Bán Quỷ

Chương 25: Người trẻ tuổi, con đường còn rộng mở

Gã thanh niên nghĩ như vậy, sau đó lại bắt đầu điên cuồng gõ phím trong phòng livestream, bắt đầu quyết đấu với những người khác đến mười mấy phút.

Nhưng mà, những người đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình trong sự kiện lần này, đã sớm nghiêng về phía Lâm Trần.

Cuối cùng, gã thanh niên vẫn thua trận.

“Không thể nói lý! Quả thực là không thể nói lý!”

“Phanh!”

Người đàn ông nhịn không được đập bàn phím một cái, tức giận trực tiếp tắt máy tính.

“Đinh linh linh!”

Lúc này, một hồi chuông điện thoại di động vang lên.

Đã trễ như vậy, ai còn gọi điện thoại cho mình thế này?

Gã thanh niên cầm điện thoại di động lên thì phát hiện cuộc gọi không hiển thị số.

Gã ta có chút không kiên nhẫn chọn nghe máy: “Ai vậy? Đã trễ như vậy mà còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

Bên kia điện thoại cực kỳ yên tĩnh, cũng không có bất kỳ âm thanh nào.

"Đồ thần kinh!"

Gã thanh niên nhịn không được mắng một câu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

“Đinh linh linh!”

Chuông điện thoại lại vang lên.

Gã thanh niên nhận điện thoại một lần nữa, tức giận nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì không hả? Không có thì tôi cúp máy! Đừng có gọi tới nữa!”

Vẫn không có người trả lời, vẫn là một mảnh yên tĩnh.

“Hôm nay con mẹ nó mọi việc đều không thuận lợi gì cả!”

Gã thanh niên lại cúp điện thoại, tiếp đó thì trực tiếp đưa điện thoại về chế độ im lặng.

Vài phút sau đó, không còn có cuộc gọi nào được gọi tới nữa.

"Cuối cùng cũng được yên tĩnh."

Gã thanh niên thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại di động sang một bên, anh ta chuẩn bị đứng dậy rửa mặt trước khi đi ngủ.

“Đinh linh linh!”

Sau đó, tiếng chuông điện thoại lại reo một lần nữa.

Gã thanh niên vừa định cầm điện thoại di động lên thì động tác bỗng cứng đờ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ: "Mình... không phải vừa rồi mình đã tắt tiếng điện thoại rồi sao?”

Nỗi sợ hãi, không thể khống chế được lan tràn trong lòng anh ta…

"Có phải là trò đùa ác ý của ai hay không?"

Gã thanh niên hít sâu một hơi, ôm một tia may mắn rồi run rẩy nhận điện thoại.

“Từ Từ... Từ két...”

Lúc này đây, ở bên kia điện thoại truyền đến từng tiếng âm thanh chói tai khó nghe, giống như là âm thanh phát ra từ một cái radio kiểu cũ.

Trong hoàn cảnh xung quanh đều yên tĩnh, âm thanh chói tay như vậy quả thực đúng là rất khủng bố.

“Anh... Anh đến cùng là ai?”

Gã thanh niên không thể không nuốt nước bọt.

Bởi vì sợ hãi, thân thể của anh ta đã không khống chế được mà run rẩy.

Trong điện thoại, truyền đến một tiếng cười quỷ dị:

"Khà khà..."

"Tôi... Tìm thấy anh rồi! ”

Lúc này, trong căn phòng trống trải, lại một lần nữa vang lên một hồi tiếng chuông điện thoại chói tai.

......

"Ông chủ! cái vừa rồi, thật sự là quỷ sao?"

Trên đường trở về văn phòng, Diệp Tiểu Nhu nhịn không được nhìn về phía Lâm Trần rồi nhỏ giọng hỏi.

Trên thực tế, trong lòng cô đã xác định được thật sự là có quỷ, thế nhưng cô vẫn là muốn lấy được đáp án từ trong miệng của Lâm Trần.

"Cô cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi thì còn hỏi tôi làm gì nữa?"

Lâm Trần nhìn cô một cái tiếp tục hỏi: "Thế nào? Sợ rồi à? ”

"Có… có một chút..."

Lúc này, Diệp Tiểu Nhu lại kỳ lạ không có phủ nhận.

Cô nhịn không được cúi đầu nói: "Đối với loại quỷ này, trước đây tôi vẫn chỉ nghe nói, lần này tận mắt nhìn thấy, có cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy!”

"Nếu như cô không muốn làm nữa thì có thể giới thiệu bạn bè của cô đến đây."

Lâm Trần suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu: "Chỉ cần biết quay phim là được. ”

Diệp Tiểu Nhu trầm mặc một lát, có chút buồn bã nói: "Ông chủ, anh cảm thấy tôi giống loại người sẽ kéo bạn bè xuống nước như vậy sao?”

"Kéo xuống nước?"

Lâm Trần có chút không vui nói: "Chỗ này của tôi ít nhất cũng phải là biển chứ?”

"Xuống biển?"

Diệp Tiểu Nhu có chút chững lại.

“Đúng là không khác lắm!”

Hai người tán gẫu anh một câu, tôi một câu.

Không lâu sau thì đã trở về trước văn phòng.

"Ông chủ, tôi đã suy nghĩ rồi! Tôi cảm thấy mình nên thử thêm một thời gian nữa."

Diệp Tiểu Nhu dừng bước, nhỏ giọng nói: "Tuy rằng biểu hiện lúc trước của tôi có chút kém nhưng hy vọng anh có thể đồng ý. ”

"Sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?"

Lâm Trần có chút kinh ngạc hỏi.

Diệp Tiểu Nhu suy nghĩ một chút, nói: "Nói như thế nào đây? Thật ra... việc này cũng rất thú vị! Dù sao loại trải nghiệm như thế này rất khó có được, hơn nữa ông chủ như anh cũng rất lợi hại, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì đâu nhỉ.”

Lâm Trần nghe vậy, không khỏi giơ ngón tay cái lên nói: "Người trẻ tuổi, con đường còn rộng mở nha!”

Diệp Tiểu Nhu: "Hơn nữa, tôi có một yêu cầu nho nhỏ!”

"Nói tôi nghe một chút."

Lâm Trần thấy mình không cần phải đi tìm nhân viên nữa, nên tâm tình cũng khá tốt do đó thuận miệng nói.

"Anh có thể đưa tôi về nhà không? Tôi có chút sợ..."

Diệp Tiểu Nhu có chút ngượng ngùng, lúc này cô đâu còn chút biểu hiện mạnh mẽ nào như khi mới bắt đầu?

"Có thể, nhưng phải thêm tiền!"

Lâm Trần suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.

“??? Ngay cả nhân viên mà anh cũng muốn lừa tiền sao? Anh vẫn còn là con người đấy chứ?”

Diệp Tiểu Nhu không dám tin vào lời vừa rồi của Lâm Trần, cô mở to đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn.

Lâm Trần chỉ chỉ vào tấm biển phía trên văn phòng làm việc: "Văn phòng Lâm Trần, tiếp nhận ủy thác linh dị, nhưng trên thực tế thì cũng có thể tiếp nhận các loại ủy thác khác, điều kiện tiên quyết là phải có tiền.”

Diệp Tiểu Nhu trầm mặc một lát, tiếp đó cẩn thận nói:

"1... 100 tệ đã đủ chưa?”

“Đủ!”

Lâm Trần hài lòng gật đầu, sau đó tay phải sờ về phía sau, chậm rãi móc ra một cái vô lăng...