Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 16: Cô đã bị bỏ rơi ba lần

Editor: Sting Sữa

Sự im lặng của Thời Ngộ khiến Hạ Sí càng thêm hoang mang, cánh tay giơ lên không trung phát run, nhưng vẫn không chịu thả anh đi: “A Ngộ, anh nói chuyện đi... đừng để em ở lại khiến em phải suy nghĩ, em sợ, em thật sự rất sợ.”

Cô quật cường lại bướng bỉnh, bởi vì người trước mắt, là người quan trọng nhất mà cô không bao giờ buông tay được.

Cô từng bị người thân ruột thịt vứt bỏ ba lần, vốn dĩ cô không nên dành chân tình của mình cho bất kỳ kẻ nào nữa, nhưng Thời Ngộ là ngoại lệ.

Bạch Phỉ khuyên cô đừng quá hèn mọn trong chuyện tình cảm, nhưng thật ra thì không phải. Ngoại trừ cô, không ai hiểu, Thời Ngộ đã từng trả giá mọi chuyện vì cô.

Trong lòng cô, Thời Ngộ là một sự tồn tại hoàn mỹ không tì vết làm cho ai cũng mơ ước. Đoạn cảm tình kia, từ đầu đến cuối cũng chỉ có lời xin lỗi của cô dành cho Thời Ngộ.

*Hồi ức*

Hạ Sí đã quên thời thơ ấu của mình, có lẽ đã từng có rất nhiều thời gian vui vẻ, nhưng những tiếng cười vui vẻ đó cuối cùng cũng bị thay thế bằng vô số giọt nước mắt và nỗi đau.

Dường như cô nhớ không nổi, một gia đình hạnh phúc thì sẽ có dáng vẻ gì?

Cô chỉ nhớ, vô số cuộc cãi nhau của bố mẹ, sự đau khổ của mẹ, giọt nước mắt của bố. Và năm ấy khi cô mười tuổi, mẹ kéo vali, chỉ để lại cho cô một bóng lưng kiên quyết rời đi.

Cuối cùng, chỉ còn lại bố dắt tay cô: “Hạ Hạ, về nhà với bố nào, sau này bố sẽ chăm sóc cho con.”

Bố sẽ mua cho cô những bộ quần áo xinh đẹp giống như trước, vụng về cột tóc cho cô, cố hết khả năng để chăm sóc cho cô. Nhưng cô cảm nhận được, gia đình đã tan vỡ, chẳng thể giống như trước nữa rồi.

Thời gian trôi qua không ngừng khiến cô dần dần hình thành thói quen sinh hoạt mà không có mẹ, mỗi ngày đều lang thang ở ba điểm: trường học, phòng vũ đạo và nhà.

Bố rất bận, luôn nói: “Phải cố gắng kiếm tiền để Hạ Hạ của chúng ta được sống tốt hơn.”

Khi đó cô vẫn không biết mọi người đã bất đắc dĩ thế nào khi đối mặt với chữ “tiền”, cô hâm mộ bạn học cùng lớp, sau khi được nghỉ cuối tuần hay kỳ nghỉ nào đó, bọn họ luôn chia sẻ với bố mẹ những chuyện đã xảy ra của chuyến đi chơi.

Hạ Sí mới nhớ, bản thân thật sự đã lâu rồi không thoải mái ở chung với bố hoặc mẹ. Thậm chí, lúc trước cô năn nỉ bố mẹ làm bạn với mình, còn phải tìm ra lý do thích hợp.

Bảng điểm tốt không được, giả vờ sức khỏe không thoải mái cũng không được, cho đến khi giáo viên vũ đạo đưa cho cô một tờ đăng ký tham gia cuộc thi khiêu vũ của thành phố.

Cô cố gắng luyện tập, hy vọng bố mẹ có thể nhìn thấy mặt đẹp nhất của mình. Nhưng cho dù là đấu vòng loại, hay vòng được chọn vào đấu bán kết, thì cũng chỉ có giáo viên ở cùng với cô.

Trước trận chung kết một ngày, cô mượn điện thoại của giáo viên gọi cho bố, hy vọng ông ấy có thể dành ra thời gian một ngày để đến xem biểu diễn.

Sau một lúc im lặng, bố đã đồng ý yêu cầu của con gái, lại vì điều này... mà ông phải trả bằng cả mạng sống của mình.

Một tai nạn bất ngờ đã cướp đi sinh mạng của bố, để lại đứa con gái còn nhỏ tuổi. Vốn dĩ cô nên được người nhà che chở bảo vệ, nhưng kết quả chờ đợi, chỉ có sự chỉ trích mắng mỏ không ngừng của bà nội: “Hạ Sí, mày thật sự là yêu tinh hại người!”

Bà nội không thích mẹ cô, cô có liên quan nên cũng chán ghét cô.

Sau khi bố xảy ra chuyện, bà nội đem tất cả trách nhiệm và oán hận đều trút hết lên người cô, không có ai chịu “tha thứ” cho cô.

“Bà nội nói đúng, là con hại chết bố, nếu không phải con một hai muốn bố đi xem trận thi đấu kia, thì bố sẽ sống.” Khi đó Tiểu Hạ Sí cũng sâu sắc cho rằng, bản thân đã phạm vào sai lầm không thể nào tha thứ.

Từ đó cô sợ hãi khi đối mặt với sân khấu.

Thân thích của nhà họ Hạ không nhiều lắm, nếu có, cũng sẽ xem cô một kẻ đòi nợ không may mắn.

Đây đều là những lời mà bà nội chỉ tay vào mũi mắng cô.

Bà nội giúp cô liên lạc với mẹ.

Không phải vì bà nội đột nhiên tốt bụng, mà là không muốn nhìn thấy sự phiền toái lớn này là cô, muốn mẹ đưa cô đi.

Cô cũng không biết tại sao bố mẹ ly hôn, trong lòng Hạ Sí, đối với mẹ là sự nhớ nhung. Đối mặt với tin buồn là bố mất, nếu có thể được mẹ an ủi, thì đó nhất định là sự khát vọng duy nhất của đứa trẻ.

Nhưng mà, nguyện vọng của cô lại thất bại lần nữa.

***

Năm ấy Hạ Sí mười hai tuổi, bị bà nội đuổi khỏi nhà họ Hạ, cô cho rằng mình có thể nhìn thấy mẹ, nhưng cuối cùng người đón cô lại là cậu.

Cô sẽ không bao giờ quên lúc cậu đón cô đi, lòng đầy thương tiếc nói với cô: “Hạ Hạ, về nhà với cậu, sau này cậu chăm sóc con.”

Mặc dù cậu rất tốt, nhưng trong lòng một đứa trẻ, bố mẹ mới là sự tồn tại đặc biệt nhất. Cô hỏi một lần rồi lại một lần: “Mẹ ở đâu? Sao mẹ không tới?”

Cô có rất nhiều lời muốn nói với mẹ, cô muốn nhào vào trong l*иg ngực mẹ để tìm kiếm một sự an ủi, nhưng từ đầu đến cuối mẹ cũng không xuất hiện. Cô không thể không sống với cậu mình, đây là Tiểu Hạ Sí mười hai tuổi, chỉ có nhà.

Mười ba tuổi, cuối cùng Hạ Sí cũng từ học sinh tiểu học trở thành học sinh trung học.

Cô bé mười ba tuổi đã trổ mã thành một dáng vẻ xinh đẹp, bởi vì mất đi tình yêu của bố mẹ, một năm gần đây Hạ Sí trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều.

Cô thu lại tính tình, không đùa giỡn vui đùa với bạn bè, chỉ muốn trở thành “Bé ngoan” chăm chỉ học tập trong mắt người lớn, không gây thêm phiền phức cho cậu mình.

Nhưng phiền phức sẽ chủ động tìm đến cô.

Có thể bởi vì khuôn mặt xinh đẹp này, vô tình “cướp” mất chàng trai mà người khác thích, và cô gái kia liền dẫn đầu tìm cô gây phiền toái. Có thể vì tính cách nhường nhịn, đã làm mấy người đó tìm được thú vui bắt nạt người khác.

Vốn dĩ tính cách của cô không phải là yếu đuối, lúc chuyện vừa mới xảy ra, cô sẽ nói cho giáo viên, nhưng những lời cảnh cáo bằng miệng của giáo viên chỉ vô dụng, ngược lại còn chọc giận mấy người đó, khiến mấy cô ấy trở nên quá đáng hơn.

Giáo viên không có trách nhiệm, thì cô báo cho người lớn.

Một lần hai lần, cậu chạy tới trường học vì cô, nhưng vấn đề lại không thể giải quyết được gốc rễ.

Tất cả mọi người đều cho rằng, “một cây làm chẳng nên non”. Tại sao các cô ấy chỉ bắt nạt cô, mà không phải người khác?

Chứng minh người bị hại có tội, biến cô từ một người vô tội nhất biến thành một người có vấn đề lớn nhất.

Bởi vì không thấy rõ ràng vết thương, Hạ Sí không thể lấy ra bằng chứng mình “bị thương”, tựa như giọt nước rơi xuống lu, mới bắt đầu còn làm khuấy động những vòng nước nhỏ, nhưng sau đó lại biến mất rất nhanh.

Chầm chậm, nước trong lu càng ngày càng nhiều, mọi người không biết nó tích tụ dần từ bao giờ.

Cậu cũng không quan tâm cô được nữa.

Cậu quen một người bạn gái, bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi, lúc đầu người mợ mới gia nhập gia đình đối xử với cô cũng hiền lành, nhưng sau khi nghe mấy lời bàn tán từ trường học, mợ luôn cảm thấy cô có vấn đề.

Lòng người khó dò, một khi trong lòng sinh ra khúc mắc, thì sự ngăn cách càng ngày càng sâu.

Sự phản kháng hết lần này đến lần khác của Hạ Sí đã trở thành học sinh có vấn đề trong mắt người lớn, cuối cùng, cậu cũng không kiên nhẫn trách cứ cô: “Hạ Sí, con ở trường học có thể ngoan được không? Cậu là cậu của con cũng không phải là bố ruột con! Bố mẹ con đều không cần con, con đi gây chuyện sinh sự, ai thu dọn đống lộn xộn đó cho con?”

Từ đó về sau, Hạ Sí chưa từng oán giận câu nào khi ở nhà nữa, bởi vì cô biết, oán giận cũng vô dụng, chỉ tăng thêm phiền não thôi.

Nhưng dù vậy, cuộc sống cũng không thể thuận buồm xuôi gió. Rất nhanh mợ đã mang thai, bọn họ có gia đình của mình, mà cô liền trở thành một người dư thừa.

Ở trong ngôi nhà đó, cô càng thêm cẩn thận, chỉ hy vọng được ở lại “nhà”.

Nhưng cuối cùng, người cậu tươi cười nói với cô “đưa con về nhà”, rốt cuộc trên mặt cũng không còn nụ cười hòa ái nữa: “Hạ Hạ, rất xin lỗi, cậu không thể giữ con lại...”

Cậu muốn giữ gia đình ấm áp của mình, nên nhất định phải bỏ lại người ngoài là cô đây.

Vào khoảnh khắc đó, chắc là cô có chút hận.

Nhưng ngẫm lại thì cảm thấy, cậu thu nhận giúp đỡ cô ba năm, không để cô lưu lạc đầu đường xó chợ, xem như đã tận tình tận nghĩa rồi nhỉ?

Vì thế, Hạ Sí – mười lăm tuổi cuối cùng cũng được sống chung với mẹ.

Lúc cô trở về bên mẹ, mẹ đã mang thai, Hạ Sí không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với cha kế.

Chồng hiện tại của mẹ là một doanh nhân rất giàu có, có thể chu cấp cho bọn họ một cuộc sống đầy đủ. Nhưng cha kế đối xử với cô chính là, gặp mặt thì cười một cái trêu một câu, nhưng ông ấy sẽ không thật sự xem cô như thành viên của gia đình.

Thậm chí trong mắt những người giúp việc ở đó, cô cũng chỉ là kẻ đáng thương đi xin ăn ké cơm bên người mẹ thôi.

“Hạ Hạ, cuộc sống này rất thực tế, bây giờ mẹ có thể đưa con đến nhà họ Thẩm, vẫn là dựa vào em trai con.” Bà Từ dịu dàng vuốt ve bụng nhỏ đã phồng lên, nơi đó có em trai chưa sinh ra của cô, cũng là căn cơ để bà Từ đứng vững chân trong nhà họ Thẩm.

Hóa ra, lúc trước cậu đưa cô về nhà thì đã thương lượng với mẹ. Bởi vì lúc đó địa vị của bà Từ ở nhà họ Thẩm chưa ổn định, chỉ có thể chăm lo cho sinh hoạt phí của cô, mà không thể đến sống chung với bà.

Dường như cô, đã trở thành người “nhân tiện” “dư thừa”.

Nhưng như vậy thì có thể làm thế nào được chứ?

Dù ở đây không thuộc về cô, thì tốt xấu gì cũng là căn “nhà”.

Nhưng ngày vui chóng tàn.

Nhà họ Thẩm vốn đã có một người con trai 19 tuổi, từ khi bà Từ gả vào nhà họ Thẩm, đối phương đã hận người phụ nữ chiếm mất vị trí của mẹ mình.

Không đối phó được với người lớn, thì đem mọi sự tức giận trút lên cô gái nhỏ mới 15 tuổi, đối mặt với ánh mắt u ám của Thẩm Mộ, Hạ Sí luôn phải lo lắng đề phòng.

Thẩm Mộ muốn huỷ hoại cô.

Hạ Sí liều mạng trốn tránh, khiến cho bản thân thương tích đầy mình, xin mẹ mình báo nguy: “Mẹ, mẹ giúp con, giúp con được không?”

“Hạ Hạ, mẹ biết con bị tủi thân, nhưng vì cuộc sống sau này chúng ta, con phải xem chuyện này như bí mật, đừng nhắc lại nữa!”

Dù cho Thẩm Mộ có phạm sai lầm, thì cũng có nhà họ Thẩm che chở. Mẹ vì tiền, vì em trai, lựa chọn làm người tổn thương cô, cùng nhau “thuyết phục” cô tha thứ.

Trong khoảnh khắc đó, Hạ Sí tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cuối cùng cô cũng hiểu, từ phút giây mà bố rời đi, thì Hạ Hạ đã không còn nhà nữa rồi.

***

Năm mười sáu tuổi Hạ Sí trở lại thành phố Vân Dương, bởi vì kỳ thi tuyển sinh cô bị phân đến trường trung học phổ thông số ba. Bà Từ đề nghị dùng tiền để giúp cô vào trường trung học phổ thông số một, nhưng Hạ Sí từ chối.

Trước hôm khai giảng một ngày, cô vứt hết những chiếc váy mình có, cắt đi mái tóc dài mà mình thích nhất, để thay đổi hoàn toàn dáng vẻ của mình.

Mấy kẻ ra vẻ đạo mạo ấy vì chặn miệng cô lại, đã tự ý quyên tiền cho trường học, để tất cả mọi người đều biết trong nhà Hạ Sí cô vừa có tiền vừa có thế.

Cô trở thành một học sinh có vấn đề thật sự, điều này cũng không quan trọng, cô không quan tâm, dù sao thì giáo viên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở vì “gia thế” của cô.

Cô không cần đạt thành tích tốt để giành được sự khen ngợi của người nhà, không cần giả vờ ngoan ngoãn để làm mọi người an tâm. Cô chỉ cần chơi sao “tùy theo ý thích”, ra vẻ kiêu ngạo hù dọa người khác, bảo vệ bản thân để mình không bị thương nữa là được.

Còn mấy chuyện khác, cô không muốn suy nghĩ.

Bởi vì kể từ khi bố qua đời, rốt cuộc cũng không còn ai dẫn dắt đúng hướng cho cô nữa.

Nếu vẫn tiếp tục đi xuống như vậy, có lẽ cô sẽ trải qua cuộc đời mơ hồ vô nghĩa thôi.

Nhưng Thời Ngộ xuất hiện.

Anh dùng tình yêu và sự dịu dàng của bản thân để xóa tan mọi thái độ thù địch của Hạ Sí.

Anh để cho Hạ Sí biết, khi nói chuyện với người mình thích, thì âm thanh cũng sẽ trở nên dịu dàng đến vậy.

***

Thời Ngộ sẽ đút cho mèo hoang ăn ở ven đường với cô, không giống mấy “người bạn” khác kia của cô sẽ chán ghét con mèo vừa dơ vừa bẩn ấy, lãng phí thời gian và thức ăn.

Mỗi ngày Thời Ngộ đi học đều sẽ nghiêm túc chép bài, sau này cô mới hiểu, kiến thức của Thời Ngộ đã vượt qua sách giáo khoa từ lâu, những nét bút viết tay ngay ngắn màu đen trên bài kia, đều là những thứ chuẩn bị cho cô.

Sự kiên nhẫn của anh còn tốt hơn cả giáo viên, dạy đi dạy lại những kiến thức mà cô không hiểu, cuối cùng cũng nâng thành tích không lên tường được của cô lên trục thành tích bình thường.

Biểu hiện của việc thích một người nhất, đại khái là sẽ không tự chủ được mà luôn dừng ánh mắt lên người đối phương, và lúc nào cũng muốn tiếp xúc với đối phương. Cho dù là nắm tay, ôm, hay hành vi thân mật hơn.

Chàng thiếu niên ấy cảm nhận được sự vui vẻ của cô, coi đó là điều kiện, cổ vũ cô học tập: “Thi tốt thì có thể thỏa mãn yêu cầu của cậu.”

Hạ Sí vừa vui lại vừa mất mát.

Có đôi khi cô sẽ nghĩ: Thời Ngộ vì báo ân, thật sự dù bằng cách nào cũng phải đi ra.

Cô cảm thấy từ “thích” của mình và Thời Ngộ không giống nhau, trong lòng cô giận dỗi, cho đến khi bài thi được phát, trong lúc vô tình cô mới phát hiện trên bài thi toán của Thời Ngộ, cuối phần đề phụ là tên viết tắt của hai người.

Hạ Sí vì chi tiết cực kỳ tinh tế này làm cho cảm động.

Thì ra chữ “thích” của Thời Ngộ, cũng giống với cô à!

***

Không biết từ khi nào, Hạ Sí bắt đầu sửa lại thói quen xấu, không trốn học không đánh nhau, bởi vì cô đã đồng ý với Thời Ngộ sẽ làm một học sinh ngoan.

Cô cho rằng đời này của mình sẽ không làm chuyện gì để lấy lòng ai nữa, nhưng cô muốn làm Thời Ngộ vui vẻ.

Điều xấu hổ nhất là, Hạ Sí từng có danh xưng “Đại ca trường cấp ba”, cứ thế mà phải nghe theo sự sắp xếp của giáo viên, ngồi xổm trên bãi cỏ của trường để nhổ cỏ.

Đối phương trêu chọc cô, làm cô không kìm được mà động thủ nhưng lại bị chủ nhiệm lớp đúng lúc bắt gặp, thế là bị phạt đi nhổ cỏ.

Nếu dựa theo tính khí lúc đầu của cô, vào tai này ra tai kia, cơ bản sẽ không xuất hiện ở đây.

Nhưng cô của hiện tại, chẳng phải là phải làm một học sinh ngoan à?

Lúc Thời Ngộ đi đến tìm cô, cô giơ bàn tay đã bẩn lên xin lỗi: “Rất xin lỗi, lần này tớ không cố ý làm sai.”

“Tớ biết, Tri Tri rất ngoan.” Anh dịu dàng nắm tay cô, chẳng ngại bị bẩn vì nước bùn trên tay cô.

Đứng bên cạnh bồn rửa tay, Thời Ngộ cẩn thận rửa sạch mỗi ngón tay cho cô, từ đầu ngón tay đến cổ tay, sạch sẽ. Hạ Sí nghiêng đầu nhìn anh, ánh nắng màu vàng cam rơi trên gò má tuấn tú ấy, khiến tim cô không thể kìm được mà đập nhanh hơn.

Cô cho rằng đã rất hiếm khi Thời Ngộ an ủi mình, nhưng không lâu sau cô nghe nói, người đối nghịch với cô, người làm hại cô bị phạt đi nhổ cổ đã bị dạy dỗ rất thảm.

Bên trong đó không thể thiếu Thời Ngộ quạt gió thêm củi.

Hạ Sí không ngờ, còn có người dụng tâm đối xử tốt với cô như thế, sẽ bảo vệ, sẽ an ủi, còn có thể phá vỡ nguyên tắc mà chống lưng cho cô!

***

Người khác cho rằng cô cắt tóc ngắn và đội tóc giả đều là sở thích cá nhân, nhưng chỉ có Thời Ngộ phát hiện ra cô thật sự yêu một mái tóc dài xinh đẹp đen nhánh nhất.

Người khác cho rằng cô không mặc váy là vì thích phong cách thể thao rộng rãi, nhưng chỉ có Thời Ngộ mới biết đồ vật mà cô thích, từng chút từng chút một mà đưa đến trước mặt cô.

Mọi người xung quanh cũng không biết cô biết khiêu vũ, mà Thời Ngộ gần như chỉ là ngẫu nhiên thấy cô luyện tập động tác vũ đạo một lần, đã không ngừng tìm kiếm thêm nhiều chân tướng, cuối cùng lại đưa một đôi giày múa xinh đẹp đến tay cô: “Tri Tri thích khiêu vũ, thì cứ kiên trì tiếp đi.”

“Sao cậu, đối xử tốt với tớ như vậy...”

Hạ Sí ôm giày múa, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào đến mức không thể nói nên lời.

Sau khi bố mẹ ly hôn, gia đình hạnh phúc của cô hóa thành những mảnh nhỏ. Sau sự qua đời của bố, thì đã không còn ai thực sự quan tâm mọi thứ về cô nữa.

Bọn họ chỉ biết bảo cô ngoan ngoãn nghe lời, học tập cho giỏi, bọn họ chỉ chấp nhận cô tốt, bất cứ khuyết điểm nào lộ ra, thì sẽ biến thành rắc rối và phiền toái trong mắt người khác.

Đến cuối cùng, bọn họ chỉ biết nhìn tính khí của cô xấu hơn, trở nên buông thả, không ai quan tâm đến nguyên nhân làm cô đi đến bước này.

Ngay cả việc khiêu vũ mà cô cũng từ bỏ không hé lời nào, bọn họ không biết rằng, đó ước mơ thời thơ ấu của cô, là điều cô luôn thích từ đầu đến đuôi.

“Không có ai giống như cậu, quan tâm tớ, bảo tớ đừng học điều xấu, để tớ kiên trì làm điều mình thích.”

“Mỗi lần, bọn họ đều nói đưa tớ về nhà, nhưng cuối cùng người bị bỏ rơi nhiều nhất vẫn là tớ.”

“Tớ cũng sẽ đau, tớ cũng sẽ sợ hãi mà...”

“Bọn họ nói, Hạ Hạ phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng mà, nhưng mà tớ không biết làm sao để tự chăm sóc tốt cho mình cả.” Cô khổ sở nhào vào lòng Thời Ngộ tìm kiếm sự ấm áp, khóc như một đứa trẻ: “Tớ không biết làm thế nào để chăm sóc cho bản thân.”

“Tớ không thể mạnh mẽ để đối mặt với cuộc sống chỉ có một mình, không có khả năng tự mình kiên trì trong hoàn cảnh khó khăn như những người khác.”

“Sao tớ... tệ như thế này...”

Sau khi bố qua đời, không ai chú ý đến nội tâm của đứa trẻ đã thay đổi bao nhiêu, không ai dẫn dắt đúng hướng cho cô, không ai dạy cô phải kiên trì đi trên con đường tốt đẹp đúng đắn.

Cô cho rằng, đời này cứ như vậy.

Nhưng sau khi Thời Ngộ xuất hiện, cô hối hận.

Cô hối hận vì bỏ học, hối hận bản thân đã biến thành hư hỏng như thế.

“Rất xin lỗi, A Ngộ, đã để cậu gặp phải Hạ Sí như vậy, rất xin lỗi...”

Nếu cô vẫn là Hạ Sí của lúc trước, có lẽ cô có thể sóng vai cùng với Thời Ngộ đứng trên bục giảng học sinh, được giáo viên khen ngợi.

Nếu cô vẫn là Hạ Sí của lúc trước, có lẽ cô sẽ đứng trên sân khấu lấp lánh, nhón chân vì người trong lòng.

Ngày đó, trong vòng tay của Thời Ngộ cô đã trút hết mọi uất ức nhiều năm tích tụ trong lòng.

Thời Ngộ yên lặng lắng nghe, không cắt ngang câu chuyện mà cô vừa khóc vừa kể, ôm cô trong ngực mình, ngăn cản tất cả mưa gió: “Cho dù là Hạ Sí của quá khứ hay Hạ Sí của hiện tại, đều là sự tồn tại độc nhất vô nhị. Những điều mà tớ làm, không phải khiến cậu biến thành dáng vẻ tớ thích, mà chỉ là hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, cậu có thể trở thành, không chỉ mỗi mình tớ thích, còn có cả Hạ Sí khiến cậu hài lòng nữa.”

Hai người vẫn cứ ôm trong tư thế thân mật, Thời Ngộ cúi đầu đặt một nụ hôn ấm áp vào bên tai cô: “Tri Tri rất tốt, không hư một chút nào cả. Gặp được cậu, nhất định là sự may mắn nhất trong cuộc đời tớ.”

Anh dìu dàng đến thế, đủ để vuốt phẳng miệng vết thương trong lòng Hạ Sí.

***

Hạ Sí thích khiêu vũ, mấy năm nay vẫn luôn luyện tập, nhưng cô luôn trốn trong phòng biểu diễn một mình chẳng ai xem được.

Cô không dám đối mặt với sân khấu, Thời Ngộ liền tìm mọi cách để giúp cô chống lại tâm ma, cổ vũ cô bước từng bước một đi ra. Thời Ngộ đã từng nói, tất cả đều thay đổi bởi thực hành, để Hạ Sí thực sự cảm nhận được, bản thân được người khác yêu thương.

Từ cái nắm tay, hôn lên má đến gắn bó như môi với răng, tình cảm của bọn họ không phải sự nhất thời hứng khởi, mà là trải qua những đắng cay ngọt bùi mà rất nhiều người có khi cả đời cũng không gặp được.

Ngày Hạ Sí bước lên sân khấu một lần nữa, mang vào đôi giày khiêu vũ đầu tiên mà Thời Ngộ đã tặng cho cô, dưới sân khấu tất cả mọi người đều vỗ tay vì cô.

Nhưng mà tràng pháo tay náo nhiệt và giải thưởng lớn nổi tiếng cũng không giữ được trái tim và bước chân của Hạ Sí, cô chạy về phía chàng trai vẫn luôn chờ đợi và bảo vệ cô không chút do dự.

Cô gái tươi đẹp đứng dưới ánh đèn, chậm rãi nhón mũi chân, nhảy một điệu chỉ vì mình anh.

Cô nói: “Mũi chân của người học vũ đạo, chỉ kiễng lên vì sân khấu và người trong lòng.”

Cuối cùng, Hạ Sí thở hổn hển chạy đến trước mặt Thời Ngộ, lấy mặt dây chuyền bằng ngọc trân quý nhiều năm của mình ra, cực kỳ nghiêm túc bỏ mặt dây chuyền vào lòng bàn tay anh: “Đây là đồ vật quý giá nhất của tớ, bên trên còn có tên tớ, cậu đeo nó lên người đi, bảo quản thật kỹ.”

Tựa như bảo vệ tớ vậy.

Đó là quà của bố mẹ cho cô khi còn nhỏ, cũng là ký ức tốt đẹp duy nhất mà cô giữ lại.

Năm Hạ Sí mười tám tuổi, đem những gì mình có, điều tốt đẹp ít ỏi, tặng hết cho Thời Ngộ.