Bán Quỷ

Chương 22: Tôi là một kẻ ᗷiếи Ŧɦái, nhưng đều cảm thấy nó còn ᗷiếи Ŧɦái hơn

"Cha, mẹ! Tha thứ cho con gái bất hiếu, con chỉ có thể báo đáp ân tình của hai người vào kiếp sau..."

Hốc mắt của Diệp Tiểu Nhu hơi phiếm hồng, xách máy quay đi tới trước cửa phòng, nhưng đột nhiên dừng lại.

Biểu tình của cô từ lúc mới bắt đầu là hiên ngang lẫm liệt, dần dần biến thành ngây ngô, sau đó lại trở nên ngốc trệ. Đến cuối cùng... Khuôn mặt không còn biểu cảm gì.

Chỉ thấy bên trong, Lâm Trần đang gắt gao ấn đầu một con ác quỷ có gương mặt dữ tợn.

“Phanh!”

Lâm Trần giơ lên một quyền, hung hăng đánh vào mặt của ác quỷ.

“Gào!!!”

Ác quỷ phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ, hai chân đạp loạn, không cẩn thận đá ngã một chiếc đèn bàn.

“Tao bảo mày nằm im!”

Lâm Trần hung tợn nói, không quên cho đối phương thêm một quyền khác.

“Phanh!”

“Gào!!!”

Ác quỷ phát lập tức phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ hơn, hai chân đạp loạn hơn nữa.

Lần này, nó đá ngã cái bàn bên cạnh giường ngủ.

“Phanh!”

“Gào!”

“Phanh!”

“Gào!”

"..."

Diệp Tiểu Nhu mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào cảnh trước mắt.

Cô thậm chí còn chuẩn bị tâm lý hy sinh anh dũng, kết quả từ đầu đến cuối, đều là Lâm Trần đè con quỷ kia ra đánh.

Vào giờ khắc này, các loại cảm xúc bi phẫn, sỉ nhục, dần dần chuyển hóa thành cảm giác bất lực mãnh liệt.

"Tôi thật ngốc, thật sự là ngốc mà..."

"Có chuyện gì vậy? Có phải Lâm đại sư đã rơi vào thế hạ phong rồi không?”

Cô gái mặt tàn nhang nhìn thấy Diệp Tiểu Nhu giống như ngây ngốc, đứng tại chỗ không nhúc nhích nên có chút vội vã hỏi.

"Cô tự mình tới xem đi!"

Giọng điệu của Diệp Tiểu Nhu rất bình thản.

Bởi vì cô đã hoàn toàn không biết phải sử dụng giọng điệu nào để nói chuyện cho hợp lý vào lúc này.

Cô gái mặt tàn nhang hít sâu một hơi, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, rồi sau đó cẩn thận đi tới trước cửa phòng ngủ bên cạnh.

Sau khi cô nhìn thấy rõ tình cảnh, vẻ mặt lập tức thay đổi, dần dần không còn chút cảm xúc gì nữa.

“Rốt cuộc là các cô làm sao vậy?”

Tiểu Tĩnh thấy tình cảnh này cũng có chút hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Có phải Lâm đại sư xảy ra chuyện gì hay không?”

Lúc này, cô gái tàn nhang im lặng một lúc cũng lên tiếng đáp: "Cậu hãy tự mình đến xem đi.”

Không bao lâu, Tiểu Tĩnh cũng gia nhập vào trong hàng ngũ của các cô, vẻ mặt đều giống hệt nhau.

“Tôi thích ăn táo: Rốt cuộc là họ bị sao vậy? Là trúng tà sao?”

“Đại Đại Quái: Là đại sư xảy ra chuyện sao? Nhưng rõ ràng là vẫn còn có tiếng đánh nhau mà!”

“Quý ông: Streamer mau qua xem một chút, nếu đại sư xảy ra chuyện thì chỉ sợ không ai trong số các cô có thể chạy được đâu!”

Tin nhắn trên màn hình livestream bay loạn xạ thành một đám.

Đào Đào cũng hoàn toàn không chú ý, sau khi nhìn thấy bình luận ‘Quý ông’ thì cô lập tức cắn răng đứng lên, rồi tiến về phía trước.

Không bao lâu sau thì cô đã đi tới trước cửa phòng ngủ.

Nhưng mà, một màn kế tiếp cô nhìn thấy, lại hoàn toàn khiến tam quan của cô đều bị lật đổ.

Trong phòng, con quỷ với vẻ mặt dữ tợn, lúc này lại giống như là con cá chết nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích.

Nó lặng lẽ nhìn lên trần nhà, đôi mắt của nó tràn đầy sự tuyệt vọng.

Lâm Trần thì hung hăng đấm nó, chất vấn: "Không phải mày rất thích dọa người sao? Không phải rất thích đập cửa sao?”

"Tao đang hỏi mày đó!"

Lâm Trần thấy đối phương không nói lời nào thì giơ tay lên tiếp tục đánh.

“Còn không nói?”

Lâm Trần có chút tức giận, liên tiếp vung lên mấy nắm đấm.

“Ba!”

“Ba!”

...

"Con mẹ nó! Tao, à… Rốt cuộc là anh muốn tôi nói cái gì đây? Ngược lại anh mới là người nên nói cho tôi biết.”

Con quỷ rốt cục không nhịn được phẫn nộ mà hét lên.

Thực ra hắn cũng không biết muốn nó nói cái gì, chẳng qua là đánh quá thuận tay, thuận tiện nói hai câu mà thôi.

Lâm Trần nhìn dáng vẻ đối phương thê thảm, đột nhiên có chút không đành lòng nói cho đối phương biết rõ chân tướng, bèn tùy tiện tìm một cái lý do: “Nói đi, vừa rồi vì sao dọa bọn tôi làm gì?”

Quỷ dọa người, không phải là đạo lý hiển nhiên sao?!!

Con quỷ nghe hắn nói xong, thiếu chút nữa là tức giận mà ngất đi. Nhưng sau khi nhớ đến thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương thì chỉ đành cắn răng nói: "Tôi là muốn đuổi anh đi.”

"Đuổi tôi đi?"

Lâm Trần ngẩn ra.

"Đúng vậy! Bởi vì anh không nên xuất hiện ở đây!”

Quỷ vật nói xong, sắc mặt không khỏi có chút dữ tợn: "Bất luận là người đàn ông nào thì cũng không nên xuất hiện ở chỗ này!”

"Dựa vào cái gì?"

Lâm Trần vừa nghe, nhất thời không vui.

"Chỉ bằng tôi là sắc quỷ, nơi này là lãnh địa của tôi! Người phụ nữ này, cũng là của tôi! Không ai được đến gần cô ấy!”

Sắc quỷ cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, dơ một ngón tay về phía cô gái mặt tàn nhang rồi lớn tiếng gào thét.

"Tôi?"

Cô gái mặt tàn nhang thật vất vả mới bình phục tâm tình, đang vui vẻ xem náo nhiệt thì không hiểu sau nguyên nhân lại kéo lên người mình, do đó nhất thời có chút bối rối.

Cô vội vàng lắc đầu: "Anh đừng có kéo tôi vào, tôi không biết anh!”

"Cô không biết tôi, nhưng tôi lại biết cô đã lâu rồi."

Sắc quỷ dường như lâm vào hồi ức, chậm rãi nói:

"Ba năm trước, tôi đã bắt đầu đi theo cô, nhìn cô đọc sách, nhìn cô ăn cơm, nhìn cô tắm rửa, nhìn cô ngủ..."

"Cô có biết vì sao trong ba năm nay, tất cả bạn trai của cô đều lựa chọn chia tay với cô hay không?"

Sắc quỷ nói đến đây, đắc ý nở nụ cười: "Đó là bởi vì tôi hiện ra chân thân, dọa cho bọn họ sợ.”

“Về phần những người to gan, không nghe lời kia thì tất cả đều bị tôi gϊếŧ!”