Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 11.3: Trêu chọc

Chương 11.3: Trêu chọc

Editor: L’espoir.

*

“Này, Khôn! Cuối cùng gặp lại nhau rồi.” Người đàn ông Nga ngồi bên trong được ít nhất bảy tám người phụ nữ vây quanh, dáng dấp của hắn đầu mập tai to, bụng to đến mức có thể chứa một quả dưa hấu.

Tiếng cười của những người phụ nữ rõ ràng không phải vì người đàn ông này, mà là vì chồng tiền mặt thật cao trên bàn trước mặt hắn ta.

Những người phụ nữ mặc áo rách quần short hoặc là váy ngắn không che thân, có rãnh ngực, đường váy bó sát còn có qυầи ɭóŧ lụa trắng trong suốt, chỉ cần là nơi có thể nhét đồ vật vào, đều nhét đầy tiền mặt.

Chợt nhìn thấy người đàn ông lười biếng đi vào, các cô gái rõ ràng giật mình, không biết có phải vì nguyên nhân tiền giấy giữa hai chân ma sát hay không, lúc này lại có dòng nước nóng chảy ra.

“Usoko, sao tiếng Thái của ông vẫn khó nghe như vậy?” Chu Dần Khôn ngồi đối diện hắn ta, lập tức có người phụ nữ ân cần rót cho hắn một ly rượu.

A Diệu đứng ngay cạnh cửa.

Mùi hương nồng nặc xộc đến Chu Dần Khôn đau đầu, xua xua tay: “Ra ngoài hết đi.”

“Khôn, đừng vô vị như thế.” Usoko xoa xoa bộ ngực to lớn mềm mại của người phụ nữ trên đùi, vẻ mặt hèn hạ: “Cho dù là nói chuyện làm ăn, cũng phải thoải mái nói chuyện chứ.”

Chu Dần Khôn buông tay, “Vậy nếu không ông thoải mái xong đi rồi bàn lại?”

Nói xong còn nhìn đồng hồ, “Hai phút sau tôi sẽ quay lại.”

Tiếng Thái thuần túy, tốc độ thích hợp, từ vựng đơn giản, Usoko chắc chắn có thể hiểu được.

A Diệu bất động thanh sắc thắt chặt khẩu súng bên hông.

Quả nhiên lúc này Usoko đã thay đổi sắc mặt, chỉ là không quá hai giây đã hòa hoãn lại, “Khôn, không phải Trung Quốc có câu châm ngôn, gọi là không bàn lỗi của người khác, không bóc lỗi của người khác sao?”

Hắn xua xua tay, người phụ nữ lập tức nghe lời đi ra ngoài.

Chu Dần Khôn dập tắt điếu thuốc trong tay, sâu kín nói: “À, tôi còn cho rằng đã chữa khỏi rồi.”

A Diệu không nhịn được, ho nhẹ một tiếng.

Chu Dần Khôn quay đầu nhìn hắn một cái, A Diệu rũ mắt, không phát ra động tĩnh nữa.

Usoko không ngờ tới hắn càng nói càng hăng hái, kìm nén cơn giận nói: “Nhà máy quân sự ở Mumbai không thể làm được, giờ cậu định sẽ làm gì đây?”

Chu Dần Khôn nhướng mày: “Chưa nghĩ ra.”

“Lúc trước khi hợp tác mở nhà máy quân sự ở Mumbai, khoản đầu tư giai đoạn trước đều cho cậu, hiện tại anh trai cậu chen chân ngang, các cậu vẫn có thể kiếm tiền, khoản đầu tư trước của chúng tôi cũng nên trả lại đi.”

“Không trả.” Chu Dần Khôn nhẹ nhàng phun ra hai chữ.