Editor: Budweiser Mex
“Ý cậu là lúc trước Thời Ngộ chuyển trường là vì cậu?!” Sự thật nhiều năm trước khiến Bạch Phỉ hoảng hốt.
Lúc ấy trong trường lan truyền đủ loại tin đồn liên quan đến “Người đứng đầu thành phố chuyển trường”, đến cuối cùng vẫn không tìm ra đáp án thật sự. Bạch Phỉ không ngờ nhiều năm sau lại biết được nguyên do qua miệng Hạ Sí.
Khi còn bé Thời Ngộ từng có một khoảng thời gian ở cùng nhà trẻ với Hạ Sí, khi đó Hạ Sí đã bắt đầu xưng vương ở nhà trẻ rồi, nhất quyết bắt Tiểu Thời Ngộ nhận cô làm lão đại.
Tiểu Thời Ngộ không chịu, cô tặng đồ chơi hối lộ.
Nhận được đồ chơi, Tiểu Thời Ngộ không vui vẻ chiếm làm của riêng như những đứa trẻ khác mà khăng khăng trả lại. Hạ Sí không chịu từ bỏ, mỗi ngày hai người đều diễn vở kịch hoành tráng “một tặng một trả”.
“Vậy sau đó cậu đã làm gì mà khiến cậu ấy cam lòng thuận theo?!” Bạch Phỉ không chờ đợi được nữa, muốn nghe hết câu chuyện này.
“Sau đó...” Hạ Sí kéo dài âm cuối, nâng tách trà lên giơ trước mặt Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ lập tức cầm ấm trà rót cho cô: “Mau, mau lên, mau lên nào, cậu nói tiếp đi.”
“Sau đó tớ làm một chuyện mà người khác nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.” Hạ Sí nhấp một ngụm trà nhuận giọng: “Năm đó, có một tên du côn nào đó xông vào nhà trẻ cầm đao chém người, mười hai đứa trẻ bị thương, một đứa trẻ và một giáo viên xấu số thiệt mạng.”
Con số chính xác đó cô cố ý đi điều tra tin tức năm đó mới thấy, vừa nhớ lại, thế mà đã nhiều năm vậy rồi.
“Cậu biết không? Thời Ngộ nói với tớ, suýt chút nữa thì anh ấy biến thành người ở vế sau, nhưng vì tớ lao ra bảo vệ anh ấy nên anh ấy mới bình an trưởng thành.”
Trong trí nhớ của Thời Ngộ, tên xấu xa lúc đó vung đao về phía anh, ngay cả giáo viên cũng không dám động đậy, vậy mà Hạ Sí lại lao ra, cắn vào tay tên du côn đó. Cảnh sát chạy tới đúng lúc, anh bình an không bị làm sao nhưng Hạ Sí vì vậy mà bị thương.
Sau đó Thời Ngộ chuyển khỏi nhà trẻ đó, vĩnh viễn nhớ kỹ cô bé cứu mạng anh.
Đó chính là lý do báo ơn.
“Câu chuyện này của các cậu thực sự còn máu chó hơn phim truyền hình...” Chỉ có mấy câu kể lại qua loa mà chứa sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nguy hiểm nhất lúc trước kia, Bạch Phỉ không thể tưởng tượng nổi cảnh khi đó, nhưng không nhịn được cảm thán: “Nếu có người dùng cả tính mạng để bảo vệ tớ thì tớ cũng sẽ nhớ người ấy cả đời!”
“Làm gì huyền học đến thế.” Hạ Sí lắc đầu.
Lúc đó bọn họ mới năm tuổi, có lẽ cảm thấy bạn mình bị người xấu ức hϊếp mới có thể liều lĩnh xông lên. Tiểu Hạ Sí năm tuổi còn chẳng hiểu “cái chết” thật ra là gì.
Cô chưa từng nghĩ đến việc mình xông ra bảo vệ bạn bè có thể sẽ chết, đối với cô mà nói thì đoạn ký ức ấy chỉ là “bị ốm một trận”, sau đó trải qua cuộc sống còn đau khổ hơn thế, “căn bệnh” thuở nhỏ chẳng đáng nhắc tới.
“Vì thế, các cậu ở bên nhau từ lúc đó sao?” Bạch Phỉ biết bọn họ từng yêu nhau khi học cấp ba nhưng không biết rõ thời gian cụ thể diễn ra chuyện ấy.
- -- Hồi ức ---
Sau khi biết sự thật, phản ứng đầu tiên của Hạ Sí không phải cảm động mà là hoảng loạn.
Cô hỏi Thời Ngộ: “Nếu như người cứu cậu không phải tớ thì cậu cũng đối xử tốt với người khác như vậy sao?”
“Vấn đề này không thành lập.” Thời Ngộ thẳng thắn nói với cô: “Bởi vì tớ chỉ gặp được cậu.”
Anh không dám chắc, nếu như người cứu anh là người khác thì anh sẽ báo đáp thế nào. Bởi vì mỗi một đời người đều không thể dự đoán. Bây giờ Hạ Sí là một học sinh, anh cố gắng hết sức giúp cô đi về đúng đường, học tập thật tốt.
Sau khi nhận được câu trả lời, Hạ Sí chạy trối chết.
Lúc đầu Hạ Sí cho rằng Thời Ngộ đối xử tốt với cô là vì anh tốt bụng, là người có nề nếp. Nhưng nghĩ kỹ lại thì thật ra không phải thế. Ở trường, Thời Ngộ chỉ đối xử đặc biệt tốt với một mình cô.
Bởi vì “ơn cứu mạng”, nếu đổi thành người khác, Thời Ngộ cũng làm tương tự như thế. Thích của cô và việc Thời Ngộ đối tốt với cô là hai thứ có tính chất khác biệt hoàn toàn.
Từ ngày đó trở đi, Hạ Sí quay lại trạng thái không học giỏi trước kia. Cô không cùng Thời Ngộ đi thư viện nữa, không đi hỏi bài anh nữa, thậm chí còn trốn học, là điển hình của một học sinh xấu.
Cô như một đứa trẻ trong thời kỳ nổi loạn, cố ý đối nghịch với người muốn “quản thúc” cô.
Thời Ngộ không hề từ bỏ việc dẫn cô về con đường đúng đắn, đôi khi đối diện với cô thở dài: “Tri Tri, sao phải làm thế?”
Hạ Sí bắt đầu thay đổi từ cái ngày biết được sự thật, bọn họ đều hiểu rõ. Nhưng Thời Ngộ thông minh đến đâu cũng không đoán ra được lý do tại sao cô lại cam chịu sa ngã.
“Không phải cậu muốn quản tôi sao? Vậy cậu cứ tiếp tục nghĩ cách đi, xem có thể dạy tôi cho tốt được không.” Cô đứng dưới ánh mặt trời, nụ cười sáng rỡ thoáng qua mắt Thời Ngộ, cô gái đó đang cười nhưng không phải xuất phát từ đáy lòng.
Cả người Hạ Sí đều là gai, Thời Ngộ muốn nhổ ra giúp cô thì nhất định phải chịu đựng nỗi đau bị gai đâm trúng.
Khoảng thời gian đó, dường như Hạ Sí cố ý vạch ra khuyết điểm của mình, tất cả sự quá quắt không trị nổi. Cuối cùng, cô đã thấy ánh mắt thất vọng từ Thời Ngộ.
“Có phải cảm thấy tôi đúng là một kẻ phiền phức không?” Hạ Sí thoải mái đứng trước mặt anh, không cảm thấy chột dạ hay hối hận vì hành vi của mình chút nào, “Thời Ngộ, cậu đi đi, quay lại nơi thuộc về cậu, không có ai cần cậu giúp đâu.”
Cô đã biết từ sớm, con người rồi sẽ thay đổi, không có gì có thể chống lại thời gian.
Ngay cả người thân máu mủ ruột thịt đã nói “Mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt” rồi cũng vứt bỏ cô, ơn cứu mạng khi còn bé có đáng là gì đâu.
Dù sao đến cuối cùng vẫn vứt cô lại một mình ở đó.
Bọn họ có thể bắt đầu cuộc sống mới mà trong lòng không hề có chút gánh nặng nào, chỉ có cô trải qua việc bị vứt bỏ hết lần này đến lần khác, tự mình liếʍ láp vết thương.
Cô trưởng thành sẽ không để bất cứ người nào có cơ hội tổn thương cô nữa!
Nhưng Thời Ngộ không dễ dàng từ bỏ.
“Chị Hạ, tên kia đã bám theo chúng ta nhiều ngày rồi.” Mỗi lần bọn họ muốn làm gì đó, Thời Ngộ đều xuất hiện đúng lúc, còn ngăn cản họ bằng những cách mà bọn họ không thể chống lại.
“Vậy cậu đuổi cậu ta đi.” Cô dửng dưng như không.
“Thật chứ?” Vốn dĩ bọn họ cũng chỉ vì nể mặt Hạ Sí mới không ra tay, bây giờ nghe Hạ Sí nói vậy thì tay chân ngứa ngáy.
“Cậu thấy tôi giống nói đùa lắm à? Các cậu muốn làm gì thì làm đi, tôi và cậu ta không có quan hệ gì hết.” Ánh mắt Hạ Sí thoáng đảo qua người kia, không có cảm xúc gì cả, nghiêng mặt qua một bên.
Mấy học sinh nam đó vây người kia ở chính giữa. Nhưng cho dù dọa dẫm cảnh cáo thế nào Thời Ngộ cũng không sợ hãi kiêng dè gì.
Bọn họ không nhịn nổi nữa, đang định ra tay thì Hạ Sí bỗng hô lên: “Được rồi!”
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Hạ Sí công khai đàng hoàng kéo người đi mất.
“Cậu học đến ấm đầu luôn rồi hả? Làm người tốt đến bước này luôn, cậu tưởng bọn họ chỉ hù dọa cậu thôi à? Đánh nhau thật thì cậu vào bệnh viện lâu rồi.” Cô thực sự sắp tức chết! Rõ ràng sắp bị đánh mà vẫn đứng yên.
Bị cô gái nhỏ hơn mình mắng một trận, Thời Ngộ không những không giận mà còn cười: “Chẳng phải cậu đã kéo tớ ra rồi sao?”
Hạ Sí hít sâu một hơi, một lúc lâu mới buông ra: “Thời Ngộ, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tôi đã nói không cần cậu lo! Không phải cậu muốn báo ơn sao? Ân nhân là tôi đây nói cho cậu biết, không cần, sao cậu cứ tự tìm phiền phức vậy chứ?!”
“Tớ chưa từng coi cậu là phiền phức, tớ tự nguyện chuyển đến Trường Trung học phổ thông số ba.” Lời anh nói ra tha thiết, không có chút xíu giả tạo nào.
Hạ Sí giơ hai tay lên bịt tai lại, nhắm mắt, tỏ rõ không muốn nghe.
Nhưng tiếng Thời Ngộ nói vẫn vang lên không ngừng bên tai cô: “Chuyện chưa xảy ra, không thể chỉ dựa vào suy đoán thiết lập. Tất cả mọi chuyện tớ làm không phải để trói buộc cậu, tớ chỉ hi vọng cậu có thể trở nên tốt hơn.”
Ít nhất là thời học sinh, không được ngày nào cũng ngơ ngẩn bỏ bê học hành. Cũng có thể là tìm lại giấc mộng nhảy múa của mình.
“Tri Tri, tất cả lựa chọn của cậu đều thuộc về cuộc đời của chính cậu.” Thời Ngộ nhìn cô.
Hạ Sí cắn môi, giọng nói trở nên trầm thấp: “Nếu như tớ nhất quyết chọn sa ngã thì sao?”
“Vậy thì tớ sẽ tiếp tục dùng hết khả năng của mình kéo cậu quay lại.” Thời Ngộ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, chậm rãi kéo xuống, bàn tay rời khỏi bên tai, giọng anh càng rõ ràng hơn.
Dù đến bước ấy, anh vẫn không từ bỏ.
Tính tình Hạ Sí nóng nảy, sợ nhất chính là người tràn trề kiên nhẫn, vì người như vậy rất thông minh, rất khó thay đổi.
“Thế này đi, tớ cho cậu một cơ hội quản tớ.” Hạ Sí đột nhiên thay đổi suy nghĩ, bước lên trước mặt anh, ngẩng cao đầu, “Cậu làm bạn trai tớ, tớ nghe lời cậu, thế nào?”
Anh sẽ không đến mức ngay cả mối tình đầu của mình cũng bằng lòng “vứt bỏ”.
Lúc Hạ Sí cho rằng đáp án cho câu hỏi lựa chọn này sẽ không có bất cứ nghi ngờ gì nữa thì bỗng nghe người kia đáp lại: “Được.”
“....” Cô sửng sốt tròn mười giây, vẻ mặt ngạc nhiên: “Cậu nói gì?”
“Tớ làm bạn trai cậu, sau này cậu phải nghe lời tớ.” Thời Ngộ nhắc lại lời chính cô vừa nói, còn nhanh chóng dùng luôn thân phận bạn trai, lấy vở ghi bài dày cộm trong túi đeo sau lưng ra, “Tri Tri, tớ đã đồng ý rồi, hi vọng cậu có thể hết lòng tuân thủ cam kết.”
Hạ Sí nhìn chằm chằm vở ghi chép mới có trong tay, vẻ mặt cứng đờ, môi với răng đều đang run rẩy, “Sao lại có cả chuyện thế này...”
Bây giờ chia tay còn kịp không?
- -- Hồi ức kết thúc ---
Năm học cấp ba khi ấy, bạn trai yêu sớm của cô dùng bản lĩnh đó mà lừa được.
Tỉnh lại từ chuyện xưa, nước trong tách trà đã lạnh, Hạ Sí nhấp một ngụm nhíu mày, đẩy tách ra. Dần dần trà sẽ lạnh, người đó còn đứng ở chỗ cũ không?
“Cậu bảo bây giờ tớ theo đuổi thế nào? Mọi chuyện đều thay đổi rồi.” Hạ Sí vô cùng phiền muộn, Thời Ngộ của khi đó muốn quản cô nhưng Thời Ngộ của hiện tại hoàn toàn không để ý đến mấy thứ đó.
“Vì thế ban đầu hai cậu vì ơn nghĩa mà ở bên nhau?” Bạch Phỉ cảm thấy làm bạn bè bao nhiêu năm coi như vứt rồi, hóa ra bọn họ chỉ nhìn thấy sự ngọt ngào ở bề ngoài, “Nhưng lúc đó các cậu rất ngọt ngào luôn! Ai cũng ngưỡng mộ hai cậu!”
Khi ấy Hạ Sí và Thời Ngộ yêu đương, thầy cô ở Trường Trung học phổ thông số ba đều biết.
Ban đầu giáo viên bị dọa thê thảm, sợ Thời Ngộ có xuất thân từ gia đình tốt bị Hạ Sí dạy xấu. Nhưng trông Thời Ngộ là một học sinh nghe lời như thế mà lại nắm tay Hạ Sí trong văn phòng, bảo vệ cô ở đằng sau, “Là em theo đuổi cô ấy, thầy muốn nói chuyện gì thì tìm em là được.”
Không biết ai trốn ngoài cửa truyền câu ấy ra ngoài, câu chuyện yêu sớm oanh liệt của hai người đúng là khiến người khác ngưỡng mộ.
Hâm mộ thì cứ hâm mộ thế thôi, lúc đó hầu hết mọi người đều không xem trọng cặp đôi ấy, vì hai bọn họ chênh lệch quá nhiều. Nhưng hai người họ càng ngày càng ngọt ngào, mãi đến tận khi Thời Ngộ quay lại Trường Trung học phổ thông số một tham gia thi đại học xong vẫn không chia tay.
Nhưng mà Hạ Sí quyết tâm học hành đàng hoàng quá muộn, trong cuộc thi đại học năm ấy, thành tích của cô chỉ đỗ trường dạy nghề. Vì để thoải mái đứng cạnh Thời Ngộ hơn, một cô gái ghét học tập quay lại giai đoạn lớp mười hai dày vò người ta nhất, học lại một năm.
Rõ ràng mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt, Hạ Sí nhất quyết đề nghị chia tay, dứt khoát ra nước ngoài.
“Thế rốt cuộc tại sao lúc trước hai cậu lại chia tay?”