Vợ Ơi, Theo Anh Về Nhà!

Chương 32

Vương Khải nhìn tôi, chậm rãi, đầy ma lực: “Quan Tiểu Yến, làm công chúa của tôi được không?”

Tôi nắm chặt tay, căng thẳng đến mức thở cũng có chút khó khăn. Ánh mắt của Vương Khải lúc này khó phân thật giả.

Tôi lấy lại nhịp thở bình thường, nhìn vào ánh mắt Vương Khải, hơi mĩm cười, nói: “Vậy thì tôi có phải gọi anh là phụ hoàng không?”

Vương Khải ngẩn ra, sau đó cong khóe môi, trên mặt trưng ra ý cười. Anh ta huých khuỷu tay lên vai tôi, cười hi hi nói: “Tôi nói rồi mà, con người cô đến thời khắc then chốt vẫn rất hài hước, không hổ là một trong số ít cô gái không cung kính quỳ phục dưới gấu quần tôi…”

Tôi nhếch khóe miệng cười cười, còn may, còn may, anh ta chỉ đang đùa mà thôi. Nói thực, tôi chẳng phải là đại mỹ nữ gì, Vương Khải xem ra cũng chẳng để mắt đến tôi, anh ta chỉ thích trêu tôi thôi. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy thoái mái hơn một chút.

Vương Khải không khách sáo khoác tay lên vai tôi, cười nói: “Tiểu Yến Yến à, nói thật lòng, vừa rồi có phải cô thực sự có chút động lòng không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, anh ta đã nói: “Không sao, không sao, cô có nói ra tôi cũng sẽ không kỳ thị cô.”

Tôi chẳng biết làm thế nào cử động vai một chút, tránh cánh tay anh ta, nói: “Đúng vậy, tôi thực sự động lòng rồi, phiền anh tránh ra.” Tôi nói rồi đi qua anh ta.

Vương Khải lại sán đến: “Đã động lòng rồi, vậy thì hai chúng ta hẹn hò đi? Đi nhà cô hay nhà tôi? Nhà tôi an toàn hơn một chút…”

Tôi xoa trán, nói: “Anh về nhà anh, tôi về nhà tôi.”

Vương Khải vẫn còn muốn đùa: “Tiểu Yến Yến, không được kiểu muốn từ chối lại còn nghênh đón thế này, cô là phụ nữ có chồng, tôi cũng không để ý đâu.”

Tôi quay người, nhổ một chiếc lông từ trên mặt nạ của anh ta, sau đó nâng chiếc lông, vờn một chút lên cằm của anh ta, dáng vẻ đó giống như là nữ thổ phỉ trêu đùa chàng trai con nhà lành, còn Vương Khải thì rất thích thú với hành động của tôi. Tôi vừa dùng lông chim vờn dưới cằm anh ta, vừa u ám đáng sợ nói: “Lập tức biến mất khỏi mắt tôi, nếu không thì tôi phế anh!”

Vương Khải chẳng thèm để ý, chỉ cười cười, không làm gì cả.

Tôi nổi giận, nhấc chân lên, đá vào chỗ hiểm của anh ta…Được thôi, tuy tôi không có gan đó, nhưng mà dọa dẫm thì có thể đấy.

Khi chân của tôi hung dữ đập vào Vương Khải, anh ta đột nhiên kêu lên mộy tiếng thảm thiết, giẫn dữ rời ra xa, trên bộ mặt kia còn mang chút thần sắc khủng bố.

Tôi ngẩng đầu cười lớn, lần này cũng phải hung dữ một lần! Quả nhiên ức hϊếp người khác rất sảng khoái…Tôi không dám ức hϊếp Giang Ly, nhưng với anh thì tại sao lại không chứ?

Khóe miệng của tôi nhếch lên, tôi quay đầu đang muốn tìm kiếm chút gì ăn, nhìn thấy bóng dáng trước mặt lại đau đầu rồi.

Trước đây tôi đặt cho Vu Tử Phi biệt danh “Tử Phi Ngư”, nhưng mà bây giờ xem ra, anh ta thực sự nên gọi là “Âm hồn bất tán” mới chính xác.

Tôi và Vu Tử Phi ngồi xuống một bên, quyết định nói chuyện. Tuy tôi rất thích bộ dạng bối rối lúc anh ta nói chuyện với tôi trước đây, nhưng hứng thú xấu xa này chơi nhiều cũng thấy chẳng còn ý nghĩa, vẫn không bằng mắng chửi anh ta một trận, sau đó trở mặt với nhau.

Đột nhiên tôi có chút không hiểu nổi, tôi và Vu Tử Phi rõ ràng bốn năm trước đã không có quan hệ gì rồi, nhưng vì sao bây giờ hai người lại giống như rất có quan hệ vậy?

Vu Tử Phi dường như cũng không hiểu lắm, anh ta không ngừng xoa xoa chân cốc rượu trong tay. Nếu như anh ta bốn năm nay không thay đổi bất kỳ thói quen nào thì động tác này của anh ta nói rõ, anh ta có chút căng thẳng.

Căng thẳng cái gì, là tôi nên căng thẳng mới đúng! Suy nghĩ này lóe lên trong đầu tôi một cái rồi biến mất, sau đó tôi liền phát hiện ra vấn đề. Bạn nói xem, cũng thật kỳ quái, từ ngày Vu Tử Phi đến công ty quảng cáo XXX, một tháng ngắn ngủi, tôi đã có thể lật ngược vị thế trước mặt anh ta. Trước đây đều là tôi nhìn thấy anh ta, sợ đến mức đứng cũng không vững, còn bây giờ thì? Tôi luôn có dáng vẻ thản nhiên, bình tĩnh chuẩn bị đấu một trận lớn, mà anh ta thì, lại cúi đầu xoa xoa chân cốc rượu…

Vu Tử Phi im lặng một lát, cuối cùng ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Yến Yến, em…rốt cuộc thích ai?”

“Hả?” Tôi nhất thời không phản ứng lại được.

Vu Tử Phi lại nói: “Anh hỏi em, em rốt cuộc thích ai, Giang Ly hay Vương Khải? Hay em không thích cả hai?”

Tôi tràn đầy khí thế nói: “Chuyện đó…tôi thích ai cũng chẳng liên quan đến anh!”

Vu Tử Phi có chút mất mát cúi đầu, tự nói: “Đúng vậy.”

Đúng vậy, có quan hệ gì với anh ta chứ!

Nhưng mà chẳng mấy chốc, anh ta lại nói: “Nếu như anh vẫn thích em…”

“Tổng quản lý Vu, hôm nay không phải là ngày cá tháng tư.” Tôi đương nhiên không tin những lời quỷ quái của anh ta, lúc đầu anh ta rời bỏ tôi, nói không thích tôi nữa, bây giờ lại giả úp mở nói những lời này. Tôi cho rằng sự suy sụp này hoàn toàn là bởi vì tôi sống “hạnh phúc” hơn anh ta, anh ta đương nhiên nuốt không trôi cục tức này. Tuy anh ta vô cùng tức, nhưng anh ta cũng chẳng có cách nào, ai bảo tiểu tử Giang Ly kia biết diễn kịch quá cơ…

Vu Tử Phi đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc, một chút cũng không giống bộ dạng đang đùa. Anh ta nghiêm túc giống như đang tuyên bố một tin xấu: “Là thật đó, Yến Yến. Anh nghĩ mình đã quên em rồi, nhưng không ngờ sau bốn năm…”

“Thôi, thôi, anh bỏ đi.” Tôi xua xua tay, nói: “Giang Ly nói đúng, anh nhìn thấy tôi không thảm như trong tưởng tượng của anh nên không cam lòng, muốn giày vò tôi tiếp, là ý này phải không?”

Sắc mặt Vu Tử Phi đột nhiên biến thành trắng xanh, anh ta há miệng, cuối cùng có chút bất lực nói: “Em…vẫn luôn nghĩ như vậy?”

Tôi gật gật đầu, đúng vậy. Tuy Giang Ly là kẻ biếи ŧɦái nhưng lời của anh ta tương đối đáng tin.

Vu Tử Phi đột nhiên sâu xa nói: “Yến Yến, em không cần giấu anh, anh biết em không hề thích ai trong hai người bọn họ.

Tôi tức giận, liên quan gì đến anh chứ?

Vu Tử Phi không nhận ra được ngọn lửa nhỏ bùng lên trong mắt tôi, tự nói với mình: “Yến Yến, bốn năm nói ngắn không ngắn, nói dài chẳng dài, bốn năm qua có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng có một điểm sẽ không thay đổi, đó chính là…sự hiểu nhầm giữa hai chúng ta.” Nói rồi ánh mắt của anh ta lại trượt xuống ngón tay tôi. “Ví dụ như trên ngón tay của em có một nốt ruồi, em không thích nốt ruồi này, em không thích ăn hành tây, sợ xem phim ma, còn nữa, thói quen xấu ngủ nướng của em là bắt đầu từ khi nào…”

“Đủ rồi!” Tôi cắt ngang lời anh ta, có chút kích động. “Anh nói những thứ này có tác dụng gì?”

Vu Tử Phi: “Anh chỉ muốn nói rõ, chỉ có hai chúng ta mới hiểu nhau, chỉ có chúng ta mới hợp nhau nhất.”

“Chúng ta? Anh vẫn thật biết làm nhơ bẩn từ ngữ, lúc đầu là ai vứt tôi để chạy đi cùng người chị em tốt của tôi!” Mẹ kiếp, còn nói cái gì là yêu với không yêu, toàn là nói láo!

Vu Tử Phi đột nhiên nắm tay tôi, nói: “Yến Yến, anh sai rồi, anh…có thể cho anh một cơ hội nữa không?”

Tôi rút tay ra, cười nhạt: “Vu Tử Phi, anh vẫn nói hiểu tôi, thực ra tôi cũng rất hiểu anh. Tôi hỏi anh, nếu như lúc đầu anh lựa chọn tôi mà không phải là Tuyết Hồng, đến khi đó đừng nói là bốn năm, cứ coi như chúng ta kết hôn bốn mươi năm, anh cũng sẽ không quên cô ấy đâu nhỉ?

Anh chẳng phải là do không đạt được, không cam lòng, muốn thử cảm giác mới sao? Tôi đã phạm sai lầm một lần rồi, chính là trên tay của anh, anh cảm thấy tôi sẽ còn ngốc nghếch phạm sai lầm lần thứ hai ư?”

Vu Tử Phi vội vã lắc đầu, nói: “Yến Yến, không phải như em nói đâu. Anh thật sự yêu em…”

Tôi đang định nói thì nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói thấp trầm: “Nếu như anh thật sự yêu cô ấy, không ngại giao lưu với tôi một chút chứ?”

Tôi quay đầu, nhìn thấy Giang Ly ở phía sau. Lúc này anh ta mặc một bộ đồ bình thường, nhưng đeo một chiếc mặt nạ màu đen có xuyên lỗ. Sao tôi có thể vừa nhìn đã có thể nhận ra Giang Ly chứ? Bởi vì chiếc áo sơ mi anh ta đang mặc kia chính là tôi cho anh ta…

Tôi đột nhiên phát hiện buổi vũ hội hóa trang này thật là bị thảm, người tôi quen lại vừa nhìn thấy đã nhận ra, chẳng có chút ý nghĩa nào.

Lúc này, Giang Ly đỡ tôi đứng lên, nói: “Em đi khiêu vũ đi.” Sau đó, chẳng đợi tôi phản ứng lại, anh ta liền ngồi xuống chỗ của tôi, đối diện với Vu Tử Phi, trưng ra tư thế đàm phán.

Tôi rất hiếu kỳ, sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Đương nhiên, lúc này Giang Ly đã ngồi xuống rồi, nhìn tôi với ánh mắt bao hàm vẻ uy hϊếp, dường như tôi chính là bóng đèn cản trở hai người bọn họ…Toát mồ hôi, tôi lại hủ rồi…

Thế là tôi trốn vào đám yêu ma quỷ quái kia.

Tôi đang suy nghĩ xem vì sao Giang Ly lại có hứng thú đến đây, không đề phòng có người vỗ vào vai tôi. Tôi ngẩng đầu, lại là Vương Khải.

Vương Khải nhìn hai người đàn ông đang đàm phán với nhau ở cách đó không xa, cười nói: “Người đó không phải là chồng cô sao?”

Tôi ký quái hỏi: “Anh làm sao mà nhận ra anh ấy?”

Vương Khải: “Tôi nhớ bóng lưng của cậu ta.”

Tôi cảm thấy câu nói này của anh ta có chút khó chịu, buột miệng nói: “Có phải anh có ý đồ gì với anh ấy không?”

Vương Khải bất mãn, cốc nhẹ vào đầu tôi: “Cô ấy à?”

Tôi thì làm sao nào, anh đến bóng lưng của người khác cũng nhớ ra được, đây chẳng phải chứng minh anh chú ý đến anh ta lâu rồi sao? Tôi phân tích như thế này có sai không?

Vương Khải không thèm để ý đến kháng nghị của tôi, rất hứng thú hỏi: “Hì, cô và Tổng quản lý Vu có quan hệ gì? Lại đầu mày cuối mắt ngay trước mặt tôi…”

Tôi thúc cánh tay vào ngực anh ta một cái, nói chẳng vui vẻ gì: “Anh nói linh tinh cái gì vậy.”

Vương Khải nói: “Tiểu Yến Yến, cô nói dối cũng chẳng biết đường, chồng tìm đến đây rồi, còn không biết ngượng à?”

Tôi tức giận, đột nhiện nhấc chân lên, Vương Khải kêu một tiếng thảm thiết rồi bỏ chạy.

Giang Ly nói với Vu Tử Phi một lúc, rồi dẫn tôi rời khỏi vũ hội hóa trang. Tôi bị Giang Ly lôi, lén lén quay đầu nhìn Vu Tử Phi, chỉ thấy biểu hiện của anh ta lúc này có thể gọi là bị tổn thương tinh thần ghê lắm, nhìn thấy mà tôi cũng lúng túng, cảm thấy do mình mà Giang Ly ức hϊếp người rồi…

Giang Ly dùng một tay khác quay đầu tôi lại, nhướn mày nói: “Sao nào, không nỡ à?”

“Không có, không có!” Tôi giằng thoát khỏi ma trưởng của Giang Ly. “Chỉ là nhìn thấy bộ dạng không vui vẻ kia, tôi thấy rất thích thú.”

Giang Ly khinh bỉ “hừ” một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Tôi ngồi vào trong xe của Giang Ly, đột nhiên nhớ hành tung của Giang Ly rất đáng được nghiên cứu, tìm hiểu, thế là hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Giang Ly chậm rãi khởi động xe, trả lời: “Qua đường, tiện thì vào xem xem.”

Tôi đảo đảo con người, nói: “Nói bừa, rõ ràng anh còn chuẩn bị cả mặt nạ.”

Giang Ly cong khóe miệng, nhẹ nhàng cười cười, nói: “Quan Tiểu Yến, cô thông minh hơn rồi đây.”

Tôi: “Khụ khụ! Quá khen! Quá khen.”

Giang Ly: “Thực sự, tôi đói rồi.”

Hóa ra tên này đang bắt tôi về nhà nấu cơm? Quá đáng quá rồi!

Thế là tôi vô cùng tự đề cao mình, nói: “Anh không biết tự goi đồ ăn bên ngoài sao, không thấy tôi đang chơi vui à?”

Giang Ly gật đầu nói: “Ừ, cùng chồng trước chơi rất vui.” Anh ta ngừng lại, nhìn tôi một cái, lại nói: “Khi đó mặt cô đã méo mó thành một chiếc bánh bao rồi.”

Tôi liếc nhìn Giang Ly, cười nói: “Giang Ly, anh thực sự lo lắng cho tôi à?”

Giang Ly nhìn về phía trước, không nói gì. Tôi nhìn thấy biểu hiện của anh ta có chút không tự nhiên, thế là cũng rất không có đạo đức, ngầm sung sướиɠ rất lâu.

Tôi nhớ đến Vu Tử Phi, liền nói: “Anh nói gì với Vu Tử Phi vậy?”

Giang Ly chẳng trả lời câu nói của tôi, chỉ nói: “Cô yên tâm đi, Vu Tử Phi sẽ không làm phiền cô nữa đâu.”

Tôi hồ nghi nhìn anh ta, bán tính bán nghi: “Anh…anh không phải lại muốn đi cưỡng X anh ta chứ?”

Giang Ly không hề phủ nhận: “Sao nào, cô đau lòng à?”

Tôi lắc đầu, nói đùa: “Tôi đau lòng cho anh, loại hàng đó chắc chắn không hợp khẩu vị của anh đâu.”

Giang Ly dường như còn rất hưởng thụ lời nói của tôi, cong khóe môi, nói: “Thực ra tôi chẳng nói gì với anh ta cả.”

Tôi: “Vậy rốt cuộc anh nói gì?”

Giang Ly: “Mấy năm nay cô thay đổi rất nhiều…Cô thích BMW, ghét nhất là xe nhật, đặc biệt ghét Toyota.” Xe của Vu Tử Phi hình như là Toyota…

Tôi lau mồ hôi: “Đến bây giờ tôi không rõ xe của anh ta là loại gì.”

Giang Ly: “Nói cô cũng chẳng nhớ được…Tôi còn bảo với anh ta, cô không thích căn hộ chật hẹp, thích nhất là biệt thự sang trọng có bể bơi.” Vu Tử Phi thuộc tầng lớp trung lưu, có lẽ sẽ không mua nổi biệt thự sang trọng…

Tôi run rẫy: “Biệt thự sang trọng có bể bơi…tôi còn chưa thấy bao giờ!”

Giang Ly: “Nếu cô biểu hiện tốt, sau này tôi sẽ mua cho cô một cái.”

Tôi cảm thấy Giang Ly đang nói khoác, thế là rất lương thiện, không bóc mẽ anh ta.

Lúc này, Giang Ly lại nói: “Quan trọng nhất là, tôi nói với anh ta, cô thích đàn ông đam mê cuồng nhiệt.”

Tôi nghi hoặc: “Điểm này quan trọng ư?”

Giang Ly bổ sung: “Cho nên mỗi ngày bình quân dùng nữa hộp bαo ©αo sυ…loại mười chiếc…”

Chú ý hai chữ “bình quân”, cảnh giới tương đối sâu xa…

Tôi: “…”

Nếu dùng thứ kia làm bóng bay, tôi nghĩ tôi có thể…