Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 15.2: Bị tập kích

Chương 15.2: Bị tập kích

Editor: L’espoir

*

‘Rầm’ một tiếng, cửa sổ phía sau phát ra tiếng động trầm đυ.c, kính chống đạn thật dày bị đạn bắn ra vết nứt.

Viên đạn tiếp theo khéo léo xoay chuyển phương hướng, một phát bắn vào cửa xe phía sau bên phải, tiếng vang lớn ngay bên tai Hạ Hạ, cô sợ tới mức kêu lên sợ hãi, vội vàng trốn sang bên trái.

Cả người cô ngồi xổm bên đùi Chu Dần Khôn, bởi vì xe chạy quá nhanh quá mạnh, Chu Hạ Hạ không khống chế được cơ thể của mình, bờ vai gầy yếu không ngừng bị ép va vào lưng ghế lái, thật sự là quá đau, cô đành phải ôm chặt lấy chân của người đàn ông, mượn lực chống đỡ mình.

Xúc cảm mềm mại dán lên bắp chân, Chu Dần Khôn đang rút súng từ trong xe ra.

Hắn cúi đầu nhìn, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một đoạn gáy nhỏ trắng trẻo.

Cô rúc vào đùi hắn thành một quả bóng nhỏ, hai khối mềm mại khi trước nhìn không lớn dán sát vào, người đàn ông mới cảm giác được, kỳ thật cũng không nhỏ như vậy.

Chu Hạ Hạ không biết tại tình huống này mà Dần Khôn còn có thể phân tâm suy nghĩ về chuyện khác, cô chỉ biết tối nay cô nhất định là bị liên lụy, tiếng xe và tiếng đạn bên ngoài đã nói cho cô biết, có rất nhiều xe, có rất nhiều súng.

Mà trên chiếc xe mình đang ngồi, hơn nữa cô chỉ có ba người.

Cô không biết A Diệu lái xe phía trước có súng hay không, cho dù có, anh ta muốn lái xe, chỉ sợ cũng không cách nào đánh trả.

Nghĩ như vậy, dự cảm rằng tối nay mình sẽ chết càng thêm mãnh liệt.

“Anh Khôn, chúng ta cách đường Silom hai ngã tư.” Tốc độ xe của A Diệu đã đạt đến độ cao nhất, Chu Hạ Hạ đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, nhưng giọng nói của anh ta lại bình tĩnh dị thường.

Mà giọng của Chu Dần Khôn lại lộ ra tràn đầy hưng phấn.

“Rẽ qua đó.”

Vừa dứt lời, Chu Hạ Hạ đã bị một cái rẽ lớn vừa gấp vừa mãnh liệt ném tới phải buông tay ra, mắt thấy cả người cô sắp bị quăng ra phía trước, bỗng nhiên thắt lưng căng chặt, một bàn tay to nóng bỏng ôm cô trở về, một giây sau cô đã nằm sấp trên một cặp đùi mạnh mẽ.

Đương viền váy của cô không cẩn thận bị nhấc lên, vòng eo mảnh khảnh trắng như tuyết dán lên đùi của người đàn ông, Chu Hạ Hạ vừa sợ vừa xấu hổ, giãy dụa muốn kéo váy xuống.

Nào ngờ lúc này lại bị ăn một cái tát trên mông, đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Chu Dần Khôn: “Ở yên một chút, không muốn sống nữa đúng không?”

Lúc này cô gái cứng đờ, nhưng chỉ trong vài giây, ngay khi xe định hoàn toàn rẽ vào ngã tư bên trái, khóe mắt của cô nhìn thấy Chu Dần Khôn giơ cánh tay phải lên, nhưng vào lúc này, ghế trước và sau lại đồng thời vang lên tiếng súng.

Chu Hạ Hạ lập tức nghiêng đầu nhìn lại, xe không dừng lại, mà cánh tay phải của A Diệu ở ghế lái duỗi thẳng tắp, tư thế cầm súng giống hệt người đàn ông ngồi sau.

Sáu phát súng liên tiếp, sau vài giây chiếc xe giảm tốc độ một lần nữa rồi tăng tốc đến mức cao nhất.

“Anh Khôn, mười phút nữa sẽ tới Tháp Sathorn.”