Chương 12.2: Họng súng
Editor: L’espoir.
*
Tên khoa học của LSD là ergot diacetamide, là một chất lỏng không màu, không mùi, không vị, thuộc nhóm alkaloid bán tổng hợp, là một loại thuốc hướng thần mạnh mẽ, có tính gây nghiện cực cao, độc tính gấp ba lần so với thuốc lắc.
Giá thị trường là 3.000 đô la Mỹ mỗi gram, nếu Ivan xuất khẩu sẽ lên 90 triệu đô la.
“Thanh toán một lần?”
“Đúng vậy. Bất quá… Số lượng lớn như vậy, có phải là——”
Usoko còn chưa nói hết đã bị Chu Dần Khôn cắt đứt, “Số lượng lớn thì rủi ro cao, đừng mặc cả.”
Nói xong hắn liền đứng dậy, “Đặt cọc 40%, trong tháng sau giao hàng, tiền trao cháo múc.”
Hắn luôn tuân theo quy tác này, Usoko cũng không dám nói thêm nữa, sợ Chu Dần Khôn phiền đổi ý ngay tại chỗ, mọi chuyện không hoàn thành được, còn tiết lộ cả tin tức làm ăn của ông chủ ra ngoài.
Tóm lại tiền của nhà máy quân sự lúc trước đã không cầm về được, nhưng nếu việc làm ăn này có thể thành công, vậy lợi nhuận khổng lồ này không phải buôn lậu vũ khí ra là có thể so sánh được.
Ra khỏi phòng, A Diệu thấy sắc mặt của Chu Dần Khôn không tốt lắm.
“Anh Khôn. Việc này có định nói cho lão gia tử một tiếng hay không.”
A Diệu đi theo Chu Dần Khôn nhiều năm, biết hắn muốn làm gì cũng được, nhưng nếu là thuốc phiện, Saipon là nửa phần sẽ không cho hắn dính tay.
Lượng hàng hóa lớn như vậy, ở Thái Lan hay thậm chí cả châu Á, cũng chỉ có Saipon và Chu Diệu Huy mới có thể sản xuất được.
Loại thuốc phiện này không giống như heroin được sản xuất tại Myanmar, LSD cần tổng hợp nhân tạo, rất nhạy cảm với oxy, tia cực tím và clo, đòi hỏi các nhà sản xuất hóa chất cực kỳ kinh nghiệm mới tổng hợp được, ngay từ khi thứ này vẫn còn phổ biến ở Đức và Hoa Kỳ, nên đã được Saipon chú ý, cuối cùng ông đã thuê nhân công với mức lương cao để sản xuất thành công tại châu Á, việc bán LSD gần như là độc quyền.
Theo lý thuyết thì 90 triệu USD đưa tới cửa, Chu Dần Khôn chắc chắn sẽ cao hứng.
Nhưng muốn lấy hàng đồng nghĩa với việc phải thông qua Saipon và Chu Diệu Huy.
Mà mấy năm nay, Saipon hầu như không quản những việc này nữa, việc buôn thuốc phiện đều do Chu Diệu Huy định đoạt.
Cho dù thật sự nói chuyện này với lão gia tử, lão gia tử cũng chỉ ném xuống bốn chữ: Tìm anh cả của cậu.
Mà Chu Dần Khôn nhớ tới Chu Diệu Huy liền bốc hỏa.
A Diệu vẫn nồi nào úp vung nấy, Chu Dần Khôn đen mặt đi ra ngoài.
Đi đến góc đường, một đôi tay như rắn nước quấn lấy cánh tay của Chu Dần Khôn, ngay sau đó chính là một cặp ngực trắng nõn đầy đặn dán lên.
Chu Dần Khôn cúi đầu nhìn, người phụ nữ này là người da trắng, dáng dấp cũng không tệ, chỉ là giờ phút này hai mắt mê ly, vừa nhìn đã biết vừa mới hút xong còn đang hưng phấn, chợt nhìn thấy người đàn ông cường tráng cao lớn lại cực kỳ đẹp trai như vậy, phong cách cởi mở của người phụ nữ phương Tây lập tức được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Nói chung, một người phụ nữ mà không có tính công kích gì tiếp cận Chu Dần Khôn, A Diệu cũng sẽ không ngăn cản.