Phó Đô Đốc Anh Là Người Chồng Tệ Bạc

Chương 18: Một ngày vui vẻ

Khoảng thời gian này Tống Bách Niên không còn thường xuyên tới chỗ của Ninh Hoa nữa, hắn thường về nhà ngay sau khi xong việc ở cơ quan chỉ để ăn những món ăn do Huân Khê nấu cô rất khéo tay từ nhỏ việc nấu nướng trong nhà điều do một tay Huân khê làm nên trình độ nấu ăn của cô cũng gọi là khá, Tống Bách Niên cảm thấy những món Huân Khê nấu rất vừa với khẩu vị của mình nhưng cô không dám ngồi xuống bàn dùng bữa cùng với Tống Bách Niên mà chỉ đứng một bên chờ đợi mệnh lệnh từ Tống Bách Niên, hắn cảm thấy cô quá an phận nên đã lên tiếng nói.

“ Ngồi xuống ăn cùng tôi đi.”

Lúc này Huân Khê mới kéo ghế ra ngồi xuống dùng bữa cùng Tống Bách Niên, hắn đã dần dần có tình cảm với cô vợ trẻ hiểu chuyện đến đau lòng của mình, Tống Bách Niên cảm thấy mình cần làm gì đó để bù đắp cho những thiệt thòi mà Huân Khê phải chịu đựng khi kết hôn với mình. Sau khi dùng bữa xong Tống Bách Niên lấy ra một chiếc hộp đưa đến trước mặt của Huân Khê trầm giọng nói.

“ Tặng em.”

Huân Khê hơi bất ngờ cô do dự một lúc rồi mởi chiếc hộp ra bên trong là một sợ dây chuyền bằng bạc mặt dây chuyền là một viên đá quý, Huân Khê nhìn sợi day chuyền rất lâu Tống Bách Niên nhìn Huân Khê hỏi.

“ Em không thích hay sao ?”

Huân Khê vội vàng nói.

“ Không phải em thích lắm chỉ là nhìn nó có vẻ rất đắc tiền.”

Tống Bách Niên khẽ bật cười.

“ Cứ nhận lấy tôi tặng em.”

Huân Khê mỉm cười nói.

“ Cám ơn anh.”

Tống Bách Niên đứng lên đi đến phía sau của Huân Khê cầm lấy sợi dây chuyền đeo vào cổ cho cô, Huân Khê mân mê sợi dây chuyền từ trước đến nay chưa có ai tặng cho cô thứ giá trị như thế, trái tim của Huân Khê khẽ thổn thức cô cảm nhận được sự ấm áp Tống Bách Niên dành cho mình.

“ Em chưa bao giờ nhận được món quà giá trị như thế này.”

Tống Bách Niên đưa tay xoa đầu cô cưng chiều nói.

“ Sau này thích gì tôi sẽ mua cho em.”

Huân Khê cảm thấy rất vui vì điều đó cô lại một lần nữa dại dột đâm đầu vào những thứ không thuộc về mình.

Ngày hôm sau Tống Bách Niên đưa Huân Khê đi ra ngoài chơi từ ngày kết hôn với Tống Bách Niên Huân Khê luôn làm tốt bổn phận của mình không bước chân ra ngoài dù chỉ là nữa bước. Hôm nay Tống Bách Niên không mặc quân phục thay vào đó hắn chỉ ăn mặc giản dị áo sơ mi và quần tây, Huân Khê cảm thấy thoải mái với Tống Bách Niên hơn khi hắn mặc đồ như thế còn khi mặc quân phục trong hắn vô cùng lạnh lùng khó gần.

Tống Bách Niên đưa Huân Khê đi leo núi, hắn thường đi leo núi vào những ngày cuối tuần để thư giãn gân cốt và để giảm stress với những áp lực công việc, có lúc Tống Bách Niên muốn đưa Ninh hoa đi cùng nhưng cô ta lại bảo là không thích vì sợ kiệt sức đổ mồ hôi, còn Huân Khê lại ngược lại cô còn chuẩn bị đồ ăn để khi lên đến nơi dừng chân cả hai sẽ ngồi lại nghĩ ngơi ăn uống một lúc để tận hưởng bầu không khí trong lành và những lành gió thoáng qua vô cùng mát mẻ ở nơi đây.

Tống Bách Niên lén lút quay sang nhìn Huân Khê hắn bất chợt nhìn thấy được nụ cười vui vẻ của cô, hắn nhếch mép cười nói.

“ Em thích leo núi đến như thế sao.”

Huân Khê quay sang nói với Tống Bách Niên.

“ Khi đã trải qua nhiều đau thương thứ nhỏ nhặt như thế này cũng khiến cho con người ta hạnh phúc.”

Tống Bách Niên thản nhiên nằm xuống tấm thảm mà Huân khê mang theo để hai người ngồi nghỉ ngơi, hắn đưa một cánh tay ra gọi Huân Khê quay lại rồi ra hiệu cho cô nằm xuống cánh tay của mình Huân khê khẽ cười rồi nằm xuống, hai người cứ bình yên như thế mà trãi qua một ngày đầy vui vẻ. Tống Bách Niên cảm thấy người con gái nằm trong lòng mình cần được bảo vệ.