Mộc Uyển vào nhà với cái chân khập khiễng. Mộc Thanh nhìn thấy con gái mình đi bước cao bước thấp thì liền lo lắng hỏi cô.
"Uyển Uyển, con sao vậy?"
"Dạ con không sao đâu, chỉ gặp chút chuyện xui xẻo thôi."
"Chân con?"
"Bị bong gân á ba!"
"Còn đầu của con nữa. Uyển nhi à! Con... cuối cùng là có chuyện gì vậy?"
"Con... Con bị chó tông trúng."
Nói tới đó, vẻ mặt cô hiện rõ sự chán ghét. Chỉ là Mộc Uyển không biết, bên ngoài cửa có một gương mặt u ám đang đứng đó, đôi mắt bừng bừng sát khí nhìn chằm chằm cô qua ô cửa sổ. Năm chữ "con bị chó tông trúng" đã bị Mộ Tử Khanh nghe không sót từ nào. Dám nói anh như vậy, xem ra không phải là giả vờ rồi.
"Cũng thú vị lắm. Hừm..."
Ngồi trong nhà, Mộc Uyển tự dưng thấy hơi lạnh. Cô cứ cảm giác như ai đó đang nhìn mình. Chắc là ảo giác thôi. Cơ mà cái chân như này chắc là phải nghỉ học một thời gian rồi.
"Uyển Uyển, đã xảy ra chuyện gì? Không được giấu ba."
"Không có gì thật mà, ba đừng lo lắng. Chỉ là người ta suýt tông trúng con, con sợ quá nên định tránh đi. Cuối cùng lại tự ngã trật chân."
"Trời ơi!"
"Người ta đã đưa con đến bệnh viện kiểm tra rồi. Con chỉ bị thương ngoài da và bong gân thôi, không có bị gì hết."
"Sao lại không cẩn thận vậy chứ? Không được, sau này ba sẽ đi đón con."
"Ba à! Lần này chỉ là chuyện xui rủi thôi mà."
"Lỡ như sau này..."
"Sẽ không có lần sau nữa đâu. Ba! Con biết ba thương con, lo lắng cho con. Nhưng con lớn rồi, con biết tự lo cho mình. Ba! Con không muốn ba phải nhọc lòng vì con nữa."
"Con bé này..."
Mộc Thanh xoa đầu cô con gái nhỏ của mình. Cô bé này từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, không để ông phải lo lắng cho cô. Giờ lớn rồi, cũng vẫn ngoan ngoãn như vậy, luôn biết cách làm ông yên lòng.
Từ nhỏ đến lớn, ông chưa từng cho con gái mình được cuộc sống sang giàu như những người khác, nhưng Mộc Uyển lại chưa từng trách cứ ông điều gì. Ngược lại, bản thân cô luôn cố gắng đỡ đần ông mọi việc. Cô hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
"Ba! Không còn sớm nữa, ba đi ngủ đi."
"Ừm! Con cũng ngủ sớm đi."
"Vâng! Con gọi điện cho Uyển Đồng, nhờ cậu ấy xin nghỉ phép vài hôm."
"Ừm! Ngủ sớm nghe con."
"Vâng!"
Mộ Thanh quay lưng đi vào trong. Mộc Uyển nhìn theo bóng lưng gầy gò của ông, trong lòng lại dấy lên một nỗi sợ. Cô sợ một ngày nào đó, khi ông già yếu, cô lại chẳng thể cho ông được một cuộc sống an nhàn. Vì nỗi sợ đó, cô luôn cố gắng nỗ lực hết mình, cố gắng thành công sớm nhất có thể để làm chỗ dựa cho ba mình.
Bóng lưng gầy gầy kia khuất khỏi tầm mắt cô. Mộc Uyển lấy điện thoại ra, lướt xuống cái tên được lưu trong danh bạ rồi nhấn nút gọi. Chỉ mới ba hồi chuông thì người bên kia đã nhấc máy.
"Mỹ nữ của tôi ơi! Giờ này gọi cho mình là có chuyện gì à?"
"Ừm có chút chuyện."
"Chuyện gì vậy? Không sao đó chứ?"
"Không có gì! Chỉ muốn nhờ cậu ngày mai xin nghỉ phép giúp mình vài ngày."
"Cậu bị sao hả?"
"Bị trật chân thôi, không có gì nghiêm trọng."
"Lúc chiều vẫn bình thường mà, sao tự dưng lại trật chân rồi?"
"Chuyện này cũng rắc rối lắm. Hôm nào gặp sẽ kể cậu nghe sau."
"Ừm! Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, mình sẽ xin nghỉ phép giúp cậu."
"Cảm ơn cậu!"
"Không cần cảm ơn, bao một chầu trà sữa là được."
"Ok! Tạm biệt."
"Tạm biệt!"
Tắt điện thoại của Uyển Đồng, Mộc Uyển thở dài nhìn xuống dưới chân mình. Đang yên đang lành lại gặp phải anh ta, đúng là xui xẻo mà.
_________
Quán bar Sky 37...
Cánh cửa phòng VIP mở ra, Mặc Đình Kiên đưa mắt nhìn về phía người vừa mới bước vào.
"Ồ! Hộ tống mĩ nhân về nhà an toàn rồi à?"
"Mặc Đình Kiên, không lên tiếng không ai nói cậu câm đâu."
"Con mẹ nó! Cậu còn dám nói? Đều tại cậu nên ông đây mới thua..."
Mới thua cược!
Ba chữ đó đã bi Mặc Đình Kiên nuốt ngược vào trong. Suýt chút là quên mất, Mộ Tử Khanh ghét nhất là bị người khác mang ra làm trò tiêu khiển. Nếu như để anh biết được, bọn họ lấy anh ra để cá cược thì cái mặt đẹp trai này chắc sẽ bị biến dạng mất.
"Thua? Cậu thua cái gì?"
"Á... À! Đâu có, đâu có thua gì đâu?"
"Đừng tưởng tôi không biết các người lén đi theo tôi."
"Chỉ là tò mò chút thôi, đừng có nhỏ mọn vậy chứ."
Tô Dĩ Thần lên tiếng, Mộ Tử Khanh nhếch môi cười rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Anh vắt chéo chân, lấy một điếu thuốc trên bàn rồi mồi lửa. Làn khói trắng mờ đυ.c mang theo mùi thuốc cay nồng lan toả khắp cả căn phòng.
"Tò mò? Tò mò chuyện gì?"
"Chuyện gì thì cậu cũng thừa biết mà."
"Hừm... Kì lạ lắm sao?"
"Mộ Tử Khanh, cậu đối với cô bé đó..."
"Không có hứng thú."
"Thật vậy sao?"
"Tô Dĩ Thần! Tôi là người như thế nào cậu không biết sao?"
"Dĩ nhiên là biết. Nhưng biểu hiện của cậu với cô ấy..."
"Bên cạnh tôi không thiếu phụ nữ."
"Nhưng người trong lòng lại không có."
"Ha... Tôi không cần phải có người trong lòng."
"Tốt nhất là như lời cậu nói."
"Yên tâm."
Mộ Tử Khanh biết rõ, anh luôn bị người ta để mắt tới. Nếu như bên cạnh anh xuất hiện một người quan trọng thì người đó sẽ trở thành điểm yếu chết người của anh. Vậy nên, anh tuyệt đối không để bản thân mình nảy sinh tình cảm với bất kỳ một người nào. Cũng vì lẽ đó, bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ nhưng lại chẳng một ai có thể ở bên cạnh anh quá lâu.
"Đã tra ra được là ai làm chưa?"
"Là người của hắn ta."
"Hừm... Đợi không được nữa nên ra tay rồi à?"
"Mộ thiếu, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Lăng Vũ cẩn trọng hỏi. Nếu như người kia đã bắt đầu hành động thì nhất định sẽ còn có những lần sau. Lần này xem như anh may mắn, nhưng những lần sau thì không ai dám đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì.
Trái lại với vẻ lo lắng của cậu trợ lý thân tín bên cạnh mình, Mộ Tử Khanh lại dửng dưng như không. Nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, gương mặt điển trai nở ra một nụ cười lạnh lẽo.
"Hắn muốn chơi thì cùng chơi thôi."