Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 3.1: Kẻ điên

Chương 3.1: Kẻ điên

Editor: L’espoir.

*

Chu Hạ Hạ đứng trong phòng, nhìn thấy trên đầu bố quấn băng gạc thật dày, trên tay mẹ cũng quấn băng gạc, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Sau khi bác sĩ rời đi, chỉ còn lại một gia đình ba người trong phòng.

Chu Diệu Huy rất thương Hạ Hạ, mặc dù trước mắt còn mơ hồ không nhìn rõ vật gì, nhưng ông vẫn vươn tay về phía con gái: “Hạ Hạ lại đây.”

“Bố ơi…” Vừa mở miệng chính là giọng nghẹn ngào cực độ, vợ của Chu Diệu Huy, Sama ngồi bên giường, lau nước mắt.

Bà là một người phụ nữ Thái Lan dịu dàng và xinh đẹp, từ khi đi theo Chu Diệu Huy, đã toàn tâm toàn ý hết lòng vì chồng, bởi vì Chu Diệu Huy nói tiếng Trung, bà cũng nghiêm túc học, học chưa đầy ba năm đã có thể nói tiếng Trung lưu loát.

Bà cũng biết được những gì chồng làm rất nguy hiểm, nhưng vì bà chưa bao giờ theo ông chứng kiến thực sự, vì vậy bà chưa bao giờ biết nó nguy hiểm như thế nào.

Cho đến hôm nay, bà mở cửa thấy Chu Dần Khôn đứng ở bên ngoài, hắn rất lễ phép gọi một tiếng chị dâu.

Sau đó, bà không biết chuyện gì mà dẫn hắn lên lầu, vào phòng làm việc của chồng.

Người đàn ông kia một giây trước còn cười gọi anh cả, một giây sau đã bóp cổ Chu Diệu Huy, nhấc cả người ông lên, kéo lê qua bàn làm việc hung hăng nện xuống đất.

Ngay sau đó chính là một cước lại một cước đạp vào đầu Chu Diệu Huy, ông thậm chí còn chưa kịp mở miệng hỏi thêm một câu nào, cũng chưa kịp giơ tay đánh trả, đã bị Chu Dần Khôn nắm tóc đột ngột đập mạnh vào két sắt.

Bà hét chói tai nhào tới, mà Chu Dần Khôn xé nát quần áo của bà, thậm chí còn xé một miếng để lau tay.

Cuối cùng còn đặt dưới mũi ngửi ngửi, vẻ mặt biếи ŧɦái nói một câu thơm quá.

Sama ôm chồng run rẩy không ngừng.

Trong lòng bà cầu xin Hạ Hạ sau khi tan học ở bên ngoài thêm chút nữa, ngàn vạn lần đừng trở về vào lúc này.

Chu Dần Khôn là một kẻ điên, là một kẻ điên trông cực kỳ bình thường, nhưng hoàn toàn không có nhân tính nào.

Mà Hạ Hạ nói, cô nhìn thấy Chu Dần Khôn, còn nói chuyện với hắn, Chu Dần Khôn còn nói: Lần sau gặp lại, sẽ dắt cô đi ăn đồ ngon.

“Hạ Hạ đừng khóc...” Chu Diệu Huy sờ sờ mặt con gái, cười cười nói: “Bố không sao.”

“Chú ta dựa vào cái gì mà đánh người?!” Chu Hạ Hạ khóc đến bả vai run lên, “Bố, bác sĩ Cương nói bố bị thương không nhẹ, chúng ta, chúng ta nên báo cảnh sát bắt chú ta đi, đây là chú ta vào nhà đả thương người, bố biết nhiều cảnh sát như vậy, còn có… Người rất lợi hại, vì sao không, không bắt chú ta đi...”

Cô nghẹn ngào không nói nên lời, muốn lấy tay chạm vào vết thương của Chu Diệu Huy, lại sợ chạm vào làm ông đau.

Cô khóc đến cực kỳ ủy khuất, cực kỳ hối hận, cô vậy mà còn cười với Chu Dần Khôn, vậy mà gọi hắn vài tiếng chú út! Chu Hạ Hạ cầm tay Chu Diệu Huy, “Bố con xin lỗi, con xin lỗi bố.”

Tuy rằng trước kia Chu Diệu Huy không thường xuyên ở nhà, nhưng Chu Hạ Hạ lại rất thân thiết với ông, tay trái ông nắm tay con gái, bên phải lại nắm tay vợ, vậy là đủ rồi.

“Rồi rồi, đừng khóc nữa. Chuyện hôm nay không ai được nhắc lại, nhất là Hạ Hạ này, đừng nói chuyện báo cảnh sát nữa. Bọn bố là người một nhà, chú út cũng là con trai ruột của ông nội. Nó… chỉ là còn quá trẻ, tính tình không tốt, hai người nhìn thấy nó thì tránh đi, không được trêu chọc nó đâu. Có nhớ chưa?”

Sama vẫn luôn rất nghe lời chồng, bà gật gật đầu, đau lòng lau nước mắt trên khuôn mặt của con gái mình, “Còn nhớ những gì mẹ nói với con chứ?”