Phó Đô Đốc Anh Là Người Chồng Tệ Bạc

Chương 50: Trừng phạt (1)

Huân Khê cảm thấy hôm nay như thế đã quá đủ rồi cô vùng vẫy thoát khỏi Thiên Hạo, nhưng anh ta cứ giữ chặt lấy Huân Khê còn sờ soạng khắp cơ thể của cô, Huân Khê ra sức chống đối dữ dội như Thiên Hạo vẫn không chịu buông cô ra, bỗng nhiên có một tiếng bước chân đi đến Tống Bách Niên lạnh lùng nói với Thiên Hạo.

" Đủ rồi đấy."

Nhìn thấy Tống Bách Niên lúc này anh ta mới dừng lại hành động của mình buông Huân Khê ra, Thiên Hạo vẫn cố chấp nói.

" Anh có thể nhường người phụ nữ này cho em có được không, em rất có hứng thú với cô ta."

Tống Bách Niên kéo Huân Khê về phía mình rồi liếc nhìn Thiên Hạo.

" Tôi đã bảo cậu đừng có đi quá giới hạn của mình rồi mà, người mà tôi đưa theo thì cậu không được động vào."

Thiên Hạo vẫn nhìn Huân Khê say đắm anh ta đang rất muốn chiếm hữu cô, Huân Khê đưa tay che chắn cơ thể lại cũng tại chiếc váy hở hang này mà cô phải gặp rắc rối với Thiên Hạo.

Tống Bách Niên nhìn Thiên Hạo bằng ánh mắt sắc lạnh.

" Cậu thèm khát phụ nữ đến như thế sao."

Thiên Hạo mỉm cười nói.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

" Chỉ với cô gái này thôi."

Huân Khê đứng giữa hai tên đàn ông chỉ xem phụ nữ như là những món hàng để bọn họ thỏa mãn, khiến cho cô vô cùng bực tức.

Tống Bách Niên lạnh giọng nói với Thiên Hạo.

" Đừng bao giờ làm những trò ngu ngốc này nữa, phụ nữ của tôi cậu cũng muốn động vào cậu chán sống rồi sao, đợi khi nào tôi chơi chán thì sẽ nhường cô ta lại cho cậu."

Huân Khê liếc nhìn Tống Bách Niên một cái cô đã không thể nào nhẫn nhịn được nữa, hắn dám nói ra những lời đáng ghê tởm đó mà không một chút tội lỗi.

Huân Khê ấm ức lên tiếng.

" Tôi không phải là món hàng để hai người trao đổi, nếu muốn thoả mãn thì đi tìm những cô gái đang thèm muốn hai người kia kìa, tôi không có nhu cầu đó."

Huân Khê thật sự đã bị Tống Bách Niên làm cho tổn thương sâu sắc, hắn liên tục chà đạp lên danh dự của cô.

Thiên Hạo cong khoé môi lên nhìn Huân Khê nói.

" Vậy cô không phải là loại phụ nữ bán thân chuộc lợi à."

Huân Khê hít thở thật sâu cô thật sự không muốn đôi co với hạng người như thế này bọn họ đúng là anh em của nhau điều là những tên cầm thú trá hình.

Huân Khê quay người rời đi nhưng lại bị Tống Bách Niên lên tiếng điều khiển.

" Đứng lại."

Huân Khê vẫn không dừng bước cô bỏ đi một mạch ra xe, cô thừ biết là hắn sẽ trừng phạt mình, nhưng Huân Khê không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Huân Khê đi ra xe ngồi một lúc sao Tống Bách Niên mới bước ra từ bữa tiệc, tại sao trong lúc này trái tim của Huân Khê lại đập nhanh đến như thế cảm giác bất an cứ ngập tràn trong đầu, cô đang chờ đợi hình phạt của Tống Bách Niên khi dám làm trái lời của hắn.

Tống Bách Niên bảo tài xế đi ra ngoài hắn ngồi vào bên trong khoá cửa xe lại, Hắn tựa lưng vào ghế rồi nới lỏng chiếc cà vạt đang đeo trên cổ, Huân Khê bắt đầu run rẩy cô ngồi nép sát vào cửa, giọng nói trầm khàn đến đáng sợ của Tống Bách Niên vang lên.

" Có biết dám cãi lại lời nói của tôi sẽ như thế nào không ?"

Huân Khê vẫn im lặng không trả lời cô luôn nhìn về phía trước mà không quay đầu lại nhìn hắn, Tống Bách Niên đột nhiên kéo mạnh Huân Khê về phía mình rồi bạo lực tuột dây áo của cô xuống, Huân Khê đẩy hắn ra né tránh.

" Nếu như anh ham muốn thì hãy đợi về nhà ở đây không tiện."

Tống Bách Niên nhìn dáng vẻ cứng đầu của Huân Khê càng khiến cho hắn bực tức, suốt khoảng thời gian này cô luôn muốn chống đối lại Tống Bách Niên, hắn trừng mắt đưa tay bóp mạnh vào má của Huân Khê gằn giọng nói.

" Cô không có cái quyền ra lệnh cho tôi."