Chương 22.2: Lòng tốt
Editor: L’espoir.
*
Trên bãi cát nhiều người như vậy, người phụ nữ này thế nhưng lại khỏa thân đi ra, bộ ngực tròn trịa đầy đặn và phần dưới đen sâu kín...
Thị giác trùng kích cực lớn khiến cho trán cô toát mồ hôi, là một cô gái không chú ý quá nhiều đến cơ thể mình khi tắm rửa, rõ ràng Hạ Hạ biết mình không nên nhìn, nhưng vẫn không thể khống chế được tầm mắt, nhìn theo dáng vẻ lẳиɠ ɭơ của người phụ nữ đi về phía đám người ầm ĩ đang điên cuồng đùa giỡn lắc lư trong nước biển.
Vừa thấy cô đã hít sâu một hơi.
Trong đám người cười đùa có nam có nữ, có già có trẻ, thế nhưng không chỉ có một người trần trụi, có người nhảy nhót náo loạn hôn nhau quấn quít, có người thì dứt khoát ném nội y nội xuống biển, sau đó để cơ thể trần trụi đột nhiên lao đầu xuống biển, nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Mà lúc này từ trong lều trại bên cạnh phát ra âm thanh quỷ dị, sau đó, người phụ nữ trần trụi vừa bước ra khỏi lều trại kia, hai nam một nữ lục tục đi ra, trên người mặc ít vải vóc đến đáng thương, nhưng trên mặt lại không có nửa phần thẹn thùng.
Hạ Hạ lại nhìn lều trại đầy bãi biển này, trong lòng hoảng sợ.
Lúc này mu bàn tay nóng lên, Hạ Hạ giật mình.
Cúi đầu nhìn, là đứa bé khi nãy ôm bento mới đi phía trước không biết từ lúc nào đã quay trở về.
Kỳ thật hắn có gọi Hạ Hạ một tiếng, nhưng bởi vì bãi biển quá ồn ào, Hạ Hạ lại thất thần, hoàn toàn không nghe thấy.
Lúc này hắn mới dùng khăn giấy ướt vừa mới dùng lau sạch bàn tay nhỏ bé, vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Hạ.
Thấy Hạ Hạ phục hồi tinh thần lại, đứa trẻ lại chỉ chỉ phía trước.
Hạ Hạ nhìn sang, nhìn thấy mấy đứa nhỏ ngồi cùng nhau, đứa lớn nhìn qua chừng khoảng mười một mười hai tuổi, đứa nhỏ nhìn cũng chỉ khoảng hai ba tuổi, còn bị đứa nhỏ mới lớn khác ôm.
Cho dù cả các chàng trai lẫn cô gái đều ăn mặc rất ít, ai cũng lấm lem, có em vẫn còn trong túi thức ăn trong tay, có lẽ là nhặt đồ ăn thừa của những người khác.
Thấy trong tay cậu bé ôm mấy hộp bento, sau lưng còn có một chị gái ôm nước, trên mặt những đứa trẻ đó là vẻ ngạc nhiên và vui vẻ nói không nên lời, bất quá trong biểu cảm ấy lại có chút phòng bị.
Hạ Hạ đi qua buông nước xuống, lập tức có đứa trẻ chạy tới chộp lấy, cát bị văng khắp nơi, theo bản năng Hạ Hạ lui về sau vài bước.
Sau đó cô phát hiện, đứa trẻ đi cùng cô đang nhìn cô, thấy cô lùi về sau, vẻ mặt của hắn có chút mất mát.
Nhưng chỉ hai giây sau, hắn lập tức cong miệng cười với cô, sau đó đứa bento đang ôm trong ngực cho cậu bé lớn nhất.
Hai người thấp giọng nói cái gì đó, chỉ thấy đứa lớn sờ sờ đầu cậu bé, sau đó hét lớn vài tiếng, một đám trẻ con đứa thì ôm nước đứa thì ôm bento, cả nhóm đều ngoan ngoãn nói cảm ơn với Hạ Hạ.
Ngược lại Hạ Hạ có chút ngượng ngùng, giờ nghỉ trưa sắp qua, cô phải trở về chuẩn bị đồ bán vào buổi chiều, vì thế cô cười xua xua tay, nói lời tạm biệt với bọn nhỏ.
Khi xoay người, trong lòng cô có chút cảm khái, thức ăn và nước uống đơn giản như vậy, trong mắt những đứa trẻ này dường như là báu vật vô giá.