Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 20.3: Để lại sẹo

Chương 20.3: Để lại sẹo

Editor: L’espoir.

*

Bề ngoài Chu Dần Khôn đang nghỉ mát ở Koh Samet, nhưng thực chất đã nhiều lần rời đi giữa chừng.

Buổi tối hắn và Kana đang hóng gió biển ngắm cảnh đêm trên biển, A Diệu cầm điện thoại di động của Chu Dần Khôn đi tới: “Anh Khôn.”

Chu Dần Khôn nhìn số điện thoại, không kiên nhẫn chậc một tiếng, “Dây dưa không xong.”

Kana vừa tự tay cắt hoa quả cho hắn thấy biểu tình của Chu Dần Khôn, biết đây hẳn là chuyện làm ăn, cô buông dao gọt hoa quả xuống, tự nhiên nói: “Em đi pha trà hoa.”

“Không cần.” Chu Dần Khôn nắm lấy cổ tay của cô, “Em làm việc của em.”

Kana có chút kinh ngạc, lập tức nghe lời ngồi xuống bên cạnh hắn, cổ tay bị hắn nắm có chút nóng lên, sắc mặt cô ửng đỏ.

Chỉ là người đàn ông bên cạnh sẽ không chú ý đến sự biến hóa rất nhỏ của cô, chỉ cầm điện thoại lên, giọng điệu lười biếng: “Alo, anh Tasang.”

“Úi chà chà, A Khôn, cậu đừng gọi tôi như vậy, dọa chết người nha.” Giọng người đàn ông bên kia ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, nói tiếng Trung sứt sẹo, giọng điệu lấy lòng: “Nghe nói gần đây cậu đang buôn hàng hả?”

Chu Dần Khôn bên này híp mắt: “Ai nói?”

“Cái này à, chính là anh em từng chạy trốn sang Nga lúc trước đó, nói trên thị trường xuất hiện chất gây ảo giác có chất lượng tuyệt vời, thứ này vừa đắt, còn rất khó làm, không có kỹ thuật không thể làm được, lượng hàng hóa trên thị trường Nga không nhỏ, ngoại trừ nhà cậu thì còn có ai lấy được chứ. Mấy năm nay lão gia tử cũng mặc kệ những thứ này, cũng chưa nghe nói anh cả của cậu có đi tới Nga, nhưng mà cậu… Khi trước không phải muốn làm nhà máy quân sự cùng với bọn họ hay sao, có phải cũng nhân tiện...”

Chu Dần Khôn cười nhạo một tiếng: “Được rồi, vậy tôi cũng nói rõ với anh, số lượng năm nay đã đi xong hết rồi, không có tình huống đặc biệt nào, không có khả năng lão gia tử đồng ý đi nhiều hơn. Nếu anh muốn, phải chờ đến năm sau.”

“Hả? Tiền đưa tới cửa cũng không cần sao A Khôn?”

“Lượng hàng lớn, động tĩnh cũng lớn, tiền đưa tới cửa cũng phải có mạng tiêu mới được.”

Chu Dần Khôn thường không thích nghe ông bố của hắn giảng đạo, lúc này dùng những lời này để chặn miệng Tasang quả thực là đúng lúc.

“Uầy, đúng vậy, nhiều năm vậy rồi mà lão gia tử vẫn thận trọng như vậy.” Chu Dần Khôn lười nghe những lời vô nghĩa này của ông ta, chuẩn bị cúp điện thoại, Tasang bên kia lại nói: “A Khôn, đây là tình huống đặc biệt, cậu nói xem lão gia tử có thể đáp ứng không?”

Không ngờ còn chưa tính xong, Chu Dần Khôn đã nói: “Nói nghe thử xem nào.”