“Long tỷ, ngươi có thể cho ta thêm mấy ngày không?”
“Còn muốn chờ thêm? Ta đã cho ngươi bao nhiêu thời gian rồi hả? Bây giờ diễn viên chính không đóng nữa, người nhà nạn nhân lại nháo ra đủ thứ chuyện, trên mạng không ngừng truyền ra tin tức về chúng ta, ta rất khó lòng xoay sở!”
“Ba ngày, cho ta thêm ba ngày thôi! Ta đã phát hiện một người rất thích hợp đóng vai chính, cho dù là năng lực diễn xuất hay phẩm cách thì hắn đều vượt xa A Thành, chủ yếu nhất là trên người hắn có loại khí chất của người truy tra trọng án! Hắn chính là nhân vật chính hoàn mỹ nhất trong mắt ta!”
. . .
“A Thành, ngươi chắc chắn Khương đạo diễn sẽ gọi điện thoại tới chứ?” Người đại diện đi tới đi lui trong phòng, “Hay là ngươi trở về nhận sai với Khương Nghĩa đi.”
“Ngươi gấp cái gì? Lúc này mới chỉ trôi qua có 21 tiếng 36 phút thôi, vậy mà ngươi đã lo lắng Khương đạo diễn không cần ta?” A Thành cười ha hả nhưng bàn tay lại nắm chặt tay vịn trên ghế, bắp chân không tự chủ được mà run run. “Mọi thứ đều nằm trong dự liệu của ta, đoàn làm phim bây giờ hẳn là đã loạn thành một đoàn.”
“Thật sao?” Người đại diện nhìn hai chân A Thành đang run rẩy, ánh mắt thì đảo vòng vòng, chỉ biết cười khổ nói: “Vậy chúng ta chờ thêm một chút vậy.”
. . .
“Khương Nghĩa, ngươi có biết bây giờ mà đổi vai chính sẽ gây ra ảnh hưởng lớn thế nào không? Ngươi có biết ta phí bao nhiêu công sức mới mời chào được công ty A Thành vào bộ phim này không? Ngươi thật sự cho rằng bộ phim này sẽ được nhiều người xem trọng như thế?”
“Ta sẽ tận lực khống chế mảng chi phí, cát-sê của A Thành quá cao, hoàn toàn không phù hợp với năng lực của hắn, so với hắn thì diễn viên mà ta coi trọng…”
“Ngươi đừng có lại nói với ta phải nghỉ thêm ba ngày lần nào nữa, ta thấy ngươi nên tỉnh táo lại đi!” Long tỷ nói xong lập tức cúp điện thoại, trong căn phòng ngập tràn khói thuốc chỉ còn lại Khương đạo diễn và hai vị biên kịch.
“Đạo diễn, kịch bản này vẫn phải sửa chữa sao?” Biên kịch lấy mũ ra đội lên cái đầu sắp trọc lốc của mình.
“Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong Khương đạo diễn lại đốt một điếu thuốc, tự giam mình trong căn phòng nhỏ.
Hàn Phi ra khỏi toà nhà lại tiến tới hàn huyên với người nhà nạn nhân. Hắn muốn thu hoạch được nhiều thông tin hơn, muốn hiểu rõ hơn về đám bạn cùng nhà.
Quỷ trong mắt người khác lại trở thành bạn chung nhà với Hàn Phi. Hiện tại hắn đã thật sự xem các nạn nhân là người chứ không phải đám ma quỷ hư vô mờ mịt.
“Bọn hắn không thể nào trở lại dương gian, nhưng ta sẽ cố gắng truyền đạt tình yêu và sự tưởng nhớ của mọi người đến cho bọn hắn.”
Ngồi nghe người nhà nạn nhân trò chuyện, Hàn Phi cảm thấy giữa thế giới thực ấm áp và thế giới trò chơi âm phủ kinh khủng kia có một sợi dây kết nối với nhau, có lúc hắn cũng nghĩ sự tồn tại của Hoàn Mỹ Nhân Sinh phải chăng còn có một tầng ý nghĩa nào đó mà hắn chưa biết?
Hơn năm giờ chiều, Hàn Phi vừa chuẩn bị tạm biệt người nhà nạn nhân để trở về thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lệ Tuyết.
Tránh vào một góc khuất, Hàn Phi mới bắt điện thoại. “Các ngươi tìm được thông tin gì về Mạnh Trường An rồi sao?”
“Không liên quan đến Mạnh Trường An. Khi điều tra sâu hơn, chúng ta đã phát hiện ra nhiều manh mối, nhưng toàn bộ đều chỉ về phía Mạnh Trường Hỉ.” Lệ Tuyết nói, “Đã có kết quả điều tra về căn nhà gỗ màu đen trong rừng sinh thái, cảnh sát tìm thấy dấu tích của Hạ Thủ Nghiệp và Mạnh Trường Hỉ. Ngoài ra chúng ta còn tra ra được trong camera ghi hình lúc Hạ Thủ Nghiệp xảy ra tai nạn mấy năm trước có thân ảnh của Mạnh Trường Hỉ xuất hiện. Hiện tại chúng ta nghi ngờ Hạ Thủ Nghiệp không chết vì tai nạn xe cộ mà là bị Mạnh Trường Hỉ mưu sát.”
“Mạnh Trường Hỉ gϊếŧ Hạ Thủ Nghiệp?” Hàn Phi kinh ngạc nói, “Sao hắn phải gϊếŧ Hạ Thủ Nghiệp làm gì?”
“Rất có thể là vì muốn diệt khẩu, Mạnh Trường Hỉ và Hạ Thủ Nghiệp đều là hung thủ, bọn hắn liên hệ với nhau và hỗ trợ gϊếŧ người mà đối phương muốn gϊếŧ để đôi bên đều có chứng cứ ngoại phạm. Mạnh Trường Hỉ vì không muốn bại lộ nên đã gϊếŧ chết Hạ Thủ Nghiệp.”
“Có phải là có người hãm hại Mạnh Trường Hỉ không?”
“Không loại trừ khả năng này. Cũng chính vì cân nhắc tới điều này nên chúng ta mới không phát hành lệnh truy nã Mạnh Trường Hỉ.”
Giọng Lệ Tuyết bỗng nhiên thay đổi. “Chúng ta đã tra xét toàn bộ thông tin từ nhỏ đến lớn của Hạ Thủ Nghiệp và Mạnh Trường Hỉ. Mạnh Trường Hỉ nguỵ trang rất tốt, nhưng Hạ Thủ Nghiệp lại là một gã cặn bã vô cùng. Hắn không phải người nơi này, ở dưới quê hắn đã lấy vợ sinh con, khi cảnh sát đến hỏi han hàng xóm cũ dưới quê, phải mất rất nhiều công sức mới tìm được vợ trước của hắn.”
“Vợ trước?”
“Đúng vậy, trước khi kết hôn Hạ Thủ Nghiệp tỏ ra rất bình thường, nhưng sau khi kết hôn hắn lại là kẻ bạo lực gia đình, lại còn có đủ loại ham mê biếи ŧɦái. Ngay từ đầu Hạ Thủ Nghiệp còn kềm chế bản thân, về sau Hạ Vũ Hoà sinh ra đời, từ nhỏ đứa bé này đã ốm yếu, còn mắc bệnh bẩm sinh. Hạ Thủ Nghiệp đối xử với hai mẹ con rất tệ, đánh chửi chỉ là chuyện thường ngày, cuối cùng vợ hắn không chịu nổi nên bỏ trốn một mình.”
“Hạ Thủ Nghiệp từng uy hϊếp vợ rất nhiều lần, nói là nếu nàng không trở về sẽ gϊếŧ Hạ Vũ Hoà, cuối cùng vợ hắn báo cảnh sát, sau này hai người ly hôn.”
“Hai vợ chồng bọn hắn chỉ lo tranh đoạt nhà cửa, chẳng ai muốn nuôi đứa nhỏ mắc bệnh bẩm sinh kia. Ta nghe hàng xóm nói đứa nhỏ này rất đáng thương, không có bạn bè, luôn bị giam trong nhà, mỗi ngày đều sống trong sự sợ hãi, nó là nơi để cha mẹ trút giận, tiếng khóc của đứa nhỏ này chưa bao giờ dứt.”
“Các hàng xóm thường nghe Hạ Thủ Nghiệp gầm thét —— Khóc cái gì mà khóc! Còn khóc nữa sẽ bóp chết ngươi!”
“Có lẽ bởi vì đứa nhỏ nên Hạ Thủ Nghiệp cực kỳ chán ghét trẻ con, theo lời hàng xóm thì Hạ Thủ Nghiệp chỉ cần nghe thấy tiếng trẻ con khóc rống là sẽ nổi điên ngay lập tức.”