Ta Hệ Chữa Trị Trò Chơi

Chương 32: Trò chơi bắt đầu

Khí tức âm lãnh truyền tới từ các ngóc ngách, Hàn Phi bảo hộ Thần Thần và Mạnh Thi đang hôn mê ở sau lưng, ánh mắt quét nhìn bốn phía.

“Đến lượt ngươi làm quỷ… đến lượt ngươi làm quỷ…”

Linh vị trong góc tường bị lật qua lật lại liên tục, trên vách tường xuất hiện dấu bàn tay ướt sũng, hình nhân bằng giấy dưới đất hình như đang nở nụ cười.

Rất nhanh sau đó, Hàn Phi nhìn thấy một bàn tay tái nhợt vươn ra khỏi tủ quần áo, cửa tủ hé mở để lộ một gương mặt nhỏ trắng bệch.

Phòng khách trống không vang lên tiếng bước chân, phía sau kệ tivi có một cái đầu thò ra, đằng sau ghế sô pha cũng có một bé gái buộc tóc đuôi ngựa nhảy ra ngoài.

Âm thanh khϊếp người không ngừng truyền tới, trong tủ giày, trong phòng bếp, trong khung tranh, phía sau màn cửa, nấp dưới chăn… từng đứa nhỏ mặc y phục trắng, trong mắt chỉ có lòng trắng lục tục chui ra.

Hàn Phi gần như ngừng thở, hai chân vô lực, toàn thân phải tựa vào tường mới không ngã sấp xuống.

Những đứa trẻ này hình như đều là trẻ con mất tích trong khu chung cư, số lượng rất đông, đông đến mức khiến người ta tê cả da đầu.

Không khí trong phòng đã ngưng kết, toàn bộ đứa nhỏ đều nhìn về phía Hàn Phi.

Một màn làm cho người ta ngạt thở này suýt chút nữa đã tiễn Hàn Phi lên đường. Trái tim hắn sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Âm thanh của đám trẻ con từ từ lắng lại, một tiếng khóc khó nghe vang lên. Nhìn về phía phát ra tiếng khóc, Hàn Phi phát hiện trong một góc phòng hẻo lánh có một bóng đen đang ngồi co ro.

Bóng đen không lớn, nó và những đứa trẻ khác trong phòng không giống nhau.

“Đây mới là Khóc thật?”

Đám trẻ con đi vào phòng ngủ, tay cầm mảnh vải che mắt, đứa nào cũng nhìn trừng trừng vào Hàn Phi, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu “đến lượt ngươi làm quỷ”.

Hàn Phi không đáp lời tụi nó, lúc này một đứa trẻ trong đám bỗng nhào về phía hắn, móng tay sắc nhọn đâm thẳng vào mắt Hàn Phi!

Không chịu đeo băng vải lên sẽ bị chọc mù mắt?

Từng đôi tay nhỏ tóm lấy quần áo Hàn Phi không cho hắn di chuyển. Hiện tại Hàn Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn móng tay sắc nhọn kia cào về phía mình với vẻ bất lực.

Nhưng trước khi hắn kịp cảm thấy đau đớn, bùa hộ mệnh trên cổ đột nhiên phát ra một tiếng vang, đồng thời bộc phát ra một cỗ khí tức âm hàn.

“Rắc!”

Đứa nhỏ định chọc mù mắt Hàn Phi ngã lăn ra đất, nó ôm ngón tay bị bẻ gãy khóc oa oa, những đứa trẻ khác cũng sợ hãi mà buông tay ra.

“Bùa hộ mệnh của bà đã cứu ta?” Hàn Phi cúi đầu nhìn xuống, mặt dây chuyền bằng ngọc đã tràn đầy vết nứt, e là chỉ cần sử dụng thêm lần nữa sẽ vỡ vụn ngay.

“Làm sao bây giờ? Sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ phát hiện ra bí mật của bùa hộ mệnh! Ta nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách thoát thân!”

Tiếng khóc yếu ớt truyền vào tai, bóng đen kia chẳng biết từ bao giờ đã tiến vào phòng ngủ. Nó đại biểu cho toàn bộ hắc ám và âm lãnh trong căn hộ này, nó chính là Khóc!

Khi những đứa nhỏ khác đều không dám tiến lên, Khóc yên lặng nhìn chằm chằm Hàn Phi, sau đó nó nhặt băng vải đen che mắt dưới đất lên đưa tới trước mặt Hàn Phi.

Bùa hộ mệnh của Mạnh Thi chỉ còn dùng được một lần, Hàn Phi biết cho dù mình từ chối Khóc cũng không thể nào thay đổi được tình cảnh này, hắn biết rõ bây giờ là thời khắc mấu chốt nhất.

Hàn Phi không đưa tay cầm lấy băng vải Khóc đưa, cũng không từ chối trò chơi trốn tìm của bọn nhỏ. Hắn suy nghĩ một lát, sau đó trên mặt từ từ hiện ra một nụ cười tà ác tàn nhẫn.

Hàn Phi ngồi xổm xuống, đưa mặt lại gần nhìn bóng đen: “Chơi trò trốn tìm bình thường không có gì thú vị, hay là chúng ta chơi kiểu khác đi.”

Một tay đút túi quần, trên mặt Hàn Phi có vẻ bệnh hoạn và si mê, trong mắt hắn không giấu được niềm hưng phấn: “Thay vì trò trốn tìm nhàm chán một con quỷ đi bắt tất cả mọi người, hôm nay chúng ta chơi ngược lại đi, tất cả đám quỷ các ngươi đến bắt một mình ta!”

Khóe miệng khẽ nhếch, gương mặt Hàn Phi gần như dán vào mặt bóng đen: “Ta dùng mạng mình làm tiền đặt cược, nếu các ngươi có thể tìm được ta trong vòng một tiếng đồng hồ thì mạng ta tùy ý cho các ngươi xử trí. Nhưng nếu không tìm thấy ta, vậy ngươi phải làm cho ta ba việc.”

Vẻ ác độc và điên cuồng thiêu đốt trong đôi mắt Hàn Phi, khí tức âm hàn bộc phát từ mặt dây chuyền ban nãy vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, lúc này Hàn Phi khiến đám quỷ nhỏ cảm thấy hắn đúng là đồng loại của bọn nó.

Phòng ngủ trở nên yên tĩnh, không biết qua bao lâu bóng đen mới gật đầu một cái. Nó dẫn theo đám quỷ nhỏ rời khỏi phòng ngủ.

Hàn Phi dìu Mạnh Thi và Thần Thần ra ngoài phòng khách, đặt bọn họ ở cửa ra vào căn hộ.

Nụ cười trên mặt hắn càng thêm biếи ŧɦái, thân thể dường như vì hưng phấn mà không ngừng run run: “Nếu các ngươi không tìm thấy ta trong căn hộ này thì có thể đến nhà hàng xóm khác trong tòa chung cư này tìm thử xem, đây là gợi ý của ta đó.”

Chờ đến khi đám quỷ nhỏ và bóng đen đều xoay người lại đưa lưng về phía mình, Hàn Phi mới cầm lấy tay nắm cửa vặn một cái. Cửa phòng vẫn không thể mở ra.

“Thật là một đám quỷ nhỏ thú vị.” Hàn Phi đứng từ trên cao nhìn xuống đám trẻ con trong phòng. “Nhớ kỹ hứa hẹn giữa chúng ta đấy, dùng toàn lực tìm kiếm ta đi!”

Hắn nở nụ cười tàn nhẫn nhất, tà ác nhất. “Còn bây giờ, trò chơi bắt đầu!”

Hàn Phi mở giao diện thuộc tính lên, lựa chọn rời khỏi trò chơi.

Thế giới xung quanh biến thành màu máu, trời đất quay cuồng. Khi Hàn Phi mở mắt ra lần nữa, hắn tháo mũ trò chơi xuống, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Hàn Phi vò đầu mình, hai mắt đỏ bừng. “Xong đời, xong đời, lần này chơi lớn rồi!”

Trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, Hàn Phi đã dùng hết năng lực diễn xuất cả đời mình để tự tâm lý ám thị, khiến mình đắm chìm vào vai diễn này, nhưng thân thể của hắn vẫn rất thành thật mà run rẩy không ngừng.

Đây không phải do diễn xuất của hắn không tốt, mà đó là bản năng của con người.

Thở hồng hộc từng ngụm lớn, Hàn Phi nằm dài trên giường không nhúc nhích. Hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại là hắn cảm thấy xung quanh mình toàn là trẻ con.