Hai ngày sau Văn Gia Ninh nhận được điện thoại của đạo diễn Trần, thông báo anh sẽ tham gia ghi hình chương trình ở đài truyền hình trong một tuần nữa.
Anh bình tĩnh trả lời: “Được ạ.”
Khoảnh khắc này khi cúp điện thoại, Văn Gia Ninh cũng quyết định phải nghiêm túc đối với cuộc thi này. Anh tình nguyện xem lần này như một trận đấu, mà không phải một lần tuyển chọn tài năng, anh không phải thể hiện cho người khác xem, mà chính là tìm một lối thoát cho tương lai của chính mình.
Sau khi đưa ra quyết định, Văn Gia Ninh bắt đầu tìm kiếm thông tin liên lạc của gia đình Kha Tín Hàng. Khuyết tật thể chất của Kha Tín Hàng không thể để ai khác biết được và anh cũng không muốn cha mẹ cậu biết điều đó sau khi nhìn thấy cậu trên TV.
Tuy nhiên, danh bạ hiện có của Kha Tín Hàng không có số điện thoại của cha mẹ cậu, thậm chí cũng không có số của anh trai.
Văn Gia Ninh tìm được số điện thoại của cậu Kha Tín Hàng, gọi tới nói bóng gió hỏi một phen, mới biết được cha mẹ Kha Tín Hàng đã qua đời, mà quan hệ của cậu với anh trai không tốt, cả hai đã cắt đứt liên lạc.
Thật ra đây cũng là chuyện tốt, nếu không Văn Gia Ninh thực sự không biết nên đối mặt với gia đình của Kha Tín Hàng thế nào, chỉ là cái người anh trai có quan hệ không tốt kia, ngược lại chính là một nhân tố không ổn định, khiến Văn Gia Ninh hơi bất an.
Buổi tối đến quán bar, Văn Gia Ninh kể chuyện mình đã vượt qua phỏng vấn cho Tô Thiện.
Tô Thiện hơi kinh ngạc, “Hả? Cậu ta thực sự nhắm trúng cậu?”
Văn Gia Ninh không khỏi hơi buồn cười, “Anh không xem trọng em cỡ đó lận hả?”
“Nói thật,” Tô Thiện nói, “Trước đó tôi quả thật không xem trọng cậu.”
Đối với việc Kha Tín Hàng ôm guitar hát những bài hát không mấy nổi tiếng đó, cho dù khuôn mặt của cậu có đẹp đi chăng nữa thì tác dụng giải trí vẫn chưa đủ. Tô Thiện cảm thấy Kha Tín Hàng có khuôn mặt đỉnh như vậy mà dám sẵn sàng lên sân khấu hát Phượng Hoàng truyền kỳ, có khi còn khiến khán giả high hơn.
Văn Gia Ninh cũng không bận tâm Tô Thiện nói vậy, anh order một ly bia từ người phục vụ đang dọn dẹp quầy bar và đi về phía phòng nghỉ ở đằng sau. Tô Thiện hỏi anh đang làm gì, anh cũng chưa trả lời.
Anh bước đến phòng nghỉ ngơi của ban nhạc quán bar, gõ cửa đi vào, đặt bia lên bàn và nói: “Hôm nay em mời các anh em uống rượu.”
Tính cách con người Văn Gia Ninh khá hiền lành, cũng biết cách đối nhân xử thế. Trước đây, ngay cả cô quét dọn trên phim trường anh cũng có thể mỉm cười chào hỏi vài câu, vậy nên anh vẫn luôn nổi tiếng trong giới, danh tiếng cũng tốt.
Mục đích của Văn Gia Ninh khi mời các thành viên trong dàn nhạc uống rượu là làm dịu mối quan hệ với họ, đồng thời hy vọng trong sự nghiệp âm nhạc có thể nhận được chút trợ giúp. Bây giờ anh không có điều kiện để tìm một đoàn đội âm nhạc chuyên nghiệp, chỉ có thể tận dụng nguồn lực xung quanh mình, tạo nền tảng ổn ổn cho lần thi đấu này.
Kỹ năng thanh nhạc của anh hơi kém, thế nên cần chú ý hơn trong việc chọn bài, anh cần chọn được bài phù hợp với chất giọng của mình, sau đó phải biến tấu thích hợp, đảm bảo không bị loại ngay vòng đầu tiên.
Ca hát không phải là lý tưởng của anh, cũng không phải là điều anh hứng thú, anh càng không thể cũng như không có năng lực để đi hiện thực hóa ước mơ của Kha Tín Hàng, anh xem cuộc thi này như một bước đệm, còn về mục tiêu cuối cùng của mình, có lẽ vẫn là muốn đánh bại Lục Tiến Lãng, thực sự đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp.
Chương trình chính thức ghi hình sau đó một tuần, để tạo hiệu ứng cho chương trình, tất cả ca sĩ tham gia cuộc thi sẽ đến buổi tổng duyệt trước một ngày để diễn tập sơ qua lịch trình.
Mặc dù không có buổi thử giọng nhưng chỉ mới vòng sơ tuyển cũng có gần 70 người tham gia, quá trình tổng duyệt diễn ra nhanh chóng, mà khi chính thức ghi hình thì cũng không thể xong trong một ngày được.
Vào ngày ghi hình chính thức, hậu trường càng thêm sôi động. Các thí sinh không có chuyên gia trang điểm, lần đầu tiên lên sân khấu cần chính là ngoại hình thật của bọn họ, nói một cách nôm na thì những show truyền hình thực tế này là để xem những người trẻ tuổi này phất lên chỉ trong một sớm một chiều.
Văn Gia Ninh đứng ở một góc đeo tai nghe nghe lại bài hát mà mình chuẩn bị thể hiện trên sân khấu, đó là một ca khúc giọng nữ, chất giọng hơi trung tính của anh hiếm khi phù hợp với các ca khúc giọng nam, ngược lại hát những bài giọng nữ thế mà ra được chất kha khá.
Trước mặt anh là chiếc gương trang điểm lớn, một cô gái trẻ đang đứng trước gương tự trang điểm cho mình, cô làm đi làm lại hết lần này đến lần khác, dường như thế nào cũng không hài lòng, nhưng Văn Gia Ninh nhìn liền nhận ra được có lẽ cô đang căng thẳng.
Mà không xa nơi anh đứng là một thanh niên rất tuấn tú đang gảy đàn guitar, ánh mắt thỉnh thoảng trôi về phương xa.
Đều là những người trẻ tuổi theo đuổi ước mơ của mình, nhìn có vẻ viển vông hay chưa chắc đã thành công, nhưng tất cả đều có dũng khí để theo đuổi đam mê của mình.
Ngoài Lục Tiến Lãng thì ba giám khảo còn lại của cuộc thi đều là những nhân vật có tiếng trong giới âm nhạc, một nam hai nữ. Hình thức thi đấu không quá phức tạp, ngoại trừ vòng đầu tiên sẽ loại khá nhiều người ra thì sau đó sẽ hạn chế cạnh tranh lại, tập trung vào phần trình diễn hơn, số người bị loại qua mỗi vòng như vậy cũng vừa phải hơn.
Quy tắc loại của vòng đầu vô cùng đơn giản, trong bốn vị giám khảo nếu ba người trở lên đồng ý thì “trót lọt”, chỉ được hai người đồng ý thì phải tiếp tục chờ, không được hai người đồng ý sẽ bị loại.
Trên thực tế, chất lượng tổng thể của các ca sĩ đều rất tốt, mặc dù số người bị loại sẽ không nhỏ nhưng số người vượt qua vòng đầu được cho là cũng khá lớn.
Đối với những thí sinh phải tiếp tục chờ, đây sẽ là điểm nhấn của vòng thi, bởi vì mỗi vị giám khảo đều nắm trong tay quyền lựa chọn một thí sinh trong danh sách chờ này được vào vòng trong, cho nên trong số các thí sinh này, tổng cộng cũng chỉ có bốn người có thể tiến vào vòng tranh tài tiếp theo mà thôi.
Ngay từ đầu cuộc thi, Văn Gia Ninh đã lặng lẽ nghe bài hát ở góc phòng thay đồ lớn trong hậu trường.
Một đạo diễn đã chỉ đạo cameraman quay các thí sinh trong lúc họ chờ đợi, có lẽ vì anh ta thấy Văn Gia Ninh rất ưa nhìn, nên máy ngắm thẳng vào mặt anh.
Văn Gia Ninh chú ý tới máy đang quay mình, thế là nở một nụ cười ấm áp với máy quay, đồng thời vẫy vẫy tay.
Khi anh lên sân khấu, chương trình đã được ghi hình đến tận đêm, đợi gần hết cả ngày, mọi người đều đã rã rời, cũng không có không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. May mắn thay, trước đây khi đóng phim anh đã quen với cuộc sống thế này.
Vừa bước vào vị trí thi đấu, Văn Gia Ninh đã nhìn thấy Lục Tiến Lãng đang ngồi trên ghế ban giám khảo.
Thực ra Văn Gia Ninh không hiểu được vì sao Lục Tiến Lãng lại tham gia chương trình kiểu này, xưa nay hắn chưa từng tham gia show tạp kỹ hay chương trình giải trí nào, thậm chí để quảng bá phim thì số lần hắn vắng mặt cũng không ít.
Hôm nay ngồi ở đây, trên mặt Lục Tiến Lãng không có chút mất kiên nhẫn nào, nhưng vẻ mặt lại có hơi lạnh lùng, hắn chỉ máy móc cúi đầu xuống nhìn thoáng qua danh sách các thí sinh, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Văn Gia Ninh.
Ngồi bên cạnh Lục Tiến Lãng là Từ Như Tĩnh, đàn chị trong giới âm nhạc. Cô thấy Văn Gia Ninh bước ra sân khấu thì ghé sát lại bên tai Lục Tiến Lãng nói một câu gì đó.
Lục Tiến Lãng gật đầu, nhưng cũng không lên tiếng.
Văn Gia Ninh điều chỉnh độ cao của micro, xoay người gật gật đầu với dàn nhạc, sau đó ban nhạc bắt đầu chơi. Ca khúc anh chọn hát lần này là món quà mà bạn trai cũ của nữ ca sĩ viết tặng cô khi cả hai còn bên nhau, vốn là một bài hát trữ tình nhẹ nhàng, nhưng sau đó, trong một đêm diễn nào đó, nữ ca sĩ đã viết lại lời bài hát, thay đổi cách phối nhạc để biểu diễn, từ một ca khúc vui vẻ hạnh phúc trở thành một bản tình ca buồn. Một ngày sau khi buổi biểu diễn kết thúc, giới truyền thông mới tiết lộ hôm đó chính là ngày cưới của bạn trai cũ của cô.
Ca khúc mà Văn Gia Ninh hát chính là phiên bản đau khổ đã được nữ ca sĩ chỉnh sửa lời hát kia.
Giọng anh rất nhẹ, mục đích là để che đi sự hụt hơi của mình, cố gắng tạo cảm giác kỳ ảo ma mị hết mức có thể. Việc phối lại bài hát và hạn chế những nốt cao cũng là đề phòng trường hợp bị crack do giọng quá yếu khi phải lên những nốt này.
Tuy nhiên nếu chỉ xét về hình thức thì Văn Gia Ninh đã hát rất nhập tâm. Vốn dĩ đây là một bài hát đầy cảm xúc, Văn Gia Ninh dùng giọng hát trong trẻo của mình để thể hiện một cách tinh tế nỗi đau và sự bất lực khi phải chia xa người yêu.
Hát đến cuối bài, trong giọng hát thậm chí có chút nghẹn ngào, khi hát câu cuối cùng anh đã nhắm mắt lại.
Khi bài hát kết thúc, toàn bộ trường quay đều im lặng trong giây lát, như thể tất cả mọi người đều bị cuốn vào thứ cảm xúc đau đớn đó.
Người lên tiếng đầu tiên là Từ Như Tĩnh, cô hỏi: “Cậu khóc sao?”
Ai cũng cho rằng cậu chàng trên sân khấu hát xong khóc luôn rồi.
Văn Gia Ninh mở to mắt, đôi mắt anh trong veo, cũng không có chút dấu vết ngấn lệ nào cả.
Từ Như Tĩnh hơi ngạc nhiên, cô không nói gì, thoáng nhìn trái phải hai người bên cạnh.
Lục Tiến Lãng là người nhận xét đầu tiên, giọng điệu chẳng biết là khen hay chê, nói một câu: “Diễn xuất không tệ.”
Trong một thoáng, bầu không khí ở trường quay như ngừng lại. Tất nhiên sẽ chẳng ai cho rằng việc nhận xét một ca sĩ có kỹ năng diễn xuất ổn là một lời khen cả. Lục Tiến Lãng tàn nhẫn đến độ này, người xem cũng không khỏi cảm thấy vài phần khó xử thay cho chàng trai trẻ tên Kha Tín Hàng này.
Văn Gia Ninh bèn phối hợp nở một nụ cười có chút ngượng ngùng.
Lúc này Từ Như Tĩnh cũng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, cô nói: “Giọng ổn, cảm xúc cũng rất tốt, có điều kỹ thuật trong giọng hát thì vẫn còn cần cải thiện nhiều.”
Vị giám khảo thứ ba là một nữ ca sĩ trở về từ nước ngoài, tên là Vương Mai, cô cúi đầu đọc qua tài liệu về Kha Tín Hàng, sau đó ngẩng đầu lên nói bằng giọng phổ thông không chuẩn lắm: “Kha Tín Hàng phải không?”
Văn Gia Ninh gật đầu với cô.
Vương Hồng nở nụ cười, giơ tay lên nói: “Về phương diện kỹ năng ca hát thì khả năng là còn cải thiện được, có điều tôi rất thích cảm xúc mà bạn thể hiện trong bài hát này, anyway, rất đẹp trai!”
Một tràng pháo tay vang lên trong trường quay.
Văn Gia Ninh cũng mỉm cười, gật đầu nói cảm ơn.
Thành viên cuối cùng của ban giám khảo là An Vĩnh Khang, một nam ca sĩ, nhạc sĩ rất nổi tiếng trong nước. Ngược lại, y chỉ ra những vấn đề trong khi hát của Văn Gia Ninh một cách rất khách quan, phân tích từng điểm thiếu sót rồi giảng giải cho Văn Gia Ninh.
Văn Gia Ninh gật đầu, nói cảm ơn.
Trong số những người này, ngoại trừ Lục Tiến Lãng thì ba người còn lại đều là hoạt động âm nhạc toàn thời gian, nên cũng ít khi gặp mặt Văn Gia Ninh, nhưng cũng không phải hoàn toàn không quen biết.
Nếu phải so sánh thì Văn Gia Ninh còn biết Từ Như Tĩnh rõ hơn Lục Tiến Lãng nữa.
Nhưng sự quen thuộc này giờ chỉ còn từ một phía anh mà thôi.
Kết quả qua vòng hay không sẽ được công bố ngay tại chỗ, nhưng kết quả cụ thể của từng giám khảo sẽ không được công bố.
Văn Gia Ninh đã chuẩn bị xong xuôi tâm lý sẽ bị loại, nhưng không ngờ rằng vận may cũng không tệ lắm, có hai giám khảo bật đèn xanh, để anh vào danh sách chờ.
Trước khi xuống khỏi sân khấu, Văn Gia Ninh nhìn thoáng qua Lục Tiến Lãng, cảm thấy mình chắc là hết hy vọng rồi, anh càng không dám mong mình có thể giành được một trong bốn vị trí cao quý còn lại kia. Ngay cả người đã lớn tiếng khen mình đẹp trai là Vương Hồng thì cùng lắm chỉ là cảm thấy mình đẹp trai vậy thôi, không ai trong số họ thực sự cảm thấy anh hát hay cả.