Ta Hệ Chữa Trị Trò Chơi

Chương 27: Lầu trưởng

“Ngươi không sao chứ?” Mạnh Thi ho khan mấy tiếng, đỡ Hàn Phi đứng lên.

“Bà, may mà lần này được bà cứu mạng, nếu không ta đã toi đời! Cảm ơn bà nhiều lắm!” Hàn Phi cảm kích tự đáy lòng.

“Sao ngươi lại chạy xuống đây làm gì?” Sắc mặt Mạnh Thi cũng rất tái nhợt, thở dốc không ngừng.

“Nhà của ta có quỷ! Ngoài ra ta còn muốn hỏi thăm bà một số điều.”

“Ngươi chờ một chút, ta phải kiểm tra xem đứa trẻ kia đi chưa.” Bà lão cầm cây nến trên bàn lên, ánh lửa rọi lên vách tường. Lúc này Hàn Phi mới nhận ra trong nhà không có bật đèn.

Bà lão nhìn chằm chằm vào vách tường, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Không có bóng dáng của đứa nhỏ, nó không theo chúng ta vào đây.”

“Đứa nhỏ kia rốt cuộc là ai thế? Trông nó thật đáng sợ!” Hàn Phi vỗ ngực nói.

Mạnh Thi không nói gì, bàn tay cầm ngọn nến run run đi vào trong nhà.

“Bà, ta vừa đến và gặp đứa nhỏ kia thì bà đã mở cửa. Chẳng lẽ bà vẫn luôn đứng ở đó? Hay là bà tình cờ phát hiện ra ta?” Trong lòng Hàn Phi có chút nghi hoặc, hắn biết bà lão không phải người xấu nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

“Ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa đối diện.” Mạnh Thi đặt cây nến đỏ lên mặt bàn, hít một hơi thật sâu khiến nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ ràng. “Thần Thần đi đâu mất rồi, ta hoài nghi nó chạy vào nhà đối diện.”

“Thần Thần đi mất rồi?” Hàn Phi cũng giật nảy mình.

“Hầy, ngươi có biết vì sao ta luôn phải khóa cửa nhốt Thần Thần không?” Bà lão bất lực ngồi xuống ghế dựa.

“Vì sao?” Hàn Phi đúng là rất tò mò, hắn nhớ rõ lần đầu tiên đến chơi, bà lão đã mở khóa để Thần Thần ra ăn cơm. Hắn suýt nữa đã quên mất chi tiết này, bây giờ mới cảm thấy không ổn.

“Bởi vì Thần Thần luôn muốn chạy ra chơi với đứa bé kia. Trước đây ta phát hiện Thần Thần thường gọi một cái tên lạ, còn thường xuyên ngồi ngoài cửa căn hộ dán đầy lá bùa kia nói chuyện, tựa như đang giao lưu với một đứa trẻ nào đó.”

“Thần Thần là một đứa nhỏ hướng nội, không chủ động chơi đùa với những đứa nhỏ khác trong chung cư, thường chỉ chơi một mình thôi. Nhưng không biết từ bao giờ nó đột nhiên trở nên hoạt bát. Lúc đó ta còn thấy rất vui, tưởng là Thần Thần đã tìm được bạn chơi cùng.”

“Nhưng càng về sau ta càng cảm thấy không ổn. Lần nào cũng đúng 7 giờ tối Thần Thần mới chạy ra ngoài chơi, khi trở về thì quần áo trên người rất bẩn, trên cánh tay và gương mặt thỉnh thoảng sẽ có những vết thương nhỏ.”

“Có một lần nó đi chơi rất khuya vẫn không về, ta không yên lòng bèn nhờ Lầu trưởng đi tìm nó. Chúng ta tìm thật lâu mới phát hiện Thần Thần nấp trong bể nước bỏ hoang của chung cư, thân thể không ngừng run rẩy. Chúng ta hỏi nó đang làm gì ở đó, nó nói nó chơi trốn tìm với bạn. Ta và Lầu trưởng hỏi bạn nó tên gì, Thần Thần im lặng rất lâu mới chịu nói bạn nó tên là Khóc.”

“Lúc đó ta cảm thấy rất kỳ quái, làm gì có ai sẽ đặt tên con chỉ có một chữ Khóc? Nghe được cái tên này, biểu tình trên mặt Lầu trưởng lập tức biến đổi, hắn hỏi Thần Thần đứa nhỏ tên Khóc đó có phải sống ở tầng ba không.”

“Thần Thần gật đầu, sau đó Lầu trưởng nói cho ta biết một chuyện còn kinh khủng hơn. Trong căn hộ dán đầy lá bùa kia tuy không xảy ra vụ án gϊếŧ người nào nhưng lại càng quỷ dị hơn là án gϊếŧ người. Trước đây chung cư này thường xuyên có trẻ con mất tích, cuối cùng đồ đạc và quần áo của mấy đứa trẻ kia đều được tìm thấy tại phòng 1034 trên tầng ba.”

“Căn phòng 1034 đó giống như một căn phòng ăn thịt trẻ con, mãi về sau mọi người bít chặt cửa nhà đó, dán đầy bùa chú lên thì tình hình mới chuyển biến tốt đẹp. Đứa nhỏ tên Khóc đó đã rất lâu rồi không xuất hiện, chẳng hiểu sao bây giờ nó lại đột nhiên quấn lấy Thần Thần.”

Trên mặt bà lão đầy nếp nhăn vì lo lắng: “Từ sau khi ta cấm Thần Thần đi ra ngoài chơi với Khóc, Thần Thần cứ như bị trúng tà, tính tình trở nên táo bạo, thường xuyên nói có người đang chờ nó, ta chỉ cần mềm lòng thả nó ra là nó sẽ chạy tới nhà đối diện nói chuyện một mình với cánh cửa, khi thì cười đùa, khi thì khóc thút thít. Cuối cùng hết cách ta đành phải nhốt nó ở trong phòng.”

Nghe bà lão kể chuyện xong, trong lòng Hàn Phi càng thêm ớn lạnh. Trong tòa nhà này có rất nhiều thứ đáng sợ, nhưng tất cả mọi người đều không muốn đến gần căn phòng 1034 kia, cuối cùng còn hợp lực phong kín nó, có thể thấy Khóc đáng sợ tới cỡ nào.

“Thần Thần bị ta nhốt trong phòng, tính tình càng lúc càng tệ hơn, ngày hôm qua ăn cơm xong ta chỉ thiếu chú ý một chút là nó đã lén chạy ra ngoài. Chờ ta chạy ra theo mới phát hiện cánh cửa phòng đối diện đang mở, không biết ai đã hủy hết ván gỗ và xé nát bùa trên đó nữa.” Bà lão than thở.

“Bùa có thể là do Thần Thần xé, nhưng chắc chắn nó không hủy mấy tấm ván gỗ được, người làm ra việc này chỉ có thể là những hộ gia đình khác.” Hàn Phi cảm thấy hàng xóm của mình không có người nào là bình thường, vì thế hắn nghĩ theo chiều hướng xấu nhất, “Gần đây tòa chung cư này có phải đã xảy ra đại sự nào hay không?”

“Ta không rõ nữa.” Mạnh Thi lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nói, “Đúng rồi, đã rất lâu ta không gặp lại Lầu trưởng, cảm giác như thể hắn đã mất tích ấy.”

“Lầu trưởng?” Hàn Phi nghe được cái danh xưng này không chỉ một lần, “Bà, Lầu trưởng mà bà nói là ai thế?”

“Hắn là người sống ở đây lâu nhất, đã hơn sáu mươi tuổi, dáng vẻ ôn hòa, quan hệ với hàng xóm cũng rất tốt. Nhưng khi những hàng xóm cũ rời đi, tinh thần của Lầu trưởng cũng càng ngày càng kém.”

“Sống ở nơi thế này tinh thần không kém sao được.” Hàn Phi cẩn thận ngẫm lại lời Mạnh Thi nói, luôn cảm thấy vị Lầu trưởng kia có vẻ quen thuộc. “Bà, Lầu trưởng mà bà nói có phải tóc trắng xóa, trên cổ có một nốt ruồi đen không…”

“Đúng rồi, ngươi từng gặp hắn ở đâu à?” Bà lão kinh ngạc nói.

“Thật sự là hắn?” Các manh mối tán loạn trong đầu dần dần ghép lại thành một đường thẳng, Hàn Phi vừa rồi đã mô tả ông chủ tiệm bán mũ trò chơi cho mình!