Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 9.1: Khách sạn

Chương 9.1: Khách sạn

Editor: L’espoir.

*

Khách sạn Mandarin Oriental nằm bên bờ sông Chao Phraya, gần trung tâm Bangkok, đã có lịch sử 129 năm kể từ khi được xây dựng vào năm 1876.

Chu Hạ Hạ được đưa đến phòng ăn ở tầng bốn mươi chín, vừa mới vào phòng ăn đã nhìn thấy một người, cô nhất thời quên sợ hãi mà mở to hai mắt, đây là...

người thường được nhìn thấy trên TV...

Bộ trưởng Bộ lao động Guisada?

Cô có chút không chắc chắn.

Nhưng thật sự rất giống, ông ấy đã xuất hiện rất nhiều lần trong các tin tức gần đây.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên Chu Hạ Hạ đến khách sạn này, nhưng cô cũng đã nghe nói qua sự huy hoàng của khách sạn này, khách sạn này từng nhiều lần tiếp đãi quan chức chính trị cấp cao trong và ngoài nước Thái Lan.

Cho dù là con gái của Chu Diệu Huy, cuộc sống của Chu Hạ Hạ không khác gì con cái trong gia đình bình thường, cô trải qua cuộc sống bình thản giản dị nhất, từ nhỏ đến lớn bao gồm cả việc ăn uống học tập, chưa từng được hưởng cái gọi là đặc quyền, càng không có việc thiên kim hào hoa xa xỉ ăn chơi trác táng.

Chính vì vậy, cô trở thành sự tồn tại kín đáo và bình thường nhất trong đám người.

Nhưng bây giờ, ngay tại khắc này, vài tầm mắt đang đổ dồn về phía cô.

Bởi vì cô là khách ở đây, cũng bởi vì đứng bên cạnh cô là Chu Dần Khôn.

Một tên có khí chất ngang tàng và tự phụ đan xen khắp người, lại có dáng người vừa cao vừa có dung mạo xuất chúng đến mức khiến người ta không thể bỏ qua.

Thậm chí, kể cả Bộ trưởng Bộ Lao động Guisada vừa đi ra ngoài, trước khi vào thang máy còn nhìn thoáng qua bên đây.

Những ánh mắt cung kính khách khí lại tràn ngập suy đoán và quan sát này, khiến cho cô gái cảm thấy rất không được tự nhiên.

Cô muốn rút tay mình ra.

Lòng bàn tay truyền đến một lực nhẹ, giống như là đang giãy dụa.

Chu Dần Khôn liếc cô một cái, không những không buông tay, ngược lại còn lôi kéo người giống như lôi kéo chó con đến vị trí tốt nhất trong phòng ăn.

Cửa sổ 49 tầng đối diện với sông Chao Phraya và bán đảo Bangkok.

Tránh ánh nắng mặt trời trực tiếp, không chói mắt, nhưng cũng có thể thu tất cả các cảnh đẹp của thành phố vào trong mắt.

Nếu như không phải trước mặt có một người đàn ông đáng sợ, đối với Chu Hạ Hạ mà nói chính là một sự hưởng thụ mới lạ.

“Anh Khôn, đã lâu không tới.” Lúc này một người đàn ông mặc âu phục thắt cà vạt cười đi tới, hai tay dâng lên thực đơn.

Chu Dần Khôn dương cằm lên, ý bảo thực đơn cho đối diện.

Người đàn ông cung kính đưa thực đơn đến trước mặt cô gái, tiện thể quan sát một lát.