Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 16.1: Bắn lén

Chương 16.1: Bắn lén

Editor: L’espoir.

*

Tháp Sathorn là một tòa nhà dang dở nổi tiếng ở Bangkok.

Tòa tháp đáng lẽ phải là tòa tháp huy hoàng và mỹ lệ nhất ở trung tâm Bangkok, do việc rút vốn giữa chừng nên công trình đã bị đình chỉ, sau đó rơi vào tình trạng hư hỏng trong một thời gian dài, cuối cùng nó đã trở thành một địa điểm chiếu phim miễn phí.

Những cư dân xung quanh từ lâu đã không còn lạ với tiếng đua xe và tiếng súng trong Tháp Sathorn, chỉ cho rằng lại có đoàn làm phim khởi công bên trong.

Không biết giờ này khắc này, những gì diễn ra bên trong chính là một cuộc truy đuổi liều mạng chân thật đến không thể chân thật hơn.

Chu Hạ Hạ cảm nhận được chiếc xe mình ngồi đang rẽ nhanh, không ngừng phóng nhanh theo cùng một góc độ, cuối cùng đột nhiên dừng lại.

Nếu không phải bị đè lên đùi Chu Dần Khôn, còn không thắt dây an toàn, có lẽ đã bị hất văng ra ngoài rồi.

Xe vừa dừng lại, cửa xe liền mở ra, Hạ Hạ bị bàn tay to xách đi xuống, nhất thời không đứng vững còn suýt nữa ngã xuống.

Mà sau khi thấy rõ tình hình trước mắt, cô mới cảm thấy chân mình mềm nhũn thật sự.

Họ bị ba chiếc xe màu đen đuổi theo vây quanh, mà phía sau là bức tường đổ nát của tòa tháp dở dang không có bất kỳ nơi trú ẩn nào.

Họ cứ thế mà bế tắc trên tầng 34 của tòa nhà xây dở.

Người trên xe đi xuống, Chu Hạ Hạ lại cảm thấy quen mắt.

Đó là...

một gương mặt mà cô thấy ở lầu một khi cô đi dự tiệc mừng thọ của Thác Sa cùng Song En.

Quả nhiên, người cuối cùng từ trên xe bước xuống, chính là Thác Sa đang cầm phật châu trong tay.

“Chú Thác Sa, đây là trả thù sao?” Chu Dần Khôn nghịch khẩu súng trong tay, “Cho rằng gửi cháu trai đi, là có thể xử lý cháu.”

“Khôn.” Thác Sa cười nói, “Là cậu phá hỏng quy tắc trước, đúng không?”

Giờ này khắc này, Chu Dần Khôn và A Diệu đã bị mấy chục khẩu súng của bang Red Wa vây quanh, Chu Hạ Hạ không muốn cứ thế mà bị liên lụy gặp tai hoa, thấy Thác Sa cũng nhìn thấy cô, trong mắt cô gái tràn đầy cầu xin.

Thác Sa xua xua tay, “Không liên quan đến chuyện của Hạ Hạ, đi đi.”

Chu Dần Khôn không tuân theo quy tác, nhưng Thác Sa đã lăn lộn trên đường nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng phá vỡ quy tắc.

Hơn nữa, Chu Hạ Hạ là con gái của Chu Diệu Huy, nếu bị thương, Chu Diệu Huy và Saipon bên đó sẽ không dễ nói chuyện.

Trong mắt Chu Hạ Hạ tràn đầy cảm kích.

Đang định rời đi thì đột nhiên cổ tay bị người khác nắm chặt, thân thể cô run lên, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Chu Dần Khôn cười đến cực kỳ đẹp mắt, “Cháu gái nhỏ, hai chú cháu chúng ta hẳn là cùng gặp nạn đi. Đây có phải là điều mà bố mẹ nhóc dạy nhóc như vậy không? Vào thời điểm liên quan đến sống chết, bán chú út mình để thoát thân?”

“Là chú…” Chu Hạ Hạ không dám nhìn vào đôi mắt của hắn, vừa muốn tránh tay của hắn ra, vừa nhỏ giọng nói: “Là chú làm tổn thương Song En trước...”

Mà lúc này, Chu Dần Khôn kéo cô lại gần, cả người Chu Hạ Hạ đều dán lên người hắn.

Người đàn ông cúi đầu, đến gần tai cô và nói: “Nhóc có thể suy nghĩ thật kỹ, nhìn rõ tình thế rồi hãy đưa ra quyết định.”

Tình thế? Chu Hạ Hạ khó hiểu.

Mà lúc này truyền đến vài tiếng kinh hô, Chu Hạ Hạ theo tiếng nhìn lại, hai mắt bỗng chốc mở to.

Chẳng biết từ khi nào, mi tâm của Thác Sa đã xuất hiện một chấm đỏ.

Tiếp theo, tất cả những người mặc đồ đen đang vây quanh họ, trán và ngực đều có một chấm đỏ.

Đó là...