Chương 6.3: Cháu gái
Editor: L’espoir.
*
Chu Hạ Hạ nhanh chóng hiểu được phản ứng của Song En, chỉ là cô vẫn cảm thấy ủy khuất.
Trạm xe buýt buổi chiều không có người, ánh nắng chói chang chiếu lên người, Hạ Hạ đợi một lúc vẫn không thấy xe buýt đến, liền đi tới phía sau biển báo trạm xe buýt, phía sau trạm xe buýt là một công ty thực phẩm, có một cây rất lớn, bóng râm bao trùm hai bên trong và ngoài hàng rào của công ty.
Hạ Hạ đi đến dưới chân tường, bóng râm mang đến sự mát mẻ nhè nhẹ.
Cách đó không xa là một chiếc Maybach sơn màu đen tuyền, Chu Dần Khôn bật điều hòa, không kiên nhẫn nhìn một nơi nào đó.
Hút thuốc trên xe xong, A Diệu đi xuống mua, Chu Dần Khôn đợi khoảng hai phút đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Tại thời điểm này, hắn nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng dưới chân tường của trạm xe buýt phía trước.
Gió nhẹ thổi tới, thổi đến lá cây xanh xào xạc, thổi bay một góc váy của cô gái.
Chỉ cần liếc mắt một cái, đã cảm thấy mát mẻ lại thoải mái.
Radar của đàn ông đối với phụ nữ luôn rất nhạy cảm, đặc biệt là khi gặp một người phụ nữ xinh đẹp.
Hắn rất có hứng thú dựa vào ghế sau, quan sát cô gái từ trên xuống dưới.
Váy mặc trên người cô hình như có chút lớn, eo trống trơn, gió từ bên hông thổi qua, vải dệt dán lên người cô, mới làm nổi bật rõ ràng vòng eo nhỏ như thế nào.
Nhìn xuống, tuy rằng chỉ lộ ra bắp chân, cân xứng trắng nõn lại thẳng tắp, nghĩ đến đôi chân hoàn chỉnh cũng không khác nhau là mấy.
Nhưng nhìn lên trên, ngực chỉ hơi phồng lên, nhìn có vẻ nó vẫn chưa phát triển xong.
Sự hứng thú của người đàn ông giảm đi một nửa.
Mà lúc này, cô gái giống như là thắc mắc vì sao xe còn chưa đến, nghiêng đầu nhìn hướng xe chạy.
Đó là một khuôn mặt to bằng bàn tay, ở một nơi nắng nóng phơi chết người như Thái Lan, làn da trắng đến mức phát sáng.
Thật rõ ràng là không trang điểm, hốc mắt đỏ ừng vừa nhìn thấy đã khóc, mặt bị nước mắt rửa sạch vẫn sạch sẽ.
Nhìn cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi.
Quay đầu ba đến năm giây, cô gái quay trở lại.
Giống như đang suy nghĩ có nên tiếp tục chờ đợi nữa hay không.
Mái tóc dài đen nhánh mềm mại, đuôi tóc đảo qua đảo lại, quét đến ngứa ngáy lòng người.
Chu Dần Khôn nhắm mắt lại, loại tiểu mỹ nhân còn chưa phát triển đầy đủ này, chơi đùa không có gì thú vị, nhìn một chút là được rồi, còn không đáng để hắn tán tỉnh dưới nắng mặt trời.
Nhắm mắt lại hai giây, hắn lại mở ra.
Khuôn mặt dưới chân tường, trùng khớp với khuôn mặt cầm kem đứng dưới cầu thang quản hắn gọi chú.
Chu Dần Khôn lại nhìn qua.
Chậc.
Thật đúng là cháu gái của hắn.