Editor: Sting Sữa
Một nụ hôn khẽ chạm vào đỉnh tai, nóng như lửa cháy trong tim Hạ Sí, lòng bàn tay chạm vào hai má cũng dần dần nóng lên, giống như những con số không ngừng biến đổi trên máy móc.
Người xem phía dưới sân khấu liên tục phát ra tiếng kinh ngạc.
Chỉ số nhịp tim của Hạ Sí liên tục bay lêи đỉиɦ điểm của thiết bị kiểm tra, cuối cùng cũng không hạ xuống nữa.
Bạch Phỉ kéo bạn trai dạo bước đi đến, chen vào đám đông với ý định hòa vào cuộc vui, nhưng không ngờ lại xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc trên sân khấu.
“Đó... Đó... Đó là Hạ Hạ!” Bạch Phỉ kích động kéo cánh tay bạn trai lắc lắc: “Em không nhận sai chứ? Là Hạ Hạ mà!”
Mặc dù mấy người đó đều đeo mặt nạ nửa mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra người quen, vả lại Bạch Phỉ còn nhớ rõ cách ăn mặc hôm nay của Hạ Sí, xác nhận thân phận không nhầm được.
“Cho nên, cái người bên cạnh Hạ Hạ là ai?” Đỗ Nam Châu đưa ra nghi vấn cộc lốc.
Này còn phải đoán?
Bạch Phỉ nghiêng đầu ném cho cậu ấy một ánh mắt xem thường: “Khẳng định là Thời Ngộ!”
“Không phải là không hợp nhau à?” Đã lâu rồi Đỗ Nam Châu chưa được gặp lại ai, mọi tin tức nghe được đều đến từ bạn cũ, đương nhiên sẽ không nhận ra được dáng vẻ ấy.
Bạch Phỉ vỗ trán: “Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được đó là Thời Ngộ, anh cũng đâu có bị cận thị, không thấy rõ bọn họ đang làm cái gì sao?”
Hành động thân mật như vậy, nếu không phải là Thời Ngộ, có khi Hạ Sí đã đá văng người kia lăn ra đất rồi!
“Có lý.” Đỗ Nam Châu tán thành.
Mặc dù bây giờ Hạ Sí trang điểm rất thục nữ ngoan ngoãn, nhưng trong xương cốt vẫn còn tính cách táo bạo. Ví như lúc chiều ăn cơm, có một người đàn ông dáng vẻ lịch sự nhưng hèn hạ muốn đến gần, sau khi bị từ chối thì không chịu rời đi, cuối cùng Hạ Sí trực tiếp báo cáo chuyện người kia quấy rối cho nhân viên an ninh.
Nhưng Đỗ Nam Châu nhìn thấy rõ ràng, động tác đầu tiên của Hạ Sí là nắm tay lại, chẳng qua cuối cùng vẫn kiềm chế.
***
“Chúc mừng bốn vị đã đạt được giải thưởng lớn của sự kiện được tài trợ từ tập đoàn Lam Khoa...” Vốn dĩ mỗi “Thẻ nhiệm vụ bạn bè” và “Thẻ nhiệm vụ tình nhân” đều có một phần thưởng, nhưng vì bây giờ chỉ còn lại đội ngũ của cặp đôi, nên hai phần thưởng đều chia cho hai cặp đôi.
Người chủ trì đang nói cái gì, Hạ Sí cũng không thèm để ý, trong đầu ong ong, tất cả đều là tiếng tim đập của mình.
Cô nhớ rõ, năm đó sau khi ở bên nhau với Thời Ngộ, có một đoạn thời gian rất dài quan hệ của bọn họ đều rất khó xử, cô cảm thấy Thời Ngộ tốt với cô gần như chỉ vì muốn báo ân, nên cô có ý định giày vò Thời Ngộ, nhưng không thể quản được tim mình, dần dần sa vào.
Vì thế, lòng cô sinh ra sự tham lam, cô muốn gần gũi hơn với Thời Ngộ.
Ngoại trừ nắm tay và ôm, cô muốn biết cảm giác hôn môi, liệu có ngọt ngào giống như Tiểu Bạch đã miêu tả hay không.
Vì thế cô bắt đầu lên kế hoạch, làm cách nào lừa được nụ hôn đầu tiên một cách tự nhiên!
Thời Ngộ từng hứa, mỗi khi thi mà thành tích được cải thiện, có thể đồng ý với cô một yêu cầu trong nguyên tắc, cho nên cô muốn tranh thủ cố gắng để có cơ hội được đưa ra yêu cầu.
Sau khi kỳ thi kết thúc, thành tích của cô tiến bộ hơn nhiều so với lần trước, quả nhiên Thời Ngộ tuân thủ lời hứa, chủ động hỏi cô: “Nghĩ ra được muốn khen thưởng gì chưa?”
“Cái gì cũng có thể à?” Khi đó, đầu óc của Hạ Sí đã xoay mười tám lần.
Thời Ngộ gật đầu: “Trong nguyên tắc thì đều có thể.”
Hạ Sí cười đến đôi mắt cong cong, cố ý ôm cổ anh, ghé đến gần bên tai anh đòi phần thưởng.
Trên mặt người kia lộ ra vẻ kinh ngạc, Hạ Sí không nhìn, nhưng có thể tưởng tượng ra được.
Cô buông Thời Ngộ ra, ngồi vào vị trí bên cạnh, nghiêng người đối mặt với anh, chờ anh trả lời, đồng ý hay là từ chối.
Ai ngờ động tác đầu tiên của Thời Ngộ là duỗi tay che mắt cô: “Nhắm mắt.”
Được thôi, bạn trai ngây thơ thẹn thùng, cô có thể hiểu mà, cực kỳ phối hợp nhắm mắt lại.
Đợi nửa ngày, bên môi cũng không có bất kỳ xúc cảm gì, đúng lúc Hạ Sí muốn mở mắt ra, thì lỗ tai...
Anh anh anh, cắn lỗ tai cô!
Tuy rằng rất nhẹ, nhưng loại xúc cảm mềm mềm ấm áp này, làm Hạ Sí cảm thấy tim mình không nhịn được sắp nhảy ra mất rồi.
Hôn, là như thế này sao?
Không có môi đối môi, cũng có thể làm người ta rung động đến vậy?
Sau đó cô phát hiện, so với mấy động tác khác, Thời Ngộ càng thích hôn lỗ tai cô hơn, khi đó cô còn ngốc nghếch nhìn vào gương nghiên cứu, lỗ tai mình rất đẹp sao? Hay là có nguyên nhân nào khác nữa?
Nghĩ trăm lần cũng không ra, cô không nhịn được nên hỏi Thời Ngộ: “Vì sao hôn lỗ tai tớ?”
“Bởi vì thích.” Khi đó anh cười rất dịu dàng, đôi mắt chứa những vì sao.
Tựa như bây giờ.
Đạt được giải thưởng gì cũng không quan trọng, quan trọng là, Thời Ngộ hôn lỗ tai cô.
Đi xuống sân khấu, Hạ Sí nghẹn đến mức khuôn mặt phiếm hồng, hỏi câu hỏi tương tự: “Sao anh hôn lỗ tai em?”
“Không phải em muốn thắng à?” Thời Ngộ hỏi lại.
“...” Cho nên, vì biết lỗ tai là điểm mẫn cảm của cô, nên mới làm như vậy sao?
Đối lập trước sau rõ ràng, Hạ Sí hơi oán hận trong lòng: “Em không chơi nữa, em muốn về nhà.”
“Được.” Anh không có ý kiến nào khác.
Hạ Sí nhìn điện thoại, rồi đột nhiên thay đổi chủ ý: “Em muốn ăn cơm!”
Thời Ngộ thuận theo tính cô.
“Muốn ăn gì?”
Vì sự kiện hôm nay, nên có rất nhiều đồ ăn xung quanh, đồ ăn vặt cũng có, nhưng tất cả đều không phải là loại mà Thời Ngộ sẽ chọn. Hạ Sí kéo anh ra khỏi khu tổ chức, mấy tiệm cơm và nhà ăn bên ngoài còn chưa đóng cửa: “Anh đói bụng không?”
Làm việc suốt mấy tiếng liên tục từ chiều đến tối, đương nhiên sẽ thấy đói. Anh hiểu ý Hạ Sí.
Vừa rồi mới dùng bữa trong phòng tiếp khách VIP, Hạ Sí vẫn no bụng, người cần bữa tối này, là Thời Ngộ.
***
Bữa tối được bày lên bàn, hầu hết thời gian đều là Thời Ngộ dùng cơm, Hạ Sí chỉ ăn vài miếng thì đặt chén đũa xuống.
Cô phát hiện, cổ tay Thời Ngộ trống trơn, chiếc đồng hồ lúc trước đã mấy ngày rồi vẫn không thấy đâu.
Sau khi tính tiền rời đi, hai người sóng vai đi với nhau, Hạ Sí liền nhìn anh vài lần.
“Gần đây sao không thấy anh đeo đồng hồ?” Hạ Sí có chấp niệm(*) với chiếc đồng hồ anh đeo.
*chấp niệm: là ý niệm cố chấp tồn tại trong lòng người, là sự day dứt khi đánh mất điều gì đó, hay là những mong muốn mà không thể thực hiện được… nó tạo ra cho con người một vết tích để mỗi khi nghĩ đến lại đau đáu một nỗi niềm không biết bao giờ giải tỏa.
“Đó là đồng hồ thông minh đa chức năng mới được nghiên cứu phát minh, lúc trước đeo là vì làm thí nghiệm về số liệu.” Thời Ngộ giải thích.
Hạ Sí miễn cưỡng nở một nụ cười.
Cho nên lúc trước cô, đau khổ để ý đến vậy, tất cả chỉ là hiểu lầm?!
“Vậy...”
Cái cô tặng đâu?
Là vì chia tay? Hay là thời gian trôi lâu đến mức làm đồng hồ cũ đi nên bị vứt bỏ không dùng?
Đang nghĩ đến nhập thần, Hạ Sí trực tiếp chào đón cột đá phía trước, người bên cạnh kịp thời kéo một cái, mới tránh được.
“Nhìn đường.” Thời Ngộ khẽ nhíu mày.
“Em...” Theo bản năng muốn tranh cãi hai câu, nhưng khi thấy bàn tay Thời Ngộ đang nắm lấy tay cô, Hạ Sí chớp mắt kinh ngạc cảm thán: “Con đường này thật là quá nguy hiểm! Không bằng em đi theo anh nhé!”
“Hửm?”
Không chờ anh bày tỏ ý kiến, Hạ Sí đã chủ động nắm lấy cánh tay anh: “Thế này là tốt này!”
Như vầy, hành động ở chung của bọn họ thật sự không khác gì tình nhân, khác nhau chỉ là, Thời Ngộ không còn chủ động thân mật với cô như trước nữa thôi.
Có lẽ giống như Bạch Phỉ nói, bọn họ xa cách nhau 5 năm, cần phải có thời gian để cọ sát hòa hợp. Mặc dù Thời Ngộ không chủ động, nhưng cũng không từ chối cô, đây là dấu hiệu tốt!
Khóe mắt nhìn thoáng thấy trên mặt cô gái có nụ cười thực hiện được, Thời Ngộ chỉ đành làm bộ không hiểu cô cố ý làm thế.
***
Hiếm khi Thời Ngộ nghỉ phép, đúng lúc buổi sáng Hạ Sí không có lớp, nên sáng dậy sớm cô đã chạy đến ăn ké bữa sáng.
Người nào đó ngầm đồng ý hành vi của cô, chuẩn bị bữa sáng cũng là phần dành cho hai người.
Do trái giờ, nên khi Hạ Sí đang uống sữa bò, thì đúng lúc nhận được một video của Mục Minh Viễn gửi khi anh ta đang tụ họp với các cựu du học sinh tại nước ngoài.
Bầu không khí bên kia càng sôi động, Hạ Sí cũng cảm thấy thú vị, thuận tay đưa cho người bên cạnh xem: “Bạn của em bọn họ cũng ăn tết, thật náo nhiệt.”
Thời Ngộ cẩn thận quan sát, trong video hầu như mấy người con trai xuất hiện là nhiều nhất, người gửi video cũng giống vậy.
“Đều là bạn của Tri Tri sao.” Video truyền phát tin kết thúc, Thời Ngộ cong khóe miệng, giọng nói vẫn ôn hòa giống như bình thường, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt: “Xem ra Tri Tri ở bên kia, thật sự vui vẻ.”
“Cũng không vui vẻ mấy.” Hạ Sí chậm rãi cúi đầu xuống, ngón tay chuyển động vòng tròn trên vành miệng cốc sữa bò, thanh âm cũng hơi chìm xuống: “Em rất nhớ anh.”
Khi đó, ngoài việc học tập và luyện múa, cô không có việc gì khác để làm. Thích không khí sôi động, lại có không cách nào hòa nhập vào đó, mỗi lần đến những kiểu tụ họp thế này, cô đều tìm cơ hội thu vào trong góc, hy vọng người khác đừng đến quấy rầy.
Vốn dĩ, cô không muốn đi, nhưng vì để bản thân trở nên bình thường chút, nên cô đồng ý cố gắng.
Bởi vì một khi an tĩnh lại, đặc biệt là vào thời gian nghỉ ngơi buổi tối, cô không thể không nhớ đến, có đôi khi nửa đêm tỉnh lại, một người trốn trong ổ chăn mà khóc, thẳng đến khi khóc mệt rồi thì tiếp tục ngủ, ngày hôm sau hai mắt đều khó chịu.
Nhưng khi đó, cô cần phải tự kiềm chế bản thân để không liên lạc. Mỗi ngày làm bạn đưa cô vào giấc ngủ, chỉ có một tấm ảnh chụp lạnh như băng.
Nghe vậy, vẻ mặt Thời Ngộ dao động rất nhỏ: “Nếu khi đó em chịu nói những lời này với anh...”
Nếu như lúc đó cô khóc lóc kể lể với anh, nhất định anh sẽ xuất hiện.
Đáng tiếc không có nếu như.
Ngẫu nhiên nhắc đến đề tài này khiến cho tâm tình Hạ Sí dần dần trầm xuống: “A Ngộ, anh đã từng hận em chưa?”
Rõ ràng anh đã dốc hết sức lực để làm tất cả, nhưng vẫn bị cô đẩy ra. Nếu đổi lại là cô, cô khẳng định hận chết người đó.
Nhưng hiện tại, cô lại cầu nguyện Thời Ngộ tha thứ.
Thời Ngộ lắc đầu.
“Còn nhớ lúc trước ở sân bay anh tiễn em đi, đã từng nói gì không?”
“Ừm.” Đương nhiên Hạ Sí nhớ rõ.
Màn chia ly lúc trước, in rõ vào trong trí óc, khắc sâu vào máu thịt.
Đại khái không có cặp đôi nào giống hai người, sau khi chia tay, một người thì rời đi còn người kia thì đi tiễn. Trước khi soát vé, Thời Ngộ duỗi tay che mắt cô, cách mu bàn tay đặt một nụ hôn vào trước mắt cô.
Anh nói: “Tri Tri, đừng hối hận.”
Có lẽ đổi thành người khác nói lời này, thì sẽ có hàm ý uy hϊếp hù dọa. Nhưng cô nghe hiểu được, Thời Ngộ bảo cô đừng hối hận là sự lựa chọn của mình, nếu đã đưa ra quyết định, thì cần phải kiên trì với nó.
Cô kiên trì 5 năm, cho đến khi cô cảm thấy bản thân có tư cách, lại trở về bên cạnh anh một lần nữa.
Chính là hiện tại.
Hạ Sí lắc đầu, rũ bỏ mớ cảm xúc hỗn độn trong đầu, vực tinh thần lên để đối mặt với Thời Ngộ: “Em không hối hận, em chỉ nghe theo trái tim mình.”
“Anh đừng có đả kích em, em không bỏ cuộc đâu.” Hạ Sí nghiêng đầu liếc anh một cái, mới đứng thẳng lại, rồi uống hết sữa bò vẫn còn trong cốc.
Trên cửa nhận được một cuộc điện thoại nội bộ, nhắc nhở có người đến thăm.
“Ai tìm anh thế?” Hạ Sí thuận miệng hỏi.
Thấy rõ dáng vẻ trong máy theo dõi, Thời Ngộ bình tĩnh trả lời: “Là mẹ anh.”
“Dì?!” Hạ Sí trừng lớn mắt, vừa mới thu dọn đã đặt ly và chén đũa xuống: “Vậy em về nhà trước.”
Vì quá hoảng loạn, nên khi đứng lên cánh tay thiếu chút nữa là đυ.ng vào góc bàn.
Thời Ngộ đứng dậy theo, trấn an nói: “Tính cách mẹ anh rất tốt, em không cần phải sợ.”
“Đây không phải là vấn đề có được không, đó là mẹ anh... Mẹ...”
Cô còn chưa theo đuổi được người đến tay, vậy mà một giây sau đã đến tiết tấu gặp người lớn rồi? Nếu mẹ Thời Ngộ hỏi quan hệ của bọn họ với chuyện cũ, sao cô có thể không biết xấu hổ nói ra được!
“Vậy được rồi.” Thời Ngộ không ngăn cản quá nhiều.
Hạ Sí gật đầu, chỉ vào chén đũa và cái cốc dư trên bàn ăn: “Cái cốc, giấu đi.”
“Mấy thứ này anh sẽ xử lý.” Thời Ngộ bình tĩnh.
“Vậy em đi trước nha, tạm biệt.” Hạ Sí bước quá nhanh, Cheese chạy đến nhào lên mu bàn chân của cô. Một người một mèo lôi lôi kéo kéo, Hạ Sí vừa hoảng vừa vội, chỉ để lại một bóng lưng vội vàng.
Thời Ngộ bất đắc dĩ lắc đầu, mắt mang ý cười.
***
Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đi đến trước cửa nhà Thời Ngộ, ấn mật mã, mở khóa bước vào.
Năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt của người phụ nữ có khí chất thanh lịch, thời gian càng làm cô đọng thêm nét duyên dáng dịu dàng, bà trông đặt biệt xinh đẹp khi ở độ tuổi này.
“Mẹ.” Thời Ngộ ở cửa chờ bà.
Bà Thời ôn hòa mỉm cười với anh: “Gần đây có khỏe không?”
“Con đã gọi điện thoại cho mẹ.” Ngụ ý, anh đồng ý báo cáo cho tình hình gần đây, để mẹ biết được.
Tâm tư bà Thời tỉ mỉ, thay đổi xảy ra trong nhà, dần dần bị bà nhận ra.
Một là, trên tủ giày nhiều thêm một đôi dép lê kiểu nữ, đặt ở vị trí bên cạnh, chứng minh thường xuyên sử dụng hoặc là mới sử dụng gần đây.
Hai là, trên bàn vẫn còn bày hai phần đồ ăn vẫn chưa dọn, ý nghĩa này không cần nói cũng biết.
“Cô bé đó, còn ở nhà không?”
“Không có, cô ấy biết mẹ đến đây, nên hơi ngại.” Anh cũng không giấu diếm chuyện về Hạ Sí.
“Con bé đã cố ý tránh đi, đương nhiên là không muốn để mẹ phát hiện.” Bà Thời nhìn chăm chú vào con trai, hơi dừng một lát, mới nói: “A Ngộ, lừa gạt con gái là không tốt.”
“Mẹ, con chưa bao giờ nói dối cô ấy, mẹ cũng vậy.” Anh thực sự đồng ý với Hạ Sí sẽ xử lý bộ đồ ăn dư này, nhưng vẫn chưa hứa hẹn thời gian cụ thể mà.
Cuộc nói chuyện đơn giản, bà Thời đã thăm dò tâm ý của con trai mình đến tám phần mười. Con trai bà thông minh thật sự, cách nói chuyện và cư xử đều làm người khác không tìm ra sai lầm, nhưng cố tình lại làm đối phương hiểu rõ mục đích của nó.
Bà từng gặp Hạ Sí ở đây, nhưng lúc ấy Hạ Sí chưa tỉnh dậy, nên không biết bà đã tới.
Khi đó cách 5 năm, bà Thời vẫn nhớ rõ cô bé khiến người ta phải đau lòng kia, có đôi khi nghĩ lại, phảng phất như nhìn thấy bản thân mình.
Bà đối với cô bé đó, là ôm cảm giác thương tiếc.
“Nếu người đã trở về, con tính khi nào thì đưa con bé đến gặp bố mẹ?”
“Mẹ đừng sốt ruột thế.”
“Đúng là mẹ rất sốt ruột, dù sao thì, con đã 24 tuổi rồi, mà ngay cả bạn gái cũng không có.”
“...”
Thực xin lỗi, làm mẹ với bố mất mặt rồi.
Bố mẹ anh lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nói đúng ra, từ khi mẹ sinh ra đến bây giờ, cũng chưa từng tách ra khỏi bố, đương nhiên cảm tình cũng là nước chảy thành sông.
18 tuổi công khai tình yêu, 22 tuổi lãnh chứng kết hôn.
So với bọn họ, tình cảm của hầu hết các cặp đôi trên thế giới đều có thể gọi là — quanh co.
Mà Thời Ngộ, chia tay 5 năm, chờ đợi 5 năm, đoạn cảm tình này theo quan điểm của bà Thời, có thể nói là khá quanh co phức tạp.
Thời Ngộ cứ mỗi nửa tháng sẽ cố định về nhà một lần, mà bà Thời thỉnh thoảng cũng đến thăm con trai, sau khi ngồi đây khoảng hai giờ, thì bà Thời đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, còn ký thác hy vọng cao vỗ vỗ bả vai anh: “A Ngộ, hy vọng lần sau mẹ có thể thuận lợi nhìn thấy con dâu tương lai.”
Bà Thời có thể nói là cực kỳ nóng lòng.
Thế mà đương sự vẫn có kiên nhẫn cực tốt: “Vậy thì có khả năng sẽ làm mẹ thất vọng rồi.”
***
Lễ Giáng Sinh trôi qua, Hạ Sí bắt đầu sắp xếp hành trình tiếp theo. Sinh nhật của cô Liêu Vân đang đến gần, quà tặng đã chuẩn bị tốt từ trước, nhưng lời nói của cô Liêu Vân vẫn bám rễ trong lòng Hạ Sí.
“Khi nào Hạ Hạ đến, nhớ dẫn theo bạn trai đến cùng nhé.”
Tuy rằng vẫn chưa phải, nhưng cô có thể giả vờ nha!
“Cheese, em nói anh ấy có đồng ý không?” Để Thời Ngộ đi đến bữa tiệc sinh nhật của cô giáo, chuyện tế nhị như vậy, thật đúng là quá phù hợp với mối quan hệ mờ ám hiện tại của hai người bọn họ!
Hạ Sí hạ quyết tâm, chờ lúc Thời Ngộ tan ca về nhà. Nhưng cô còn chưa chờ được đến lúc đó, thì đã chờ được điện thoại của An Lan và Mục Minh Viễn trước.
“Gì? Hai ngươi về nước?”
“Còn đang ở sân bay của thành phố C?”
Hai người này đón lễ Giáng Sinh bên nước ngoài xong, liền chẳng nói chẳng rằng giấu cô mua vé máy bay bay về nước!
Mục Minh Viễn không biết cô ở thành phố C, nhất định là An Lan làm lộ tin tức.
Nhưng mà, chuyện này cũng không có gì.
Đối phương từ xa đến không quen thuộc hoàn cảnh, Hạ Sí bắt taxi đi ra sân bay đón người, hai người kia trổ hết tài năng trong đám đông, Hạ Sí rất nhanh đã tìm được.
Lần trước gặp mặt chỉ cách đây mới hai ba tháng, không coi là đã lâu gặp lại, nhưng bọn họ vẫn hiện ra dáng vẻ vui vẻ như cũ.
So sánh thì, biểu hiện cảm xúc của Hạ Sí bình đạm hơn rất nhiều: “Mấy người đột nhiên đến, sao không nói trước với tôi?”
“Để cậu kinh ngạc!” Mục Minh Viễn xách vali đi đến bên cạnh Hạ Sí, liên tục nghiêng đầu.
Hạ Sí bị kẹp giữa hai người, mỗi bên đáp một câu, cho đến khi lên xe mới nhớ là phải hỏi: “Hai người ở chỗ nào?”
Mục Minh Viễn và An Lan: “...”
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở Thủy Mộc Thanh Uyển.
“Còn nói tớ bất cẩn, hai người càng không đáng tin cậy hơn đấy.” Chỉ biết mua vé máy bay về nước, ngay cả địa điểm dừng chân cũng chưa sắp xếp. Dựa theo chuyện này, Hạ Sí trả lại tất cả lời nói trước đây bọn họ “giáo dục” về lại.
Mang vali nên bất tiện, Hạ Sí đưa hai người này về nhà trước.
Vừa mới vào nhà, Cheese dính người chạy đến, Hạ Sí khom lưng bế nó lên, động tác thuần thục.
“A, đây là con mèo trong video lần trước sao? Cậu còn giúp bạn nuôi à?” Trí nhớ của An Lan tốt, nhận ra con mèo đó, cho rằng Hạ Sí chỉ trông giúp bạn bè hai ngày, không ngờ vẫn ở đây. Nhìn chậu cát vệ sinh và mấy món đồ chơi của mèo, cực kỳ đầy đủ, không biết còn tưởng rằng mèo cô ấy nuôi.
“Đúng vậy, nó gọi là Cheese, dễ thương không?” Lúc giới thiệu Cheese với người khác, có cảm giác như giới thiệu đứa con đáng kiêu ngạo của nhà mình.
Nuôi đến mức chiều chuộng như vậy, lại lấy cái tên đáng yêu như thế, theo bản năng An Lan liền cho rằng, chủ nhân của nó là nữ.
Mục Minh Viễn muốn sờ, thì bị Cheese hung hăng vung móng vuốt, Mục Minh Viễn giương mắt nhìn con mèo, khi tiếp xúc với ánh mắt của Hạ Sí, vội vàng sửa miệng: “Con mèo Hạ Hạ nuôi thực sự có cá tính!”
Rất nhanh, Hạ Sí phát hiện chỗ tốt khi An Lan về nước, bởi vì cô ta sẽ nấu cơm, hương vị còn rất ngon.
Mục Minh Viễn là một đại thiếu gia chỉ biết tiêu tiền tìm niềm vui, trên phương diện nấu nướng cũng ngang ngửa với Hạ Sí, hai người đều để cho An Lan nấu cơm, nấu một bữa cho bọn họ ăn no nê.
Mỗi tháng An Lan đều nhận được tiền lương hậu hĩnh, nên đương nhiên sẽ chăm lo tốt cho sinh hoạt của Hạ Sí, tài nấu nướng cũng đã được đặc biệt nghiên cứu.
An Lan bước vào phòng bếp, bị sự phong phú của dụng cụ nấu ăn bên trong làm cho “sợ hãi”, hơi không thể tin được: “Hạ Hạ, mấy thứ này đều là cậu mua?”
“Đúng vậy.” Thời Ngộ chọn giúp, cô chỉ cần động động ngón tay trả tiền.
“Cậu về nước mới có hai tháng, kỹ năng sinh hoạt đột nhiên tăng vọt nha!” An Lan không khỏi cảm thán, trước kia ngay cả chăm sóc bản thân cũng làm không tốt, hiện tại nuôi cả mèo, còn sử dụng nhiều dụng cụ phòng bếp như vậy, đột nhiên thấy vui vẻ yên tâm ghê.
Bữa tối này phong phú lạ thường.
Sau khi ăn no thỏa thích, Hạ Sí mới nhớ tới hai người này vẫn chưa xác định nghỉ ngơi ở đâu: “An Lan còn đỡ, có thể ở nhà tớ, Mục Minh Viễn cậu tính sao nào?”
“Cầu thu nhận, Hạ Hạ.” Mục Minh Viễn cố ý đổi chỗ ngồi, ngồi xuống dựa gần vào bên cạnh Hạ Sí: “Tớ cũng có thể ở nhà cậu mà.”
Hạ Sí rụt người lại, nhường chỗ trống cho anh ta.
“Sao cậu lại muốn ở nhà tớ!” Nếu như bị Thời Ngộ biết, cô để bạn khác phái ở trong nhà, thì sẽ có ảnh hưởng xấu!
Lời nói của Mục Minh Viễn mơ hồ, thỉnh thoảng lại đưa mắt với An Lan, để cô ta nói chuyện giúp.
An Lan giúp đỡ tiếp lời: “Hạ Hạ, tụi này mới vừa về nước, vẫn chưa rõ ràng hoàn cảnh của thành phố C, cậu cho Mục Minh Viễn thời gian để giảm xóc một chút, cậu ấy cũng tìm nơi ở khác ổn hơn.”
Bọn họ biết Hạ Sí cũng không thích thân thiết với người khác phái, cực kỳ chú ý để bảo trì khoảng cách, nhưng có An Lan ở đây, cũng không tính là nam nữ ở chung một chỗ, hơn nữa Mục Minh Viễn là bạn bè quen thuộc, không có vấn đề về an toàn.
Thật ra ở một đêm, cũng không phải chuyện lớn gì, trong ngày đông này, Hạ Sí cũng không đến mức thật sự đuổi bạn mình ra ngoài.
Cô giơ tay lên, dùng mu bàn tay chống cằm làm bộ dạng tự hỏi. Cho đến khi Cheese ung dung lắc lư đi ngang qua phía trước, Hạ Sí nảy ra một ý, nghiêng đầu hỏi: “Nếu không, hai ngươi ở nhà tớ, tớ đi tìm bạn tớ qua đêm?”
“Hạ Hạ, không đến mức đó...” Vẻ mặt Mục Minh Viễn vi diệu.
Nếu cô dọn đi, thì anh ta đến ở còn có ý nghĩa gì chứ?
An Lan cũng không ngờ Hạ Sí sẽ đưa ra quyết định như vậy, tưởng cô không muốn ở cùng người khác phái, nhưng lại ngại để Mục Minh Viễn đường xa đến đây phải rời đi.
“Hạ Hạ, nếu không tiện, tụi này vẫn nên đi tìm một chỗ ở.” Trong nhà có phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, còn có mấy căn phòng dành cho khách, chỉ cần dọn dẹp một chút, ba người ở vẫn dư dả. Nhưng làm trợ lý, An Lan phải suy xét cho bà chủ trước tiên.
“Không không không!” Giọng nói hạ xuống, Hạ Sí đã đứng lên ngăn cản: “Hai người cứ ở đây, thích ở bao lâu thì ở, thật sự! Nhà tớ đặc biệt hoan nghênh mọi người, tớ đi dọn phòng cho hai người!”
Không phải chỉ nói miệng, Hạ Sí hành động quyết đoán, dưới sự giúp đỡ của An Lan và Mục Minh Viễn, dọn dẹp ra hai căn phòng.
Hạ Sí dẫn bọn họ làm quen hoàn cảnh, giọng điệu có chút sốt ruột, nhưng không phải là loại sốt ruột không kiên nhẫn, ngược lại là... Cảm xúc tâm trạng tăng vọt.
“Hạ Hạ.” Mục Minh Viễn gọi cô, quay đầu lại nhìn một cái: “Sao có cảm giác, cậu rất kích động?”
“Có hả?”
“Cậu đỏ mặt.”
Có lẽ là trong nhà nóng, nên ngộp.
Hạ Sí không nhìn được mặt mình có đỏ hay không, nhưng trong lòng thật sự rộn ràng. Sau khi giới thiệu xong, cô khoá phòng ngủ của mình lại, mang theo áo khoác đi ra cửa.
“Cheese.” Hạ Sí ngoắc ngón tay với Cheese, Cheese chạy tới nhanh như chớp.
Mí mắt Mục Minh Viễn giật giật: “Hạ Hạ, cậu phải đi à?”
An Lan mới đi ra từ WC thì nghe thấy giọng Mục Minh Viễn, cũng chạy tới.
“Hạ Hạ, cậu vẫn phải đi sao?”
Lúc chăm sóc Hạ Sí, An Lan thường xuyên ở cùng một chỗ với cô, nên khẳng định không phải là Hạ Sí chê cô ta. Nơi này phòng nhiều như thế, kiểu gì An Lan cũng không nghĩ ra được, vì sao Hạ Sí phải kiên trì như vậy?
Nhưng có một số việc không tiện giải thích.
Đôi mắt tròn xoe đảo một vòng, Hạ Sí dùng hai tay ôm lấy má nhẹ nhàng ấn, nén ra một câu mềm mại: “Chuyện này mà thành công, hai ngươi chính là đại ân nhân của tớ.”