Chương 20.1: Để lại sẹo
Editor: L’espoir.
*
Chu Diệu Huy nói chuyện giữ lời, ba mươi kg chất gây ảo giác mà Chu Dần Khôn muốn đã đưa tới lúc rạng sáng.
Sau khi hàng cập bến, họ dùng tốc độ nhanh nhất đi theo con đường cũ, giao dịch tại nơi cách gần bến tàu nhất, một khi hàng đã rời tay, nếu có bất kỳ sự tổn thất nào sẽ không còn liên quan đến chủ buôn.
Sau khi kiểm tra hàng hóa, Usoko báo cáo với ông chủ Ivan, Chu Dần Khôn ngồi trên xe, A Diệu đưa hồ sơ nhập cảnh cho hắn xem, người đàn ông cười, tùy ý xua xua tay, xe nhanh chóng rời đi.
Hắn cũng nói chuyện giữ lời, dẫn Kana đi Koh Samet để nghỉ mát, ở lại gần một tháng.
Koh Samet là một hòn đảo nhỏ nằm trong Vịnh Thái Lan, gần Bangkok khoảng 220 km về phía Đông Nam, hòn đảo là Công viên Tự nhiên Quốc gia, có nhiều bãi biển tự nhiên ở bờ biển phía đông của hòn đảo, bờ biển phía tây của hòn đảo nổi tiếng với ánh hoàng hôn.
Có Kana bên cạnh, vết thương trên tay Chu Dần Khôn đã lành đi rất nhanh, máu thịt liền lại với nhau, hơn nữa cử động không khác gì bình thường, chỉ là...
để lại một vết sẹo rất khó chịu.
A Diệu đi theo từ xa, mỗi lần nhìn thấy đôi tay quấn băng gạc của Chu Dần Khôn, cùng với vết thương phiếm hồng sau khi tháo băng gạc ra, cho đến khi đóng vảy cuối cùng dần dần biến thành vết sẹo, hắn sẽ luôn nghĩ về những gì đã xảy ra tại Tháp Sathorn ngày hôm đó.
Ngay cả hắn cũng như thế này, không biết anh Khôn sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy nó.
*
Vết thương trên lưng và trên cổ Chu Hạ Hạ cũng không khá hơn là mấy, mặc dù còn nhìn ra được chút dấu vết, nhưng cổ họng đã có thể nói chuyện bình thường mà không cảm thấy đau đớn.
Ban đầu vì câu nói ‘nhóc chờ ta đấy’, cô đã không ngủ ngon suốt nửa tháng, màu lục lam đen trước mắt khiến Sama lo lắng muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra thân thể.
Cho đến bây giờ, thời gian đã trôi qua gần một tháng, hắn cũng không có đến trả thù, chuyện này chẳng lẽ cứ thế mà trôi qua sao?
Bây giờ nhớ lại, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Cô cắn Chu Dần Khôn, còn cắn nghiêm trọng như vậy, nếu không phải bố đã đáp ứng điều kiện của hắn, chỉ sợ cô sẽ bị Chu Dần Khôn bẻ gãy cổ ngay tại chỗ.
Suy cho cùng, Hạ Hạ cảm thấy đó là lỗi của mình.
Nếu đêm đó cô không ra ngoài, có phải sẽ không gặp Chu Dần Khôn hay không, cũng sẽ không để hắn có cơ hội dùng điện thoại của cô để gọi bố tới? Thế nhưng, cô lại lờ mờ cảm giác có chỗ nào đó không đúng.