Đại đa số cư dân mạng đều cảm thán cách bắt quỷ đơn giản mà thô bạo của Lâm Trần.
Có một số ít người lại đặt câu hỏi về tính chân thực của video.
Nhưng rất nhanh, những "dị giáo" này lập tức bị đám người xem livestream Đào Đào trấn áp xuống nên tình hình rất tốt đẹp.
"Cứ theo xu hướng này thì rất nhanh văn phòng sẽ có nhiều ủy thác tới cửa chứ?"
Trong nháy mắt, Lâm Trần phảng phất như nhìn thấy có một ngọn núi vàng, đang vẫy tay về phía mình.
"Ông chủ, đã trễ như vậy rồi, hôm nay còn có khách sao?"
Diệp Tiểu Nhu nhìn đồng hồ, không nhịn được mà lên tiếng hỏi thăm.
"Cô không nói thì thiếu chút nữa tôi đã quên rồi."
Lâm Trần vỗ trán một cái, nói: "Hôm nay thật đúng là có một chuyện làm ăn, cô phải đi theo tôi một chuyến.”
Diệp Tiểu Nhu nghe xong lời này, nhất thời có chút khẩn trương: "Hôm nay đi đâu vậy? ”
Nếu nói cô hưng phấn thì cô còn có chút sợ hãi, nhưng nếu nói sợ hãi thì lại cảm thấy có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ...
Lâm Trần nói: "Đi bệnh viện Lâm Hải!”
Hắn định đi xử lý tên quỷ bác sĩ kia, không đúng, là bán nó đi.
Dựa vào đặc điểm nghề nghiệp của đối phương, hắn tin tưởng mình có thể bán được rất nhiều điểm buôn quỷ...
"Bệnh viện Lâm Hải sao? Gần đây nơi có tin đồn nơi đó bị quỷ ám.”
Diệp Tiểu Nhu suy nghĩ một chút, nói: "Mấy ngày nay có mấy bệnh nhân biến mất một cách thần bí, cũng bởi vậy mà bệnh viện bị niêm phong, hiện tại chắc là không có ai ở đó.”
“Không có người không phải sẽ thuận tiện cho chúng ta làm việc hay sao?”
Lâm Trần vừa nói, vừa lấy một cái vô lăng từ phía sau ra, chậm rãi ấn xuống.
Diệp Tiểu Nhu tuy rằng đã gặp qua cảnh tượng như vậy nhưng vẫn không tránh khỏi tò mò.
Trên người ông chủ rốt cuộc là làm sao lại có thể chứa được nhiều thứ như vậy nhỉ?
Chỉ là, nghĩ lại thì đối phương ngay cả quỷ cũng có thể gọi tới làm tài xế, còn có cái gì là không làm được cơ chứ?
Cô nghĩ đến đây thì cũng thấy bình thường trở lại.
Rất nhanh, quỷ tài xế Lão Đỗ đã lái Linh Xa đến, dừng lại trước cửa văn phòng.
Đợi sau khi hai người Lâm Trần lên xe, lúc này anh ta mới hỏi: "Ông chủ, hôm nay đi đâu?”
Lâm Trần nói: "Bệnh viện Lâm Hải.”
“Được!”
Lão Đỗ lúc này khởi động xe, sau đó lại nói: "Đúng rồi ông chủ! Chuyện hôm qua anh giao cho tôi, tôi đã làm rồi.”
Lâm Trần vừa nghe, ngay lập tức đã thấy hứng thú nói: "Tình huống thế nào?”
“Không quá hy vọng.”
Lão Đỗ thở dài, nói: "Tôi tìm được một con quỷ, nó suốt ngày cầm bàn tính. Tôi đã lừa nó, nói chỗ này của chúng ta có rất nhiều chuyện để tính toán, để cho nó đi theo tôi.”
"Kết quả nó nói tôi coi nó là kẻ ngốc, còn lấy bàn tính đập vào mặt tôi!"
“Anh xem, hiện tại mặt của tôi còn có dấu vết của bàn tính đây này!”
Lão Đỗ vừa nói, vừa quay đầu lại để Lâm Trần nhìn.
Lâm Trần xem một chút. Khá lắm, má phải, má trái của lão Đỗ đều có in hình một cái bàn tính.
Vẫn rất đối xứng!
Nhân viên này không dễ mang theo!
Lâm Trần không khỏi thở dài, nói: "Anh có từng nghe những tiếng ‘ba ba’ của bàn tính vang lên không?”
Lão Đỗ hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: "Đã từng nghe qua!”
"Anh suy nghĩ một chút, loại quỷ tính toán này, nó có thể không thông minh sao?"
"Anh cũng phải xem đó là loại quỷ nào, dù sao khi hái quả hồng còn phải chọn quả mềm để bóp cơ mà, không phải sao?"
"Loại tiểu quỷ là loại lừa gạt tốt nhất, nữ quỷ cũng dễ lừa. Trước tiên anh cứ như vậy, lại như vậy..."
Lâm Trần lập tức ở trong xe, bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm cho lão Đỗ.
Không ngờ, ánh mắt Diệp Tiểu Nhu nhìn về phía hắn càng lúc càng trở nên cổ quái.
Ông chủ nhà mình... Không phải là một phạm nhân đang chạy trốn đâu nhỉ?
Hãm hại, lừa gạt, quả thực là tinh thông đủ mọi thứ!
Lúc này Lão Đỗ nghe Lâm Trần tự thuật, con mắt cũng dần dần sáng lên, thỉnh thoảng nhịn không được vỗ tay khen ngợi một cái!
Đại ca! Anh đang lái xe! Ngay cả đường đi cũng không cần nhìn sao?
Giờ phút này, cả người Diệp Tiểu Nhu đều tê dại, nhưng khi cô nhìn thấy trước ghế lái, ngay cả vô lăng cũng không có thì lời nói đến bên miệng cũng phải cứng rắn nuốt trở về.
Được rồi, cả hai người này đều không thể tư duy theo lẽ thường.
Thời gian chịu sự dày vò của Diệp Tiểu Nhu, từng chút một trôi qua.
Cuối cùng, Linh Xa đã tới bệnh viện Lâm Hải.
Bọn họ đứng ở phía bên ngoài bệnh viện Lâm Hải.
Bên trong bệnh viện là một mảnh đen kịt, không thấy một chút ánh đèn nào, điều đó làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm.
"Ông chủ, anh có cần tôi đi với anh không?"
Lão Đỗ nhìn về phía Lâm Trần, lên tiếng hỏi.
Đại khái anh ta có thể đoán được, mục đích chuyến đi này của đối phương là gì nên lập tức nghĩ xem mình có thể giúp được cái gì hay không.
"Không cần! Anh ở bên ngoài chờ là được rồi."
Lâm Trần suy nghĩ một chút rồi lại nói thêm một câu: "Dù sao, anh cũng quá yếu!”
“......”
Lão Đỗ yên lặng lấy tay che ngực, tim có chút đau.