Những chiếc lá vàng mùa thu đã thi nhau rụng xuống gần hết rồi. Cả rừng cây tiêu điều xơ xác, chỉ còn cành với cành. Ngày này, Mạc Lệ Quyên thức dậy trong vòng tay đầy ấm áp của Lý Cường. Giường sưởi được anh thêm củi vào khuya hôm qua, bây giờ vẫn còn nóng hổi. Cô vén chăn, nhẹ nhành kéo tay anh ra rồi bước xuống đất. Cánh cửa từ từ được hé mở. Cùng lúc đó, một cơn gió lạnh như mang theo hơi của nước đá, phà thẳng vào mặt cô. Lạnh quá! Cái lạnh như cắt da cắt thịt vậy! Mạc Lệ Quyên nhịn không được mà hít hà một hơi. Ngoài trời bông tuyết đã phủ kín từ khi nào... Thì ra mùa đông đã đến mà không ai hay... Chăn bông đã chuẩn bị sẵn, áo bông quần bông cũng có, củi lửa đã chất đầy kho, thức ăn lại càng dư dả.
Mọi thứ đều không cần phải nhọc lòng.
Mạc Lệ Quyên nghĩ, có thể sắp xếp để đi ra ngoài rồi.
Vậy là chiều hôm đó cô gọi cả gia đình vào họp. Muốn thống nhất ý kiến rằng ai đi và ai ở nhà.
Theo ý Mạc Lệ Quyên, cô đi một mình là tốt nhất. Thứ nhất, cô đi một mình sẽ nhanh và dễ dàng hơn. Thứ hai, Lý Cường và Mạc Đình Sơn ở lại trông nhà, phòng khi lại có heo rừng xuống núi. Thứ ba nữa chính là đường xá xa xôi, lại là mùa đông rét lạnh, đi đường chắc chắn là chịu khổ nhọc, đi nhiều người chỉ là thêm kẻ chịu khổ mà thôi.
Nhưng Lý Cường cực lực phản đối, anh nói: "Anh không đồng ý, muốn đi thì anh phải đi cùng."
Mạc Lệ Quyên cầm lấy tay anh, cố gắng khuyên nhủ: "Em đi một mình cũng không sao đâu, anh ở nhà giúp em trông giữ mấy đứa nhỏ là được."
Lý Cường trở tay, bàn tay to của anh nắm gọn tay vợ, hơi siết: "Con gái đi ra ngoài một mình rất nguy hiểm, anh không đồng ý!"
Mạc Lệ Quyên chần chừ, tính tình anh là vậy, luôn nói một là một, cô có nói thêm nữa chắc cũng không thành.
Nhưng nếu dắt anh theo, cô lại không yên tâm bọn nhỏ ở nhà. Mạc Đình Sơn dù có thể hình to lớn nhưng cậu chỉ mới mười tuổi mà thôi.
Mạc Lệ Quyên thở dài ở trong lòng, cô len lén nhìn chồng, trong đôi mắt anh đã tràn đầy sự sầu lo khó tả.
Ngẫm lại thì cũng đúng, bởi cô bây giờ thật sự chỉ là cô bé mười ba tuổi mà thôi, hơn nữa anh không biết cô có ký ức của kiếp trước.
Nếu đổi vai cho nhau, cô cũng không yên lòng...
Chuyện này kết thúc khi chưa tìm được giải pháp nào.
Mạc Lệ Quyên đã từng nghĩ đến mang theo cả nhà cùng đi, nhưng như vậy rất bất tiện, hơn nữa trong nhà không ai, không chừng sẽ có trộm.
Trái lo phải nghĩ, cô cuối cùng cũng tìm ra cách.
Lúc trước, khi có không gian, Mạc Lệ Quyên đã đưa vai trò trợ lý cho Lý Cường.
Nếu chỉ là công nhân, mỗi lần ra vào không gian phải có sự cho phép của Mạc Lệ Quyên, hơn nữa Mạc Lệ Quyên phải ở bên cạnh.
Còn trợ lý thì có đặc quyền cao hơn hẳn, là không cần Mạc Lệ Quyên ở gần cũng có thể tuỳ ý ra vào không gian, và cả kho hàng.
Mạc Lệ Quyên chỉ cần chỉnh sửa chức vụ giữa Lý Cường và Mạc Đình Sơn, cho em trai lên làm trợ lý.
Như vậy khi cô và chồng đi xa, ở nhà, Mạc Đình Sơn có thể ra vào không gian, cũng có thể đưa Mạc Lệ Vân và Mạc Lệ San vào.
Nếu có nguy hiểm thì chỉ cần ba người bọn họ trốn vào không gian là an toàn tuyệt đối.
Mạc Lệ Quyên là chủ của không gian nên thực hiện rất dễ dàng, chỉ trong hai phút, Lý Cường đã từ trợ lý mà hạ xuống thành công nhân, còn Mạc Đình Sơn thì ngược lại.
Sau khi tất cả đã ổn thoả, hai vợ chồng Mạc Lệ Quyên liền lên đường.
Họ ghé ngang chào nông trường trưởng trước, báo cho ông rằng hai vợ chồng phải đi thăm người thân.
Trần Thái Học không có ý kiến gì, có điều ông vẫn không yên tâm ba đứa bé ở nhà, vỗ ngực hứa rằng thỉnh thoảng sẽ qua xem.
Trời đầy tuyết, giá xe từ nông trường đến thành phố Á Châu tăng lên, người đi cũng ít.
Lúc này ai mà không muốn ngồi trên giường sưởi, mặc áo bông, đắp chăn bông, uống một tách trà gừng và hưởng thụ sự an nhàn ấm áp chứ.
Xe đến nơi đã là trưa rồi, Mạc Lệ Quyên và Lý Cường ra thẳng ga tàu hoả, mua vé đi Định Châu.
Từ Á Châu đến Định Châu mất khoảng ba ngày, vừa may mười phút nữa thì đoàn tàu lăn bánh.
Mạc Lệ Quyên mua hai vé giường nằm.
Bấy giờ trên toa tàu chưa có ai cả, sau khi kiểm tra đúng số giường, cô gọi Lý Cường dỡ ba lô trên lưng xuống.
Đúng vậy, vì để không gian không bị bại lộ, hai người bọn họ mang theo một cái ba lô làm nguỵ trang.
Mạc Lệ Quyên nhìn trước nhìn sau, thấy không ai liền vói tay vào ba lô móc ta hai cái chăn bông, rồi lấy thêm ba cái bánh bao loại lớn vẫn còn đang bốc khói nghi ngút.
Bánh bao này cô đã cất công chuẩn bị trước, rồi hấp sẵn, sau đó để vào kho hàng. Thời gian trong kho hàng là im lặng. Nên khi để vào như thế nào thì đem ra như thế ấy, vô cùng tiện lợi.
Bánh to hơn nắm tay của Lý Cường, bên trong vừa có thịt băm, vừa có bì lại thêm một quả trứng gà. Cắn một miếng mùi thơm xộc lên thẳng mũi, cực kỳ ngon lành.
Mạc Lệ Quyên ăn ba phần tư cái bánh đã no căng bụng, ăn không nổi nữa. Cô đưa phần thừa cho Lý Cường.
Người sau tiếp được một cách tự nhiên, rồi gom chung ăn với hai cái bánh bao khác.
Đến khi miếng cuối cùng được nuốt xuống, Mạc Lệ Quyên tiện tay đưa cho anh một ống nước gừng.
Anh cười cười rồi nhận lấy.
Sau bữa ăn, cả hai đều thoả mãn thở dài. Dư vị vô cùng.
Mấy ngày kế tiếp toa tàu của bọn họ vẫn không có người khác vào được. Mạc Lệ Quyên lười đi mua cơm, hai vợ chồng liền lấy thức ăn trong kho hàng ra ăn, vừa ngon bổ rẻ, nhiệt độ lại thích hợp.
Phải biết ăn cơm trên tàu hoả vào mùa đông cũng không phải là một trải nghiệm vui sướиɠ. Thức ăn để lâu nhiệt độ thấp không nói, nhiều khi còn bị đóng băng lạnh tanh, khó mà nuốt nổi.
Hai vợ chồng họ sung sướиɠ vượt qua ba ngày trên toa tàu như vậy đấy.
Đến sáng sớm ngày thứ tư thì đã đến thành phố Định Châu rồi.
Mạc Lệ Quyên và chồng bước xuống khỏi toa tàu, dắt tay nhau đi trên đường phố.
Định Châu không hổ danh là một trong hai thành phố lớn của đất nước, chỉ đứng sau Thủ Đô.
Chỉ thấy lúc này đoàn người tấp nập, bên đường có thật nhiều cửa hàng quán xá. Các gánh hàng rong chen chúc, lời rao hàng bay bổng như một bản tình ca xập xình và nhộn nhịp.
Dường như cả thành phố này không cảm nhận được cái rét của mùa đông...
Nghĩ cũng đúng thôi, đây là thành phố lớn, giàu có và đông đúc. Chất lượng sống của mọi người được nâng cao rõ rệt, bởi vậy mùa đông với họ sẽ không quá khó khăn.
Mạc Lệ Quyên lại mừng rỡ ở trong lòng...
Tại sao nha? Đương nhiên vì như vậy thì những món hàng trong không gian của cô sẽ bán được giá cao.
Phải biết thành phố Á Châu tuy cũng lớn, nhưng bản thân nó lại nằm giữa núi rừng, bởi vậy các món hàng lâm sản đặc biệt dồi dào, vô tình kéo giá chúng thấp xuống.
Nhưng Định Châu thì khác, nơi này là đồng bằng, chung quanh mặc dù có đồi núi nhưng là loại nhỏ, thành phố này lại lớn gấp mấy làn Á Châu, đương nhiên lâm sản sẽ cung không đủ cầu.
Mà cung không đủ cầu thì giá cả sẽ được nâng cao là chuyện quá bình thường.
Hai vợ chồng Mạc Lệ Quyên dắt nhau qua khách sạn thuê phòng, bây giờ chưa vào lúc nhà nước quản lí nghiêm nên họ dễ dàng thuê được một căn phòng ở đó.
Hàng ngày, Mạc Lệ Quyên và Lý Cường sẽ ra khỏi phòng, tìm chỗ không người rồi hoá trang, sau đó lấy hàng hoá ra mà rao bán.
Thực ra nếu Mạc Lệ Quyên chịu tìm chỗ bán sỉ thì sẽ nhanh hơn, nhưng cô tiếc tiền, bởi bây giờ về nhà cũng không làm gì, kiếm thêm được đồng nào hay đồng nấy.
Mỗi ngày họ đều biến hoá một hình dáng khác nhau, và chọn địa điểm bán không trùng lặp.
Như vậy sẽ không khiến người khác chú ý mà đưa đến phiền toái.
Ở bất kì thời đại nào, cẩn thận là điều tất yếu.
Bởi vì là năm đầu tiên, hàng hoá Mạc Lệ Quyên lại chuẩn bị không nhiều nên chỉ sau một tuần thì đã bán hết sạch.
Cô không vội mà đếm tiền.
Trước tiên hai vợ chồng đi dạo cửa hàng bán sách, mua cho bọn nhỏ mỗi đứa một bộ sách giáo khoa, vở trắng và đồ dùng học tập.
Năm nay cha mẹ họ đột nhiên xảy ra chuyện, ba đứa nhỏ phải nghỉ học ngang. Cũng may thời này chuyện học hành không quá khó khăn và khắt khe, chỉ cần cô bảo đảm các em có đủ tri thức thì năm sau vẫn có thể tiếp tục lên lớp như thường, không cần phải học lại một năm.
Qua năm, Mạc Đình Sơn đã có thể học lớp sáu, Mạc Lệ Vân đã vào lớp ba. Cả hai đứa đều bắt đầu học lớp một vào năm sáu tuổi, học sớm hơn những đứa trẻ khác một năm.
Bây giờ nhà bọn họ đã có ruộng đất và không gian, cô và Lý Cường có thể tự tin mà cho chúng đi học bằng bạn bằng bè. Không để chúng phải thất học rồi dùng đôi mắt ước mong hâm mộ mà nhìn những bạn khác.
Mua xong sách vở, Mạc Lệ Quyên và Lý Cường liền trở về.
Đi ba ngày, về ba ngày, ở một tuần nên khi đến nhà đã là giữa tháng mười.
Mọi việc đều thuận lợi.
Hai vợ chồng gõ cửa nhà, Mạc Đình Sơn liền chạy ra mở cửa.
Tuy hai vợ chồng bọn họ đi xa mười mấy ngày, nhưng họ có không gian, nên mỗi ngày Mạc Đình Sơn đều đưa Mạc Lệ Vân và Mạc Lệ San vào đấy, Mạc Lệ Quyên muốn gặp các em lúc nào cũng được.
Bây giờ lúa trong không gian đã đến mùa thua hoạch rồi, hạt lúa to, dài và chắc, nặng trĩu.
Cả ruộng lúa đều bắt đầu chuyển sang màu vàng.
Thấy vậy, Lý Cường và Mạc Đình Sơn cùng nhau gặt chúng, Mạc Lệ Quyên và Mạc Lệ San thì tuốt lúa. Đợi sau khi tất cả đã tuốt xong thì mang ra phơi.
Nắng trong không gian rất gắt, phơi bốn năm ngày như thế là được.