Trần Đào đi ra từ sau lưng của người thanh niên, giới thiệu thân phận của Lâm Trần với hai nữ sinh kia, sau đó lại nhìn về phía Lâm Trần nói: “Đây chính là hai người bạn học của tôi.”
Hai cô gái thấy vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm rồi cùng nhau tiếng chào hỏi với Lâm Trần.
“So với cái này thì tôi càng tò mò hơn..."
Dưới ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, Lâm Trần chậm rãi nói: "Ở đây tối như vậy, sao các cô lại không bật đèn?"
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, lập tức ngẩn người.
Đúng vậy! Tại sao vừa rồi các cô lại không bật đèn lên nhỉ?
"Ồ, tôi hiểu rồi!"
Lâm Trần bỗng nhiên nhận ra: "Các cô thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có đúng hay không?”
Lời này vừa nói ra, hai cô gái lập tức xấu hổ đến đỏ cả mặt, quả thực các cô hận không thể tìm một khe hở nào đó mà chui vào cho rồi.
“Được rồi! Những lời khác đợi lát nữa rồi nói sau, giờ chúng ta vẫn nên làm chính sự trước đi!”
Lâm Trần vừa nói, vừa cởϊ áσ ra.
Gã này đang muốn làm gì vậy?
Cô gái tóc ngắn mở to hai mắt, nhịn không được nhìn Trần Đào một cái.
Cậu có chắc là cậu tìm gã này đến để bắt ma chứ không phải làm điều gì khác đấy chứ?
Lâm Trần cởϊ áσ khoác ra, tiện tay treo trên ghế rồi đi về phía hai cô gái.
"Anh... Anh đang định làm gì vậy hả?”
Cô gái tóc ngắn theo bản năng lùi về phía sau, có chút hoảng hốt.
"Bắt quỷ! Nếu không cô cho rằng tôi muốn làm gì đây?"
Lâm Trần có chút cổ quái nhìn cô gái tóc ngắn nói: "Cô sẽ không cho rằng tôi muốn làm chuyện đó với cô đấy chứ?”
Không đợi cô gái tóc ngắn cảm thấy xấu hổ thì Lâm Trần lại nói thêm một câu: "Cho dù là tôi muốn làm chuyện đó, thì đó cũng phải là người bên cạnh cô kia, dù sao thẩm mỹ của tôi cũng không có tệ đến mức như vậy. ”
"Anh!"
Cô gái tóc ngắn tức giận trừng mắt, có chút sững sờ nói không nên lời.
"Được rồi, đừng làm loạn nữa!"
Mặt cô gái tóc dài có chút phiếm hồng, kéo tay cô bạn của mình, sau đó nhìn về phía Lâm Trần nói: "Đại sư, tiếp theo ngài định làm như thế nào? ”
Lâm Trần hỏi: "Đồ đạc tôi bảo các người đều mang theo rồi chứ?”
"Đều mang theo."
Cô gái tóc dài gật đầu, sau đó từ trong túi xách lấy bút chì, giấy trắng, nến và các đạo cụ khác ra.
"Anh muốn mấy thứ này..."
Cô gái tóc ngắn ngẩn người, có chút không dám tin: "Không phải anh định chơi trò Bút Tiên đấy chứ?”
"Đúng vậy! Nếu không để nó hiện hình thì làm sao tôi có thể bán nó… à, bắt nó được chứ?”
Lâm Trần gật đầu như đây là chuyện đương nhiên.
"Không được! Tôi đã nói là tôi sẽ không chơi nữa mà!”
Cô gái tóc ngắn vội vàng lắc đầu, cô chính là nữ sinh lúc trước khi tiến hành nghi thức được một nửa thì đã rời khỏi.
Vốn đã nhát gan, cho nên lúc này cô lại càng không dám đυ.ng vào mấy thứ này.
Cô gái tóc dài cũng có vẻ hơi do dự.
"Các cậu đang nói cái gì vậy? Đại sư Lâm Trần rất lợi hại! Tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh anh ấy bắt quỷ rồi! ”
Trần Đào sợ Lâm Trần vì vậy mà tức giận nên vội vàng mở miệng nói: "Hay là nói, các cậu muốn chờ chết? ”
"Vậy... Được rồi, nhưng chỉ một lần thôi đấy!”
Hai cô gái do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Đối với việc này, Lâm Trần ngược lại không thèm để ý chút nào. Đầu tiên hắn để Trần Đào tắt đèn, sau đó bốn người kéo một cái bàn qua, mọi người ngồi vây quanh thành một vòng.
Khi ngọn nến được thắp sáng, bốn cái bóng hiện ra trong bóng tối.
Dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, khuôn mặt của mấy người có chút dữ tợn và khủng bố.
"Kiếp trước của ta là kiếp này, Bút Tiên Bút Tiên mời ngươi đi ra."
Cô gái tóc ngắn nhẹ nhàng mở miệng, không khó để nhận ra, giọng nói của cô có chút run rẩy.
Trần Đào cùng cô gái tóc dài cũng nhắm mắt lại, bắt đầu không ngừng lặp đi lặp lại những lời này.
Duy chỉ có Lâm Trần, vẫn là một dáng vẻ bình chân như vại, thỉnh thoảng còn sờ sờ râu dưới cằm.
“Bá!”
Trong mơ hồ, một trận gió âm thổi qua.
Ngọn nến rung động kịch liệt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt!
Thanh âm của mọi người đột nhiên dừng lại.
Nó... Nó đang đến!
"Đại sư, tiếp… tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Cô gái tóc ngắn đã hoàn toàn hoảng hốt nhưng bởi vì đã có vết xe đổ nên căn bản không dám lộn xộn.
"Không phải các cô bắt đầu chơi Bút Tiên trước sao?"
Lâm Trần có chút buồn bực nhìn cô một cái: "Tiếp theo làm như thế nào các cô phải rõ hơn tôi mới đúng chứ?”
Cô gái tóc dài run rẩy nói: "Dựa theo trình tự thì tiếp theo là hỏi Bút Tiên ba câu hỏi về nó, sau đó mới có thể hỏi chuyện riêng của chúng ta. ”
"Vậy trong số mấy người, ai sẽ hỏi?"
Lâm Trần nhìn lướt qua mấy người bọn họ rồi lên tiếng hỏi.
Ba người đều cúi đầu như đà điểu, không một ai dám lên tiếng.
“Thôi quên đi! Nếu các người đều không muốn vậy vẫn là để tôi hỏi đi!”
Lâm Trần bĩu môi, không để ý tới mấy người kia nữa mà là nhìn về phía cây bút chì đang ở trên mặt bàn.