Ta Hệ Chữa Trị Trò Chơi

Chương 75: Điểm chung là bươm bướm

“Cuối cùng đôi bên chia đều gia sản, đứa nhỏ Hạ Vũ Hoà được phán theo mẹ. Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại khiến người ta phải thổn thức. Người mẹ không muốn nuôi nó, có một lần nàng ta đưa đứa nhỏ đến một nơi rất xa rồi rủ nó chơi trốn tìm, sau đó bỏ mặc nó ở đó, một mình rời đi.”

“Mẹ của Hạ Vũ Hoà ôm tiền bỏ đi, sau khi cảnh sát tìm được nó đành phải đưa nó về cho Hạ Thủ Nghiệp. Chuyện sau này thì ngươi cũng biết rồi, một vị đại gia nào đó có đứa con bị mắc bệnh thận, Hạ Thủ Nghiệp biết thận của con mình phù hợp với đối phương lập tức ký hợp đồng bán thận.”

“Đứa nhỏ này thật sự rất thảm, nếu thân nhân có thể cho nó tình yêu dù chỉ một chút, nếu có một người họ hàng nào đó chịu nhận nuôi nó thì nó đã không phải chết như thế.”

Lệ Tuyết nói rất nhiều, Hàn Phi nghe xong không hiểu sao lại nghĩ tới Khóc trong trò chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh.

Đứa nhỏ sống ở tầng ba đó luôn luôn xuất hiện bên linh vị với vẻ cô độc, gương mặt nó đen nhẻm không nhìn rõ mặt, nó không có bạn bè, chỉ luôn khóc thút thít, không ngừng rủ những đứa trẻ khác chơi trò trốn tìm không có kết cục tốt.

“Có lẽ ta nên đi thăm nó một chút…” Hàn Phi mặc niệm cái tên Hạ Vũ Hoà trong lòng, dự định đêm nay sẽ đi gặp Khóc.

“Kẻ vô cùng chán ghét trẻ con như Hạ Thủ Nghiệp vậy mà sau này lại trở thành viện trưởng viện mồ côi. Hắn bỏ tiền thu dưỡng rất nhiều cô nhi, đây là một chuyện vô cùng khác thường và đáng sợ. Vì để tìm hiểu tâm lý của hắn, chúng ta đã tiến hành quá trình thí nghiệm mô phỏng nhân cách.” Lệ Tuyết nói ra một cụm từ mà Hàn Phi chưa bao giờ nghe nói tới.

“Chúng ta đã thử mấy trăm loại mô phỏng nhân cách, cuối cùng cho ra kết luận là, loại hành vi khác thường này của Hạ Thủ Nghiệp thường là do bị nhân tố bên ngoài kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

“Theo lời đề nghị của các chuyên gia tâm lý tội phạm, chúng ta kiểm tra lại nhật ký và di vật của Hạ Thủ Nghiệp, cuối cùng phát hiện ra mấy vấn đề.”

“Sau khi con của Hạ Thủ Nghiệp chết vì bệnh tật, hắn gần như biến thành một con người khác, từ lời nói đến sở thích, từ tính cách đến hành vi đều hoàn toàn khác biệt với trước đây.”

“Hắn bắt đầu đọc rất nhiều sách liên quan đến thế giới tinh thần và triết học, hắn thường tự giam mình trong phòng, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài vào đêm khuya một mình, khiến người ta cảm thấy như thể hắn đang tìm kiếm thứ gì đó.”

“Chúng ta đã hỏi qua đám trẻ mồ côi trong viện. Những đứa lớn tuổi có ấn tượng vô cùng tốt với Hạ Thủ Nghiệp, bọn hắn cảm kích vì được viện trưởng chăm sóc, nhưng những đứa nhỏ tuổi lại cảm thấy viện trưởng rất kỳ quái, thường hay hỏi bọn nó những câu hỏi rất khó hiểu.”

“Chẳng hạn như hỏi bọn nó ban đêm có hay mơ thấy trước giường có người đang đứng hay không? Có mơ thấy một chiếc hộp màu đen không? Có mơ thấy một con bươm bướm nằm trong não người không, vân vân…”

“Dường như Hạ Thủ Nghiệp đang muốn tìm kiếm một đứa bé đặc biệt nào đó, hắn đã tìm rất lâu cũng không thấy cho nên muốn tự mình chế tạo ra một đứa bé phù hợp với tiêu chuẩn này. Đứa bé đó hẳn là nạn nhân số tám trong vụ án lắp ghép thân thể người.”

“Không ai biết tiêu chuẩn của hắn là gì. Cũng không ai biết vì sao một đứa bé bị gϊếŧ hại lại phù hợp tiêu chuẩn. Hắn giống như đang tiến hành một loại nghi thức nào đó, lại giống như được thứ gì đó chỉ dẫn.”

“Trong quá trình nhân cách của hắn thay đổi, có một cái tên xuất hiện rất nhiều trong nhật ký của hắn, đó chính là ‘bươm bướm’. Bươm bướm không chỉ đại biểu cho một loại sinh vật mà còn là biểu tượng của thứ gì đó.”

“Loại tình huống này cũng xảy ra đối với Mạnh Trường Hỉ. Chúng ta kiểm tra di vật của hắn, phát hiện một số thông tin bí mật. Trước khi mất tích, Mạnh Trường Hỉ cũng giống như Hạ Thủ Nghiệp, vẫn luôn tìm đọc các loại sách có liên quan đến não người, đồng thời si mê bươm bướm, luôn truy tìm một con bươm bướm nào đó. Nói cách khác, điểm chung giữa Mạnh Trường Hỉ và Hạ Thủ Nghiệp chính là bươm bướm.”

Nghe đến đây, Hàn Phi không nhịn được mà lên tiếng ngắt lời Lệ Tuyết: “Mạnh Trường Hỉ đã mất tích lâu như vậy, có khả năng di vật và các thông tin để lại đều là giả tạo. Biết đâu có một người khác đang cố ý giá hoạ cho hắn thì sao?”

Hàn Phi đã từng gặp Mạnh Thi, hắn biết rõ người thật sự si mê đống sách vở về não người và bươm bướm là Mạnh Trường An.

“Muốn làm giả di vật rất khó, đầu tiên kẻ đó phải bắt chước bút tích của Mạnh Trường Hỉ, còn phải biết mọi mật mã tài khoản mạng xã hội của Mạnh Trường Hỉ, điều quan trọng nhất là, ai sẽ bỏ ra mấy năm trời chỉ để bố trí tất cả những chuyện này?”

“Nếu ta là hung thủ, ta sẽ làm như vậy đó. Một khi sự tình bại lộ đây sẽ là đường lui của ta.” Hàn Phi không muốn vòng vo, thấp giọng nói thẳng, “Thay vì để ý Mạnh Trường Hỉ, cảnh sát nên chú ý tới Mạnh Trường An nhiều hơn. Gia hoả kia trông có vẻ rất vô hại nhưng nói không chừng ngay cả mẹ nuôi của mình cũng dám gϊếŧ.”

Hàn Phi vừa mới nói xong chợt nghe sau lưng phát ra tiếng gì đó.

Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức quay đầu nhìn ra phía sau, nhưng chỉ nhìn thấy trong ngả rẽ có một chai nhựa rỗng đang lăn tròn dưới mặt đất.

“Có người?” Ngoài mặt Hàn Phi không hề thay đổi nhưng lại thấp giọng nói vào điện thoại, “Lệ Tuyết, hình như có người đang theo dõi ta, hẳn là hắn đã nghe được lời ta vừa nói.”

“Ngươi đang ở đâu?”

“Ngoài cửa ra vào trường quay phim Ác Chi Hoa, người nhà của các nạn nhân trong vụ án đều đang ở chỗ này.”

“Ngươi đừng về nhà, đi thẳng tới khu cửa hàng Bắc Nhai đi, nơi đó có rất nhiều người sẽ an toàn hơn, ta lập tức tới đó.”

“Được.”

Hàn Phi tắt điện thoại, điềm nhiên như không có việc gì. Hắn không dùng xe công cộng mà chậm rãi đi bộ về phía khu cửa hàng.

Loại cảm giác bị theo dõi kia cũng không xuất hiện trở lại, Hàn Phi đi một vòng quanh khu cửa hàng cũng không nhìn thấy Lệ Tuyết. Mãi đến khi trời sắp tối hắn mới nhận được điện thoại của nàng.

Mấy vị cảnh sát đang thông qua camera nhìn chằm chằm Hàn Phi, mọi thứ vẫn bình thường.