“Đại ca, anh uống trà đi!”
“Đại ca, anh có thấy nóng không, tôi quạt gió cho anh!”
"Đại ca..."
Tầng một của văn phòng.
Lâm Trần lười biếng tựa lưng vào ghế, lướt xem phim truyền hình.
Một bên, tài xế quỷ đang lăn qua lăn lại, ân cần hỏi thăm.
"Được rồi, anh nghỉ ngơi một lát đi."
Lâm Trần bị tên này làm cho phát mệ, cho nên tạm dừng phim truyền hình, sau đó hỏi: "Đúng rồi! Tên của anh là gì?”
"Đại ca, anh gọi tôi là lão Đỗ là được."
Tài xế quỷ tiến lại gần đáp.
"Sau này tôi nên tìm anh như thế nào?"
Lâm Trần nhìn anh ta một cái, nói: "Lỡ như anh chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau đã trực tiếp bỏ chạy thì tôi phải làm sao đây?”
“Tôi tuyệt đối sẽ không như vậy!”
Lão Đỗ vừa nghe lời này, lập tức cam đoan thế thốt nói: "Lòng trung thành của tôi đối với đại ca, trời đất có thể chứng giám!”
"Vậy làm thế nào để anh chứng minh điều đó?"
Lâm Trần có chút hiếu kỳ nhìn đối phương.
Hắn đã hạ quyết tâm, nếu tài xế quỷ dám lừa gạt hắn, vậy thì hắn sẽ ngay lập tức trở tay bán gã ta đến mỏ quặng!
Lão Đỗ nhận ra không khí có chút không đúng, vội vàng nói: "Đại ca, anh chờ một chút!”
Lúc này, chỉ thấy gã ta lấy một cái vô lăng từ trên người ra, sau đó cẩn thận đặt lên bàn:
"Phần lớn sức mạnh của tôi ở trên linh xa. Nếu như thiếu đi những bộ phận kia thì sức mạnh sẽ giảm đi rất nhiều, hơn nữa rất khó để tu bổ..."
"Nếu như đại ca muốn tìm tôi thì chỉ cần ấn vào cái vô lăng này một cái là tôi có thể cảm nhận được."
Lâm Trần nhìn cái vô lăng trước mặt, khóe miệng giật giật.
Trước đó, hắn đã từng nghĩ tới vô số khả năng, nhưng thật không ngờ đối phương lại móc ra một cái vô lăng như này!
"Dùng lời nói để hình dung tài năng của anh, quả thật có chút ủy khuất cho anh nhỉ.”
Lâm Trần nhịn không được lên tiếng cảm khái một phen, sau đó khoát tay áo: "Được rồi! Giờ anh có thể đi!”
Lão Đỗ nghe được lời này, như là nhận được lệnh ân xá, liên tục gật đầu.
Gã ta biết, mình đã thoát được kiếp nạn này.
Sau khi lão Đỗ rời đi, Lâm Trần nhìn đồng hồ một chút, lúc này đã là hơn hai giờ sáng.
"Trong khoảng thời gian này, hẳn là sẽ không có khách hàng nào tới."
Lâm Trần suy nghĩ một chút, rồi tháo tấm biển "Đang mở cửa" xuống, sau khi kéo cửa cuốn xong thì tiếp tục xem phim.
Ngày hôm sau, 3 giờ chiều.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lâm Trần mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, tiện tay cầm lấy điện thoại di động, bấm chọn nghe máy: "Ai vậy? ”
"Xin chào! Xin hỏi có phải ngài đang tuyển thợ quay phim không? Hôm nay tôi đến đây để nộp đơn xin việc.”
Trong điện thoại, truyền đến một giọng nữ ngọt ngào.
"Thợ quay phim cái gì? Cô nhầm số rồi!”
Lâm Trần vừa dứt lời thì đã nhanh chóng cúp điện thoại, quay đầu tiếp tục ngủ.
Một phút sau.
Chờ đã… là ứng viên?
Lâm Trần đột nhiên nhớ đến chuyện đêm qua, hình như mình thật sự đã dán một tấm bảng tuyển người ở trước cửa.
Xong rồi!
Thật vất vả mới có được một ứng viên, giờ lại bị chính mình đuổi đi mất!
Lâm Trần cảm thấy khóc không ra nước mắt.
"Đinh Linh Linh..."
Lúc này, chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Lâm Trần nhìn thoáng qua, vẫn là số điện thoại di động vừa rồi, vì vậy trong lòng có hơi vui mừng.
Vừa chọn nghe điện thoại, lập tức nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói: "Thật sự xin lỗi! Vừa rồi tôi đã xác nhận lại một chút, hẳn là không có gọi nhầm điện thoại đấy chứ..."
Lâm Trần trầm mặc một lúc rồi dứt khoát chọn giả ngu: "Xin hỏi cô là..."
Đầu dây bên kia chần chừ một lúc: "Tôi đến đây để ứng tuyển vào vị trí thợ quay phim.”
"Đúng! Quả thật tôi đã công bố thông tin tuyển dụng, nhưng vừa rồi tôi không nhận được điện thoại của cô, lúc trước có thể là do cô đã gọi nhầm."
Lâm Trần mở to hai mắt nói dối, căn bản không cho đối phương thời gian suy nghĩ thì đã hỏi lại: "Hiện tại cô đang ở đâu?”
"Tôi đang ở ngoài cửa văn phòng."
"Cô chờ một chút, tôi lập tức xuống mở cửa ngay."
......
Ngoài cửa lớn của văn phòng Lâm Trần.
Một cô gái khoảng chừng 18 tuổi đang đứng đó.
Cô gái có ngoại hình đẹp đẽ, búi tóc đuôi ngựa.
Trên người cô mặc một chiếc áo thun trắng, kết hợp với quần jean bó sát và một đôi giày thể thao màu trắng.
Làm nổi bật vóc dáng yểu điệu, đồng thời lại tràn đầy sức sống.
Giờ phút này, gương mặt của cô không thay đổi, khi nhìn lịch sử hai cuộc gọi trên điện thoại di động gần nhất của mình.
"Gọi nhầm sao?"
"Ha ha... Anh tưởng tôi là một đứa ngốc sao?”
......
“Rầm rầm!”
Cửa cuốn được kéo lên, trước tiên Lâm Trần treo biển "Đang mở cửa" sau đó thì mở cửa nhìn về phía cô gái kia nói: "Thật xin lỗi, đã để cô chờ lâu rồi.”
"Không sao, dù sao tôi cũng chỉ mới đợi một lát."
Cô gái mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, hơi tăng thêm một chút ngữ khí.
"Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi!"
Lâm Trần làm bộ như không nghe hiểu, nói: "Về chuyện tuyển người, chúng ta vẫn nên vào trước rồi nói!”