Chương 3.2: Kẻ điên
Editor: L’espoir.
*
Chu Hạ Hạ gật gật đầu, “Cách Chu Dần Khôn thật xa.”
Chu Diệu Huy vốn định sửa đúng, dù Chu Dần Khôn có khốn nạn đến đâu, đối với Hạ Hạ mà nói hắn cũng là trưởng bối.
Nhưng cơn đau đầu ập đến, hắn không có cách nào mở miệng nói chuyện, xua xua tay, ra hiệu cho hai mẹ con đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Chu Hạ Hạ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ trầm thấp bên trong, nhất định rất đau, đau đến mức bố lợi hại trầm ổn như vậy, đau đến kêu lên tiếng.
Vừa nãy ông đang nhẫn nhịn, nhịn đau để dỗ dành cô và mẹ.
Không muốn bọn họ càng thêm đau lòng.
Chu Hạ Hạ đứng ở cửa phòng, nước mắt lăn dài trên mặt đất.
Sama thở dài, dắt Hạ Hạ đi vào phòng cô, “Chuyện của người lớn, con không cần phải quan tâm. Học hành cho tốt, thi đậu Đại học Chulalongkorn, để bố tự hào, nhớ không?”
“Ừm.” Chu Hạ Hạ nặng nề gật đầu, “Mẹ, con sẽ cố gắng.”
Sama sờ sờ đầu cô, “Đi ngủ sớm đi, ngày mai tan học kết thúc cuối học kỳ, phải về nhà sớm đấy.”
“Dạ.” Chu Hạ Hạ trở về phòng, rửa mặt bằng nước lạnh.
Nước thấm ướt tóc mái ở hai bên cô, cô nhìn mình trong gương, âm thầm hạ quyết tâm, bố mẹ hy vọng cô có thể vào trường đại học tốt nhất ở Thái Lan, cô không thể làm họ thất vọng được.
Còn ba năm nữa, đủ để cô cố gắng từ trung du đến thượng nguồn, sau đó sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Gương mặt trong gương còn mang theo nét ngây thơ, nhưng lại vô cùng kiên định, cô nhất định có thể giành được năm vòng thi tuyển chọn, tiến vào Đại học Chulalongkorn.
Vì lý do này, điều đầu tiên mà cô làm là nói với người bạn tốt là Song En, yêu cầu sự giúp đỡ của cậu ấy.
Song En là một cậu bé cao lớn và tỏa nắng, bởi vì quan hệ giữa người lớn hai nhà, họ đã quen biết nhau từ nhỏ.
Song En nghe xong liền cười, lộ ra một hàng răng trắng, “Hạ à, cậu cho rằng chỉ cần học tập thật tốt là có thể vào Chulalongkorn sao?”
Cầm trên tay đống sách giáo khoa và bài tập về nhà, Chu Hạ Hạ ngửa đầu nhìn Song En với vẻ mặt khó hiểu.
“5 vòng tuyển chọn của kỳ thi tuyển sinh đại học bao gồm cả trải nghiệm giáo dục, tham gia các hoạt động, giải thưởng; tuyển thẳng vào các trường đại học liên kết; kỳ thi tuyển sinh đại học; tự đề xuất kỳ thi độc lập… điều đó có nghĩa là cậu không chỉ phải học tập thật tốt, mà tất cả các khía cạnh đều phải xuất sắc.” Ngữ điệu Song En nói tiếng Trung có chút buồn cười, Chu Hạ Hạ vốn định chăm chú lắng nghe phần tiếp theo, kết quả vẫn không nhịn được mà bật cười.
“Song En, cậu vẫn nên nói tiếng Thái là được rồi, tớ cũng chẳng phải nghe không hiểu.”
“Không! Một trong những ngôn ngữ khó khăn nhất trên thế giới là tiếng Trung, chỉ cần tớ có thể nói giỏi, thì không có gì là tớ không làm được!”
“Được rồi, được rồi, vậy thì cậu nói tiếp đi.” Chu Hạ Hạ xách cặp sách đi một đường, mới đi tới trạm xe buýt.
Tuy rằng gia cảnh rất tốt, nhưng từ nhỏ Song En và Hạ Hạ đã tự đi xe buýt đi học, không khác gì con cái nhà bình thường.
“Cậu gấp cái gì? Đây đều là chuyện mà học sinh trung học nên cân nhắc, một học sinh trung học cơ sở thế này thì gấp cái gì? So với cái này, chúng ta phải nhanh lên, bữa tiệc sinh nhật của ông nội tớ, cả nhà các cậu đều phải đến đấy.”
Nói đến đây, Chu Hạ Hạ mới chợt nhớ tới hôm nay muốn đi khu phố người Tàu, mừng sinh nhật ông nội Song En.
Nhưng… bố bị thương rồi, làm sao đi được đây?
Nhưng cô đã đáp ứng Song En rồi, rằng mình sẽ đến.