liên tục tìm đến cửa quấy rầy chuyện mà cô muốn làm.
Về cuộc thi khiêu vũ, Hạ Sí chưa bao giờ quên. Trong quá trình luyện tập, khả năng tự kiềm chế của cô rất mạnh, chưa bao giờ lười biếng. Đây là điều mà trước đây cô đã nói với bà Từ, cô sẽ không bao giờ buông bỏ con đường tương lai của mình.
Mặc dù An Lan đã nhắc đến những chuyện kia nhưng cũng không xua tan được sự nhiệt tình của Hạ Sí, cô vẫn nhắc đến một năm mới với Thời Ngộ: “A Ngộ, Tết Tây….”
“Bệnh viện sắp xếp ca trực.” Thời Ngộ đáp.
“Vậy anh không về nhà ăn Tết sao?” Điểm Hạ Sí quan tâm khác với người bình thường.
“Về nhà à….” Anh dừng lại một chốc, mỉm cười lắc đầu. Ngoại trừ những dịp đoàn tụ đặc biệt, có lẽ bố mẹ anh càng thích hưởng thụ thế giới hai người hơn.
Nghe anh nói sẽ không về nhà, ánh mắt Hạ Sí chợt tỏa sáng: “Vậy thì chúng ta có thể cùng nhau đón năm mới rồi!”
Dù anh vướng ca trực ở bệnh viện cũng không sao, cô sẽ đến bệnh viện với anh, chuyện này không thành vấn đề.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười hớn hở của Hạ Sí, Thời Ngộ nhanh chóng nghĩ: “Tri Tri muốn đón năm mới à?”
“Vâng.” Cô gật đầu lia lịa, cũng không kìm nén những lời nói trong lòng nữa, buột miệng nói hết ra: “Ban đầu em đang nghĩ nên đi đâu chơi thì tốt, kết quả anh lại có ca trực, nhưng không sao, em có thể đi cùng anh.”
Thời Ngộ nghe ra được, những lời này có nghĩa là cô muốn cùng trải qua Tết Tây với anh.
Thời Ngộ giơ điện thoại lên: “Đợi anh chút, anh đi gọi điện thoại.”
Hạ Sí tưởng là anh đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng gì đó nên thoải mái gật đầu.
Khoảng chừng hai phút sau, Thời Ngộ quay trở lại vị trí cũ, ngồi xuống, giơ điện thoại lên nói: “Anh đổi ca với Sầm Khải rồi.”
Hạ Sí sửng sốt một lúc rồi vui vẻ nói: “Vậy anh không cần trực nữa sao? Có thể đón năm mới rồi đúng chứ? Sao anh ấy dễ dàng đồng ý giúp anh thế? Cũng thật là tốt quá đi!”
“Không cần trực nữa, có thể đón năm mới. Về phần Sầm Khải, anh ấy nên như vậy.” Thời Ngộ trả lời từng câu hỏi.
Bình thường Thời Ngộ rất hòa đồng thân thiện với mọi người, những thành viên trong khoa ít nhiều gì cũng giúp đỡ chiếu cố anh, đặc biệt là Sầm Khải. Anh ấy hay tìm anh nhờ đổi ca, mà Thời Ngộ thì gần như không có yêu cầu đặc biệt gì với ngày nghỉ cả, anh sẽ đồng ý đổi ca với anh ấy. Qua lại thường xuyên, Sầm Khải nợ Thời Ngộ không ít lần đổi ca.
Thời Ngộ chủ động đề nghị, cho dù Sầm Khải có khổ não kêu la thì cũng phải cam chịu đổi mà thôi.
Ai bảo ban đầu anh ấy thiếu Thời Ngộ nhiều ân tình như thế?
Thời Ngộ cố ý đổi ca để dành thời gian đón năm mới cùng Hạ Sí. Lời mời nhiệt tình của Mục Minh Viễn thành công cốc, Hạ Sí gần như không cần nghĩ ngợi đã từ chối anh ta.
Quả nhiên Mục Minh Viễn ăn vạ, khăng khăng cho rằng mọi người phải cùng nhau vui chơi thì mới có bầu không khí lễ Tết, Hạ Sí thẳng thắn đề xuất: “Tớ cho An Lan nghỉ rồi, cậu ấy rảnh rỗi, cậu đi mà rủ cậu ấy đi chơi.”
Sau đó cô liền quấn quít lấy Thời Ngộ, lên kế hoạch đi chơi ngày Tết. Nhưng với thời tiết và địa điểm này, tất cả những gì cô có thể nghĩ được là ăn tối và đi xem phim, hoặc là đến một số nơi vui chơi giải trí để tham gia náo nhiệt, vừa tầm thường lại chán ngắt.
Điện thoại của Thời Ngộ nhận được một tin nhắn mới, anh nhìn thoáng qua rồi quay đầu hỏi: “Chị Duyệt Hề muốn mời chúng ta cùng đến đón năm mới, em đi không?”
Hạ Sí nháy mắt mấy cái, gật đầu.
Có thể tiếp xúc với bạn bè của Thời Ngộ đồng nghĩa với việc hòa nhập vào cuộc sống của anh, tất nhiên là Hạ Sí rất vui rồi. Hơn nữa, như vậy thì cô cũng không cần phải vắt óc ra nghĩ nên đi chơi thế nào nữa.
Địa điểm mà Giang Duyệt Hề chọn là ở ngoài trời, xung quanh có đống lửa và cả tiệc nướng tự phục vụ.
Cô và Giang Duyệt Hề không thân quen cho lắm nhưng đối phương lại hết sức nhiệt tình, vừa gặp mặt liền khoác cánh tay cô, nói: “Đã lâu không gặp, Hạ Hạ.”
Hạ Sí không quen gần gũi với mọi người cho lắm, nhưng nghĩ đến việc cô ấy là chị gái của Thời Ngộ thì lặng lẽ thuyết phục bản thân mình tiếp nhận.
Cũng may Giang Duyệt Hề vô cùng thân thiện, nửa phút là có thể nói chuyện từ người xa lạ thành bạn thân, hai người ở chung cũng không xấu hổ lắm.
Giang Duyệt Hề thẳng thắn biểu đạt, hôm nay cô ấy mời hai người họ là để làm quen với Hạ Sí: “Chị biết là A Ngộ sẽ đón năm mới cùng với em, mời nó là có thể được gặp em rồi.”
Sau lần gặp mặt trước, Thời Ngộ cố ý dặn dò cô ấy đừng có chủ động đi làm phiền Hạ Sí, nếu không cô ấy đã… thân quen với Hạ Sí từ lâu rồi.
Có điều, nhân dịp năm mới này mời Thời Ngộ đến chơi, cô ấy chắc mẩm rằng, nếu Thời Ngộ đồng ý thì nhất định sẽ dẫn theo Hạ Sí đến.
“Sao chị lại chắc chắn như thế?” Hạ Sí còn chưa lý giải được mạch não của Giang Duyệt Hề.
Giang Duyệt Hề đưa xiên thịt đã được kiểm tra xong ở trong tay cho Hạ Sí, nháy mắt với cô: “Trong dự liệu cả thôi, nó sẽ không bao giờ để em ở nhà một mình.”
Cậu em trai kia của cô ấy từ nhỏ đến lớn đã cực kỳ biết quan tâm chăm sóc người khác.
Hơn nữa cô ấy nghe nói, người nhà của Hạ Sí không ở đây, sao Thời Ngộ lại có thể để cô đón năm mới một mình được?
Vốn là buổi tụ họp nhỏ bốn người, Hạ Sí bị Giang Duyệt Hề kéo qua một bên nói nhỏ. Đợi hai người đàn ông nướng đồ ăn xong, Giang Duyệt Hề liền cầm cái đĩa đi ngang qua, không chịu tụ lại với hai người bọn họ.
Thời Ngộ và Lê Ngôn Chi liếc nhìn nhau.
Thời Ngộ hỏi: “Bàn công việc nhé?”
Lê Ngôn Chi: “…..”
Thời Ngộ cảm thấy không có vấn đề gì cả. Anh quan sát thấy Hạ Sí và Giang Duyệt Hề rất hòa hợp với nhau, cũng không muốn cắt ngang việc cô kết bạn mới. Ngược lại thì Lê Ngôn Chi lại hoàn toàn trở thành công cụ nướng thịt hình người cho Giang Duyệt Hề.
Giang Duyệt Hề thích đồ mặn nhưng Hạ Sí lại thích món chay, huống hồ cô cũng không thể ăn đồ dầu mỡ và cay tùy ý được. Thời Ngộ đặc biệt chuẩn bị một đĩa đồ chay mang qua, lấy xâu thịt mà Giang Duyệt Hề vừa nhét vào tay Hạ Sí kia đi.
Phải xem người khác thể hiện tình cảm ngay trước mặt, Giang Duyệt Hề ngẩng đầu nhìn Thời Ngộ bằng nửa con mắt: “Chị là bị ghét bỏ đấy à?”
Thời Ngộ cười cười, vẫn không đáp lại, chỉ nói: “Ngôn Chi tìm chị.”
Quả nhiên, Giang Duyệt Hề liền quên sạch những chuyện mình đang làm vừa rồi, chạy về bên cạnh Lê Ngôn Chi.
“Nghe nói anh tìm em à?”
“Không có.”
“Lê Ngôn Chi, anh nói một câu dễ nghe thì sẽ chết hả!”
Giang Duyệt Hề rất muốn đá anh một cái.
Cô ấy biết, chắc hẳn là Thời Ngộ cố ý đẩy cô ấy đi, muốn ở riêng một mình với Hạ Sí.
Nhưng cái phản ứng lạnh lùng này của Lê Ngôn Chi quả thật quá là khinh người rồi, đến một câu dễ nghe cũng không thèm nói!
Dưới tán cây yên tĩnh chỉ còn lại Thời Ngộ và Hạ Sí. Thời Ngộ đã nghiên cứu đồ ăn rồi, đồ nướng cũng không tệ lắm, gia vị phù hợp, hương vị rất ngon.
Vừa rồi nhận thịt từ Giang Duyệt Hề, cô mới ăn vào đã cảm thấy ngon, nhưng ăn nhiều thêm mấy xiên thì không được. Cô thích đồ chay, nhưng cũng không tiện từ chối sự nhiệt tình của Giang Duyệt Hề.
Lúc đến còn sợ xấu hổ, nhưng tình huống trong dự đoán vẫn chưa xảy ra, Giang Duyệt Hề hình như cũng không tò mò quan hệ hiện tại của cô và Thời Ngộ, cô cũng không cần phải suy nghĩ xem phải giải thích như thế nào.
Đối phương còn lôi kéo cô nói rất nhiều về chuyện lúc bé của Thời Ngộ. Hạ Sí như tìm được những hồi ức quý giá, cô chăm chú nghe, khắc ghi tất cả vào trong lòng.
Lúc này Thời Ngộ qua đây, cô ngẩng đầu quan sát chàng trai mặt mày sáng sủa, vẻ ngoài xuất sắc trước mặt. Càng nhìn chằm chằm khuôn mặt đó, Hạ Sí càng thấy nuối tiếc, cô không khỏi thở dài: “Rõ ràng từ khi còn bé bọn mình đã biết nhau, em lại quên mất.”
Sao mà nhớ được dáng vẻ của người mình quen hồi mẫu giáo cơ chứ? Quên mất là chuyện bình thường, nhưng cô lại cảm thấy tiếc nuối, an ủi mình: “Mặc dù em không nhớ rõ anh trông như thế nào, nhưng em có thể tưởng tượng đại khái được dáng vẻ của anh khi còn bé.”
“Tri Tri cảm thấy khi còn bé anh sẽ trông như thế nào?” Khóe miệng Thời Ngộ ẩn chứa nụ cười.
Lúc này trong đầu Hạ Sí hình thành dáng vẻ của một cậu bé. Thời Ngộ khi còn bé chắc là sẽ trắng trẻo sạch sẽ, vừa dễ thương nhưng lại không mất đi phần đẹp trai, lại còn trầm tĩnh và lễ phép, không giống với những đứa trẻ nghịch ngợm kia.
Nghe nói từ khi còn nhỏ Thời Ngộ đã cực kỳ khiêm tốn, không thích tranh giành với người khác. Những cô bé cậu bé khác hỏi anh cái gì thì cơ bản anh đều sẽ cho.
Lúc nhắc đến kỷ niệm, giọng điệu của Giang Duyệt Hề cũng không phải khen ngợi, ngược lại còn tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cảm thấy anh dễ bị bắt nạt, bị người khác lợi dụng chiếm hời.
“Chị Duyệt Hề nói, từ nhỏ đến lớn anh rất dễ bị bắt nạt.”
“Tri Tri cảm thấy anh có dễ bị bắt nạt không?”
Hạ Sí lắc đầu.
Đầu óc Thời Ngộ nảy số rất nhanh, vô cùng tình cảm, lúc nào cũng nở nụ cười, khi ở cùng với người khác luôn khiến họ cảm thấy thoải mái và không bị căng thẳng, thoạt nhìn rất dễ gần. Nhưng không ai có thể ức hϊếp anh được, ngược lại cuối cùng còn bị anh trả đũa.
Hạ Sí không biết Thời Ngộ có bị bắt nạt vì tính cách của mình khi còn nhỏ hay không, ngược lại cô chỉ từng gặp qua một Thời Ngộ bình tĩnh ung dung nhưng lại có thể làm người khác phải thua đến khóc.
Vậy nên, Thời Ngộ chắc chắn không dễ bị bắt nạt.
Dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô, ý cười trong con ngươi của Thời Ngộ càng sâu hơn nữa. Anh đưa một miếng khoai tây nhỏ đến bên miệng Hạ Sí, đút cho cô ăn, thuận miệng hỏi: “Chị ấy còn nói với em cái gì nữa không?”
“Nhiều lắm, chuyện lúc còn bé.”
Hạ Sí cố tình chọn ra vài chuyện xấu lúc nhỏ để trêu chọc anh, nhưng anh lại lẳng lặng nghe, không hề xấu hổ tức giận vì bị đâm trúng “chỗ đau” và “lịch sử đen tối” như những người khác, cũng không ngăn cản người khác đàm luận, hệt như thể cậu nhóc làm ra trò cười trong câu chuyện kia không phải là mình.
Giang Duyệt Hề nói Thời Ngộ thoạt nhìn dễ bị bắt nạt, nhưng thật ra là tính tình anh ôn hòa, gặp chuyện không sợ hãi.
Hạ Sí nhớ lại khoảng thời gian mà mình và Thời Ngộ yêu nhau, nhiều lần cô cố ý giày vò anh, Thời Ngộ cho dù tức giận cũng không giống với những người khác.
Hạ Sí ngồi trước mặt Thời Ngộ, hai chân vắt chéo, vươn tay chọc chọc khuôn mặt của anh: “Lúc nào tính tình của anh cũng tốt như vậy cả, đến tận bây giờ em cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của anh.”
“Muốn thấy anh mất kiểm soát sao?” Lúc Thời Ngộ hỏi ngược lại cô, khuôn mặt còn mang theo ý cười.
Phản ứng như vậy thật sự không thể hiểu, Hạ Sí nhìn thẳng vào anh. Trong một khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết mình nên trả lời là “muốn” hay là “không muốn”.
Nhìn vào đôi mắt lấp lánh ánh nước kia, nụ cười nơi khóe miệng Thời Ngộ dường như không hề thay đổi, ánh mắt lại sâu thêm vài phần. Anh đưa tay gỡ mảnh lá khô rơi trên đỉnh đầu Hạ Sí, đồng thời nói mấy chữ truyền vào trong tai cô.
“Tốt nhất là không nên.”