Bán Quỷ

Chương 2: Lừa bán nữ quỷ

Lúc này, ở xa xa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, đang nhanh chóng tiếp cận nơi này.

Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Đào trắng bệch, suýt nữa thì ngã xuống đất.

“Ăn Đào Đào: Đào Đào, diễn xuất của cô rất lợi hại đó nha! Thiếu chút nữa ngay cả tôi cũng tin rồi!”

"Tôi không có diễn!"

Đào Đào sợ tới mức nước mắt cũng sắp chảy ra, giọng run run nói: “Trước khi phát sóng, tôi không nói cho bất luận người nào biết là tôi muốn tới nơi này... Ah!”

"A!"

Đào Đào đang nói thì nhìn thấy một vệt trắng hiện lên trước mắt rồi trực tiếp xuyên qua cô đi vào nhà vệ sinh nữ bên cạnh. Cô sợ tới mức nhịn không được mà hô lên một tiếng.

Bởi vì phương thức livestream cô đang sử dụng là camera trước sau đồng loạt bật. Bởi vậy, khán giả cũng đều nhìn thấy cảnh tượng kia.

Sau một thời gian ngắn im lặng, những bình luận liên tiếp hiện lên.

“Tôi không tin có quỷ: Mẹ ơi! Cái gì vừa bay qua vậy?”

“Ác Long gào thét: Trên thế giới này không phải thật sự có quỷ đó chứ?”

“Đại Ống Mộc Nhất Nhạc: Tôi thấy dáng vẻ của streamer không giả! Chúng ta nhanh chóng báo cảnh sát đi!”

“Ăn Đào Đào: Là diễn! Tất cả đều diễn mà thôi! Ha ha ha, các người thật đúng là tin sái cổ rồi! Hãy tin vào khoa học đi chứ!”

“Quý ông: Chờ đã! Ngoài hành lang sao còn có tiếng bước chân?”

Một câu nói của ‘quý ông’ khiến cho phòng livestream lại trở nên yên tĩnh.

"Két cạch, két cạch..."

Tiếng bước chân nhanh chóng tiếp cận, dĩ nhiên đã đến gần toilet!

Đào Đào hoàn toàn sợ đến phát run, nước mắt tràn ra.

"Chạy sao? Cô còn muốn tiếp tục chạy à?”

Một thanh âm có chút tức giận truyền đến.

Đào Đào ngẩn người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi đang thở hồng hộc đứng ở cửa toilet, hung tợn nhìn chằm chằm cô: “Đừng tưởng rằng cô giả làm người thì tôi sẽ không nhận ra!”

Đào Đào vốn còn cho là ở nơi này nhìn thấy đồng loại thì cảm thấy mừng rỡ, nhưng mà nghe được lời nói của đối phương, cô lập tức choáng váng.

"Anh đang... Nói cái gì vậy..."

"Giả vờ? Còn giả vờ nữa sao?”

Thanh niên có hơi sửng sốt, chợt sải bước tiến lên. Một tay vươn ra bắt lấy bả vai đối phương, tay kia thì vươn về phía sau lưng mình, tựa như muốn lấy thứ gì đó.

Nhưng khi hắn cảm nhận được nhiệt độ trên người Đào Đào truyền đến, động tác lập tức dừng lại, vẻ mặt hồ nghi nhìn cô nói: "Cô không phải quỷ sao? Vậy cô đến đây lúc nửa đêm để làm gì?”

Lời này là tôi hỏi anh mới đúng?

Đào Đào quả thực khóc không ra nước mắt, nhưng liên tưởng đến hoàn cảnh xung quanh bây giờ không có người, cũng không dám phản bác đối phương, chỉ đành thành thật đáp: "Tô là một người dẫn chương trình, hôm nay tới nơi này làm chút tài liệu.”

"Đám người các cô chính là ăn no rãnh rỗi, muốn tìm đường chết đúng không?”

Gã thanh niên trừng mắt, nói: "Vừa rồi cô có thấy một thứ gì đó đi qua đây không?”

"Ý anh là... Cái màu trắng đó?”

Vừa nhắc tới chuyện này, Đào Đào lại có chút sợ hãi: "Đó là cái gì vậy?”

"Quỷ! Cô nhìn không ra sao?"

Thanh niên nói một cách thản nhiên.

“Ăn Đào Đào: đây là diễn viên được mời ở đâu đến vậy? Diễn rất đạt đó nha.”

“Quý ông: Lầu trên đừng có nói nhảm, tôi nhìn anh ngứa mắt lâu rồi đấy. Đây nhất định là vị cao nhân nào đó! Nếu không cô gái nhỏ lúc này đã gặp phải nguy hiểm!”

“Kẹo nhỏ: có sao nói vậy, người đàn ông này thật đẹp trai! Tôi yêu rồi, yêu rồi!”

Trong phòng phát sóng trực tiếp, một lần nữa khôi phục náo nhiệt.

“Được rồi, mau nói cho tôi biết nó đi đâu rồi!”

Người thanh niên không kiên nhẫn khoát tay áo, thúc giục nói.

"À... Ở đó.”

Đào Đào run rẩy chỉ chỉ nhà vệ sinh nữ.

Thanh niên không nói hai lời, xoay người đi vào.

“Quý ông: cô gái nhỏ sững sờ ở đó làm gì, mau đi theo vào xem một chút đi!”

Đào Đào vừa nhìn bình luận, cảm thấy vô luận như thế nào cũng nên đi vào xem một chút, chỉ là vừa mới đi không được hai bước thì lập tức cảm thấy hai chân như nhũn ra, suýt nữa thì té ngã.

"Hắc hắc... Lần này xem cô còn muốn chạy đi đâu nữa?”

Thanh niên vừa mới đi vào nhà sinh, lập tức thấy một đạo thân ảnh màu trắng đang cuộn mình ở một góc đang run rẩy, hắn ta lập tức nở nụ cười quái dị.

"Anh... Anh không được đến đây!”

Đạo thân ảnh màu trắng kia rốt cục ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt máu me be bét.

Giọng nói của cô khàn khàn không gì sánh được, trong đó ẩn chứa sự sợ hãi.

Một màn này bị Đào Đào vừa mới bước đi vào vừa vặn thấy được, trong lúc nhất thời không khỏi ngây người ở chỗ.

“Kẹo nhỏ: đây là nữ quỷ sao? Làm sao tôi cảm thấy giống như là một cô gái gặp phải tên lưu manh vậy?”

“Ác Long gào thét: Chết tiệt! Anh bạn này nhìn thế nào cũng không giống người tốt nha...”

“Đức Trinh Nữ Maria: đột nhiên cảm thấy con quỷ đó thật đáng thương...”

“Ăn Đào Đào: chẳng lẽ các người còn không nhìn ra, tên kia đang diễn kịch sao?”

"Vừa rồi cô còn ở trong trường này cùng tôi chạy lòng vòng, bây giờ cô có kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu đâu!"