Phó Đô Đốc Anh Là Người Chồng Tệ Bạc

Chương 14: Em không phải cô gái anh gọi tên

Tống Bách Niên quay về nhà khi đã rất khuya dường như hắn đã say trên người chỉ toàn là mùi rượu cơ thể chao đảo, Ninh Hoa chỉ biết làm cho hắn cảm thấy phiền lòng cô ta lúc nào cũng chỉ biết ganh tị đòi hỏi.

Huân Khê nhìn thấy Tống Bách Niên không thể đi đứng đàng hoàng bởi vì hắn đang rất say, cô đi đến đỡ lấy Tống Bách Niên khó khăn đỡ hắn đi lên phòng ngủ.

Tống Bách Niên được Huân khê cẩn thận để nằm xuống giường cô đi lấy một chậu nước đến để lau người cho Tống Bách Niên, Huân Khê từ từ cởi cúc áo của Tống Bách Niên ra lấy khăn cẩn thận lau lên cơ thể của hắn, cô nghĩ Tống Bách Niên đã ngủ rồi nên cũng yên tâm, bỗng nhiên bàn tay của Tống Bách Niên nắm chặt lấy tay của Huân Khê miệng cứ lẩm bẩm gọi tên của một người phụ nữ khác.

“ Ninh Hoa.”

Huân khê vội vàng rút tay lại cô định rời đi nhưng lại bị Tống Bách Niên kéo mạnh khiến cho Huân Khê té ngã nằm vào lòng của Tống Bách Niên hắn mơ màng nhìn vào gương mặt của Huân Khê cô bắt đầu sợ hãi đẩy Tống Bách Niên ra nói.

“ Em là Huân Khê không phải Ninh Hoa.”

Tống Bách Niên vẫn không nghe những gì Huân Khê nói hắn cúi xuống hôn lên môi của cô, Huân Khê sợ hãi né tránh cô không muốn Tống Bách Niên nhầm lẫn mình với bất cứ người phụ nữ nào khác.

“ Anh tỉnh táo lại một chút đi em không phải cô gái anh đã gọi tên.”

Tống Bách Niên vẫn mân mê trên đôi môi mềm mại của Huân Khê cô không cảm thấy mình như là người thay thế nên đã cự tuyệt đẩy Tống Bách Niên ra, Huân Khê cố gắng ngồi dậy nhưng một sự cố đã xảy ra chiếc váy ngủ của Huân Khê bị Tống Bách Niên kéo xuống để lộ ra bờ vai trắng mịn của Huân Khê cô liền vội vàng kéo lên nhưng Tống Bách Niên không muốn buông tha cho cô hắn áp chế Huân Khê xuống giường rồi điên cuồng hôn lên cổ của Huân Khê cô bị giữ chặt đến không thể nào cử động được nên đành phải nhắm mắt chịu đựng cơn ác mộng đang diễn ra với mình.

Tống Bách Niên bắt đầu dạo chơi trên cơ thể của Huân Khê cô vẫn nằm bất động như một pho tượng nước mắt rơi xuống cam chịu sự giày vò của Tống Bách Niên, hắn thẳng tay xé rách chiếc váy ngủ của Huân Khê ném xuống sàn rồi cuồn bạo xâm chiếm lấy cô, Huân Khê vẫn còn ám ảnh đêm tân hôn cách hắn đã đối xử với mình ra sao, cô cũng chẳng thể nào chống đối Tống Bách Niên nếu hắn không vui thì cô cũng sẽ chẳng thể nào vui vẻ mà sống được.

Nhưng điều khiến Tống Bách Niên không hài lòng là cơ thể cứng đơ của Huân Khê giọng nói có phần khàn đυ.c vì bị du͙© vọиɠ xâm chiếm của Tống Bách Niên khiến cho Huân Khê sởn gai ốc.

“ Em cứ nằm yên như một khúc gỗ vậy sao.”

Huân Khê quay mặt sang nơi khác né tránh cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng cô không bao giờ muốn làm những chuyện đáng xấu hổ này chỉ khi bị Tống Bách Niên bức ép, hắn hôn lên những giọt nước mắt của Huân khê rồi vươn người lấy trong ngăn tủ ra một lọ thuốc sau đó thẳng tay kéo qυầи ɭóŧ của Huân khê ra mạnh tay thoa lên nơi tư mật của cô, Huân Khê bị sờ soạn nơi đó bắt đầu sợ hãi cô cố lùi người lại né tránh nhưng Tống Bách Niên không cho phép cô làm điều đó, lần quan hệ lúc trước Huân Khê đã không thể nào ẩm ướt nên Tống Bách Niên đã dùng cách này để hắn có thể thỏa mãn bản thân mình một cái đầy biếи ŧɦái, rõi ràng hắn biết đó là Huân Khê nhưng vẫn muốn cưỡng ép cô làm điều mà bản thân của cô không muốn.