Giang Ly tức giận đùng đùng nói: “Quan Tiểu Yến em bại não vì xem quá nhiều phim truyền hình rồi sao?”
Toàn thân tôi cứng đơ, hai chân mềm nhũn. Tôi nói: “Giang Ly, anh…anh đừng kích động quá…”
Giang ly lớn tiếng: “Anh làm sao có thể không kích động chứ! Là em nói, em muốn ở bên cạnh anh, bây giờ thì sao? Em ở bên cạnh anh như vậy sao?”
Tôi cụp mắt không dám nhìn Giang Ly: “Em…chuyện đó…”
Giang Ly: “Em đừng cho rằng anh chẳng biết gì cả! Hôm nay người phụ nữ kia đến tìm em có đúng không? Cô ta đã nói linh tinh gì với em?”
Tôi: “Nhưng mà Giang Ly, XQ của anh…”
Giang Ly lớn tiếng hét, cắt ngang lời tôi: “Anh không cần XQ, anh chỉ cần em!”.
Tôi kinh ngạc nhìn Giang Ly, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy anh ấy như thế này, có chút bi thiết, có chút kích động, còn có chút phẫn nộ, có thể dứt khoát gạt bỏ tất cả. Hơi thở của anh dồn dập, nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt đó, giống như nhìn xuyên thấu tôi vậy. Tôi cúi đầu, lòng dạ rối bời, nước mắt lại ào ào tuôn ra. Tôi không rõ nước mắt bày có nghĩa gì, là ngọt ngào? Cảm động? Là xấu hổ? Ức chế hay lo lắng?
Giang Ly ôm tôi thật chặt, tôi bị anh giữ trong lòng, chặt đến mức không thở được. Giang Ly dụi dụi cằm lên cổ tôi, khẽ nói bên tai tôi: “Quan Tiểu Yến, sao em lại ngốc nghếch thế này, sao em lại có thể ngốc nghếch thế này?”
Em cho rằng rời xa anh rồi thì tất cả sẽ kết thúc hết sao? Em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?”
Tôi: “Em…”
Giang Ly: “Em đã đồng ý ở bên cạnh anh rồi, sao lại không chịu cùng anh đối mặt chứ?”
Tôi: “Nhưng mà…”
Giang Ly: “Em im miệng đi!”
Tôi: “…” Giang Ly, anh ấy đã giận dữ đến cùng cực rồi…
Giang Ly: “Anh biết em muốn tốt cho anh, nhưng mà anh không thích.”
Giang Ly: “Anh chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi, đây là chuyện không thể thượng lượng.”
Tôi dựa vào lòng Giang Ly, buồn bã nói: “Nhưng mà Tuyết Hồng, cô ta…”
Giang Ly: “Em không cần để ý đến người phụ nữ điên rồ đó, cô ta có bệnh đấy.”
Giang ly: “Người phụ nữ đó đã chọc giận anh rồi, anh sẽ cho cô ta biết mặt.”
Tôi: “Nhưng mà…” Nhưng mà XQ đấu không lại Ngải Thụy…
Giang Ly xoa xoa đầu tôi: “Em không cần lo lắng chuyện này, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được.”
Giang Ly: “Anh sẽ không để bọn họ đắc ý, cùng lắm là cá chết lưới rách.”
Cá chết lưới rách…Không được đâu!
Giang Ly: “Yên tâm đi, cá chết lưới rách chỉ là dự định tồi nhất. Tuyết Hồng, người phụ nữ kia thực ra chỉ là một kẻ ngu si, không hề khó đối phó. Anh chỉ lo lắng lão hồ ly, bố cô ta.”
Tôi: “…” Tuyết Hồng cũng bị anh nói là ngu si, vậy em là gì?
Giang Ly đoán ra được những điều trong lòng tôi, anh nhìn tôi một cái, nói: “Em là kẻ ngu si trong đám ngu si.”
Tôi lau mồ hôi: “Giang Ly, em tốt xấu gì cũng là vợ anh, anh có thể hạ thấp em như thế này sao…” Tuy em thỉnh thoảng cũng làm một số chuyện ngu si, nhưng đó chỉ là thỉnh thoảng thôi mà. >_