Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 10.2: Giáo huấn

Chương 10.2: Giáo huấn

Editor: L’espoir.

*

“Sau này cháu sẽ không nói chú như vậy nữa.” Cô nghẹn ngào.

“Nói ta cái gì?”

“...” Chu Hạ Hạ mím môi, giọng rất nhỏ, “Người thối nát.”

Chu Dần Khôn cười nhạo một tiếng: “Vậy nhóc cảm thấy ta có phải là người thối nát hay không?”

Đương nhiên là vậy rồi.

Chu Hạ Hạ không chút do dự trả lời trong lòng.

“Đương nhiên là vậy rồi.” Chu Dần Khôn gắp một miếng thịt càng cua béo ngậy lên, bỏ vào đĩa thức ăn trước mặt cô, “Trong lòng nhóc chắc là nghĩ vậy đi?”

“Cháu gái nhỏ, cháu không trung thực.” Hắn hất cằm lên, ý bảo thịt càng cua chính là trừng phạt cô.

Cái nĩa trên tay Chu Hạ Hạ giật giật, cắm thức ăn lên, dưới ánh mắt chăm chú của hắn bỏ vào miệng.

Đầu lưỡi cơ hồ không nếm được mùi vị, cô máy móc nuốt xuống, cảm giác như nuốt một tảng đá, nặng nề rơi xuống dạ dày, ém thức ăn vào đã không thể nhiều hơn nữa, chấn động đến toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.

“Chu Dần Khôn chính là người thối nát.” Hắn cười nói, “Đừng không chắc chắn như thế. Nếu có ai đó hỏi nhóc, nhóc phải nói trung thực như vậy.”

Chu Hạ Hạ không biết là lỗ tai mình xảy ra vấn đề, hay là đầu óc xảy ra vấn đề, tóm lại cô nghe không hiểu lời này là có ý gì.

Nhưng lúc này, cô thấy Chu Dần Khôn múc một chén soup Tom Yum Kung.

Cô thở khó khăn.

Một giây sau, bàn tay to sạch sẽ bứng súp đặt trước mặt cô, còn chu đáo đặt vào một cái muỗng trắng.

Chu Hạ Hạ trở thành tiêu điểm chú ý, người khác không biết quan hệ giữa cô và Chu Dần Khôn, chỉ biết, Chu Dần Khôn rất cưng chiều người phụ nữ mới bên cạnh lần này.

Người duy nhất biết được sự thật, cũng chỉ có vị giám đốc khách sạn kia.

Trước kia chỉ nghe nói Chu Dần Khôn lăn lộn từ đoàn lính đánh thuê ra, bản thân đã chịu không ít tội, thủ đoạn tra tấn người lại càng không đếm được.

Vốn nghĩ đối xử với phụ nữ cũng không đến mức tàn nhẫn bao nhiêu, nhưng hôm nay vừa nhìn, ăn một bữa cơm cũng có thể trở thành một cực hình.

Cô gái kia nhìn nhỏ như vậy, phương pháp chống đỡ như vậy, nếu thật sự làm rách dạ dày, nhẹ thì lên cơn sốc nặng thì bỏ mạng.

Là một giám đốc khách sạn, hắn chịu trách nhiệm cho mọi khách hàng.

Người đàn ông cứ nhàn nhã ngồi ở chỗ đó như vậy, giám đốc bên này lại chậm chạp không thể cất chân, không dám đi lên khuyên nhủ.

Chu Hạ Hạ xin tha mà nhìn Chu Dần Khôn.

“Vậy ta hỏi nhóc, Chu Dần Khôn là ai?”

Giọng nói của cô gái run rẩy, cô không chắc chắn nếu cô nói vậy có đúng hay không, “Là… người thối nát.”

Sau đó, hắn thấy người đàn ông nhướng mày, khóe môi cong lên cười: “Trả lời đúng rồi!”

Chu Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe hắn nói: “Thưởng cho nhóc uống một hớp nào.”

Trên vầng trán trơn bóng của cô toát mồ hôi lạnh, giám đốc đúng lúc đưa tới khăn giấy mềm như bông đến, tự cho là có thể giúp được chút việc, không đến mức để cho một cô gái no chết ở khách sạn.

“Anh Khôn, món ăn này ăn quá nhiều sẽ hại sức khỏe, ăn uống có chừng mực thì tốt hơn.”

Chu Dần Khôn nghiêng đầu, cười hỏi: “Vậy ông đến giúp con bé ăn đi?”