Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 2.2: Phụ nữ

Chương 2.2: Phụ nữ

Editor: L’espoir.

*

Chu Dần Khôn đồng ý tài trợ cho cô ta học đại học, thật ra chính là vỏ bọc, tiền đó xem như có được nhờ bán thân làm gái.

Một phần được sử dụng để trả học phí và một phần để mua thuốc.

Tuy rằng chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng thân là tài xế kiêm vệ sĩ, Hà Văn Diệu đi theo Chu Dần Khôn lâu nhất, biết khá rõ phong cách trên giường của hắn là gì.

Nhưng điều đó cũng hợp lý.

Chu Dần Khôn làm việc gì cũng rất phô trương, trên giường cũng không ngoại lệ.

Không thuận theo tâm ý của hắn, từ trước đến giờ đều không có kết quả tốt.

Bất quá hắn đối với người phụ nữ cũng coi như săn sóc, ít nhất không có sự giày vò nào, chỉ riêng ở Bangkok đã nuôi hết mấy người.

Nghĩ về ai sẽ đến chỗ đó, vấn đề duy nhất có khả năng là—— không thể nhớ ai là ai.

*

Buổi tối trở lại biệt thự đã muộn, nhưng vừa vào cửa, đã nghe thấy một giọng nói ôn nhu hô lên “Anh Khôn”.

“Cô Kana.”

“A Diệu.”

Người phụ nữ hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mặc váy ngủ lụa trắng, cô ấy thân mật khoác cánh tay Chu Dần Khôn, ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt, mới biết trước khi trở về hắn đã tắm rửa.

Tắm ở đâu? Ở bên ai? Cô hơi rũ mắt, không có hỏi nhiều.

“Nhớ tôi không?”

Tay người đàn ông ôm lấy eo cô, A Diệu thức thời đóng cửa lại đi ra ngoài.

So với những người phụ nữ khác, Kana này xem như có chút khác biệt.

Thứ nhất, Chu Dần Khôn nhớ tên cô ta.

Thứ hai, cô ta sống trong nhà của Chu Dần Khôn ở Bangkok.

Thứ ba, sống khá nhiều năm.

Lâu lắm rồi mới gặp lại khuôn mặt của người đàn ông, lỗ tai Kana đỏ hồng, gật gật đầu.

Chu Dần Khôn cười khẽ hôn lêи đỉиɦ đầu cô, “Tôi cũng nhớ...”

Hơi thở nóng rực phun ra, mặt Kana đỏ đến lợi hại.

“Món mì của em.” Người đàn ông ác ý nhéo nhéo thịt mềm trên eo cô, nói nốt nửa câu sau.

Nhìn đôi mắt đầy kinh ngạc của cô, hắn nói nửa thật nửa giả: “Tôi đói.”

“Anh vẫn chưa ăn gì sao?”

“Chỉ muốn ăn đồ em làm.” Âu phục ban đầu của Chu Dần Khôn đã cởi ở nơi khác, khi trở về chỉ mặc một chiếc áo thun giản dị, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong rắn chắc trên ngực và bụng.

“Vậy anh chờ nhé, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Nhưng khi Kana bưng mì đã nấu xong đi ra, phòng khách trống rỗng.

Cô dừng lại, đặt mì lên bàn rồi lên lầu xem.

Người đàn ông tùy ý nằm sấp trên giường lớn trong phòng ngủ chính, đã ngủ thϊếp đi.

Gương mặt tuấn dật kia một nửa chôn trong gối đầu, điều hòa mở rất thấp, chăn mỏng đắp đến eo hắn, sau lưng lộ ra, vết cào xước trên đó vô cùng rõ ràng.

Đó là móng tay của phụ nữ mới có thể làm ra vết trầy xước đó, mới đến mức rỉ lên hạt máu.

Vài dấu cào, có thể tưởng tượng được đã điên cuồng quan hệ tìиɧ ɖu͙© như thế nào, là hương vị hạnh phúc và đau đớn chết người như thế nào.

Cô nhẹ nhàng tiến đến gần, kéo chăn lên, che đi cơ thể của hắn.

Sau đó nhẹ nhàng rời khỏi, đóng cửa lại.

Là cô quên mất, làm sao cô có thể để hắn chờ chứ, hắn sẽ không chờ, Chu Dần Khôn chưa từng kiên nhẫn.

Cũng chưa bao giờ nhớ cô như hắn nói, cho dù là mì cô nấu, cũng không đến trình độ đó.

Nhưng...

Bàn tay trắng nõn nắm trên tay nắm cửa siết chặt lại, hắn thích cô.

Không bao giờ giấu giếm sự tồn tại của cô với thế giới bên ngoài, thậm chí còn để cô ở trong nhà của mình như một bà chủ.

Kana xoay người xuống lầu, ăn hết từng miếng mì trong chén mà Chu Dần Khôn chưa đυ.ng vào.