Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 17.1: Tính kế

Chương 17.1: Tính kế

Editor: L’espoir.

*

Tuy rằng anh em bất hòa, nhưng suy cho cùng Chu Diệu Huy vẫn hiểu Chu Dần Khôn.

Ví dụ như, hắn ăn mềm không cứng.

Ví dụ như, hắn không bao giờ để ý đến phụ nữ.

Hắn năm lần bảy lượt nắm lấy Hạ Hạ không buông, không phải bởi vì hắn có hứng thú gì với một cô gái như vậy, mà là bởi vì...

Hạ Hạ là con gái của Chu Diệu Huy.

Ông càng che chở con gái, Chu Dần Khôn sẽ càng hăng hái.

Vì thế Chu Diệu Huy nói: “Tình cờ Hạ Hạ cũng đang nghỉ hè, nếu con bé chịu, có thể đến chỗ chú út chơi mấy ngày.”

Đáp án này ngược lại nằm ngoài dự liệu của Chu Dần Khôn, cũng ngoài dự liệu của Chu Hạ Hạ, cô bĩu môi lắc đầu, tỏ vẻ mình không muốn đi.

Chu Diệu Huy nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của con gái, trong lòng ông đau, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra nửa phần.

Trước mắt quan trọng hơn, không thể để Chu Dần Khôn và Thác Sa trở mặt, càng không thể ầm ĩ và bắn gϊếŧ nhau trước mũi của chính phủ Thái Lan.

Hắn nhìn sang đám người Thác Sa, cũng biết tay súng bắn tỉa bên ngoài đã sử dụng ống ngắm chấm đỏ, vậy cũng khó trách, thứ này đã được các quốc gia sử dụng rất nhiều trong súng ống quân sự, nhắm mục tiêu qua ống ngắm chấm đỏ, có thể cải thiện độ chính xác bắn súng khi di động ở tốc độ cao và khi di chuyển cơ thể.

Nói cách khác, đám người Thác Sa muốn trốn thoát, mặc dù động tác có nhanh hơn nữa cũng không có khả năng tránh được đạn bắn tỉa.

Thác Sa không nghĩ rằng Chu Diệu Huy sẽ tới.

Thấy ông nhìn qua, Thác Sa nói: “Diệu Huy, tôi không ngờ cậu có thể đến. Nếu cậu đã đến rồi, không biết có thể bán cho chú một chút mặt mũi không, cho thủ hạ của ta và những anh em này rời đi?”

Cho dù Thác Sa không nói, Chu Diệu Huy vẫn phải bảo vệ.

Dựa trên giao tình mấy chục năm của Thác Sa và Saipon, nếu như để người khác biết đến cùng Thác Sa chết trong tay con trai của Saipon, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của lão gia tử, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn sau này.

Cho dù bỏ qua những điều này, hắn gọi Thác Sa là ‘chú’ nhiều năm như vậy, cũng không thể cứ thế mà nhìn ông chết trong tay Chu Dần Khôn.

Chu Diệu Huy gật đầu với Thác Sa, lại nhìn về phía Chu Dần Khôn.

Người nọ đang nghịch một lọn tóc của Hạ Hạ, đặt ở chóp mũi ngửi mùi thơm.

Chu Hạ Hạ thấy bố đi tới, lập tức muốn đi qua, Chu Dần Khôn túm eo cô kéo lại, Chu Hạ Hạ liền lùi về phía sau người đàn ông, bị bóng lưng của hắn che kín.