Bán Quỷ

Chương 7: Bút Tiên

Lâm Trần thở sâu, ngăn chặn sự xúc động muốn lập tức đáp ứng, hắn trầm giọng nói: “Tôi thừa nhận điều kiện của người rất phong phú, nhưng mà ông hẳn là cũng biêt, quỷ vật rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.”

Gã đàn ông trung niên nghe vậy, không khỏi khẽ thở dài.

Hắn tự nhiên hiểu rõ điểm này. Bởi vậy, cũng không phải mỗi vị ngự quỷ giả nào cũng chịu vì Thiên Đạo mà góp sức.

Lâm Trần lại nói: “Hơn nữa theo như lời ông nói, ngự quỷ giả nếu là vận dụng sức mạnh quỷ vật, dùng càng nhiều thì bị thôn phệ cũng càng nhanh... Cho nên...”

Cuối cùng vẫn là cự tuyệt hay sao?

Hai tên thành viên Thiên Đạo khẽ liếc mắt nhìn nhau, tất cả có thể từ trong mắt đối phương nhìn ra sự thất vọng.

“Phải thêm tiền.”

Hai gã thành viên Thiên Đạo: “...”

...

Kế tiếp, song phương tiến hành thảo luận kịch liệt khoảng hơn 10 phút.

Cuối cùng, gã đàn ông trung niên vẫn là lựa chọn thỏa hiệp, đồng thời hứa hẹn giúp tăng tiền lương của Lâm Trần lên mỗi tháng 80 ngàn tệ.

Trước khi đi, gã đàn ông trung niên đưa tới một tấm danh thϊếp rồi nói: “Tôi gọi là Trình Nhạc, đây là phương thức liên lạc của tôi. Có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ cho tôi. Mặt khác, chứng minh thân phận của cậu sẽ được chuyển tới trong vòng ba ngày tới.”

“Trước đó, cậu trước tiên nên nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày này.”

Nghỉ ngơi?

Làm sao lại nghỉ ngơi?

Bắt quỷ để bán là sự nghiệp của tôi! Một ngày cũng không cho phép trì hoãn!

Lâm Trần khẽ liếc mắt, bắt đầu thúc giục nói: “Được rồi, được rồi, hai người các ông đi nhanh đi, đừng chậm trễ việc tôi làm ăn.”

...

Hai gã thành viên Thiên Đạo đi ra khỏi văn phòng, gã đàn ông trẻ tuổi vẫn còn có chút bất bình căm giận nói: “Dạng người thế này cũng có thể trở thành ngự quỷ giả sao?”

Trình Nhạc mặt không biểu tình đáp: “Bởi vì hắn còn có lương tâm.”

Gã đàn ông trẻ tuổi nghe vậy, nhếch miệng nói: “Đội trưởng, có phải kế tiếp anh muốn nói là lương tâm của hắn không nhiều phải không? Bài này quá cũ rồi đó, cái video đó tôi cũng xem cùng với anh cơ mà.”

Trình Nhạc vẫn như cũ mặt không biểu tình nói: “Tiểu vương à! Có người nào đã nói qua cho cậu việc không được nhảy vào miệng lãnh đạo để giành nói không, nhất là lãnh đạo trực tiếp của cậu?”

Tiểu vương: “...”

“Mới vừa rồi là chân trái của cậu bước vào văn phòng trước, đúng không?”

Tiểu vương sửng sốt đáp: “Hình như là chân phải ạ? Có gì không đội trưởng?”

Trình Nhạc thản nhiên nói: “Phạt cậu nửa tháng tiền lương.”

“Không không không, là tôi nhớ sai. Là chân trái, là chân trái bước vào trước.”

Tiểu vương vội vàng lộ ra nụ cười lấy lòng.

“Lạch cạch!”

Trình Nhạc móc bật lửa ra, đốt điếu thuốc nói: “Vậy thì lại thêm nửa tháng lương.”

...

Sau khi Lâm Trần đuổi hai thành viên của Thiên Đạo đi thì hắn tiếp tục xem phim truyền hình.

"Chậc chậc, bộ phim truyền hình này thật đúng là cẩu huyết! Nam chính thích nữ chính, nữ chính thích nam hai, nam hai lại thầm mến nam chủ..."

"Đủ biếи ŧɦái! Nhưng... Ta thích! ”

Lâm Trần vừa xem phim truyền hình, vừa không quên chửi bậy.

"Có ai ở đó không? Tôi muốn tìm ủy thác.”

Lúc này có một âm thanh truyền đến.

Lâm Trần tạm dừng phim truyền hình, nghiêng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy có một thanh niên mặc đồ thể thao màu đen đi vào.

Lâm Trần vừa nhìn đã biết là có chuyện làm ăn tới, cho nên hai mắt nhất thời tỏa sáng, hắn nói: "Anh ngồi xuống trước rồi nói.”

Người thanh niên đi tới, ngồi xuống ở vị trí đối diện với Lâm Trần, có chút chần chờ nói: "Có thể tôi đã gặp phải quỷ. ”

Ánh mắt Lâm Trần sáng hơn vài phần, đáp: "Anh cẩn thận nói lại tình huống rõ ràng đi!”

Người trẻ tuổi hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tôi tên là Trần Đào, là sinh viên đại học ở Thiên Hải. Ba ngày trước, tôi và mấy người bạn hẹn cùng nhau chơi Bút Tiên..."

Theo như lời kể của Trần Đào thì Lâm Trần đại khái đã hiểu rõ tình huống.

Thì ra, vào buổi tối ba ngày trước, Trần Đào và vài người bạn cùng lớp hẹn nhau chơi Bút Tiên.

Kết quả là, khi buổi lễ thực hiện được một nửa thì đã có một cô gái bỏ cuộc vì sợ hãi.

Mấy người bọn họ tuy rằng có chút thất vọng nhưng cũng không quá để ý.

Cho đến khi... Đêm qua, một học sinh nam trong nhóm của bọn họ đột nhiên nhảy lầu tự tử lúc nửa đêm.

Nghe nói vào ngày xảy ra sự việc, nam sinh kia như người mất hồn mất vía, làm chuyện gì cũng phản ứng chậm một nhịp, sắc mặt thì khó coi đến cực điểm.

Lúc này, Trần Đào và những người khác mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng lại không tìm được cách để giải quyết.

Trong lúc vô tình, anh phát hiện video thám linh bất ngờ xuất hiện trên mạng của một streamer, lúc này video đang rất nổi.

Anh ta đã liên hệ thông qua streamer mới tìm được đến đây.

“Không nghĩ tới anh lại là thông qua nữ streamer đó mà tìm được tôi!”

Lâm Trần như có điều suy nghĩ, cảm thấy như có một cánh cửa thông đến thế giới mới đang mở ra.

Nếu như có thể mượn quỷ bắt cóc... Không! Là video bắt quỷ để tạo danh tiếng cho mình, như vậy nói không chừng sẽ có nhiều khách hàng chủ động tìm tới cửa...

Tài nguyên đến cuồn cuộn!