Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 32: 7 giờ 11 phút

Đoán xem tôi định làm gì?

......

Theo lý mà nói, người được thăng lên chức hành chính như Minh Lạp sẽ không cần làm việc trên xe cứu thương nữa, nhưng Minh Lạp vẫn không rời bỏ công việc của một bác sĩ cấp cứu, như thể công việc này đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc đời cô.

Thỉnh thoảng sẽ có vài lần Ôn Dương gặp Minh Lạp trong giờ làm việc.

Vì trong khu tuần tra này không chỉ có mỗi đội cấp cứu của Giản Mộc Tư, Lưu Dịch và Trần Phi.

Cách đây không lâu, cũng vì kế hoạch điều chỉnh nhân lực của đơn vị nên Minh Lạp được chuyển công tác trở lại khu vực gần Trung tâm Cấp cứu.

Trước khi gia nhập đội tuần tra, Ôn Dương đã từng tiếp xúc với Minh Lạp một lần.

Lần đó là khi bà ngoại của Ôn Dương ra ngoài tiểu khu đi dạo, bà đã bị một chiếc SUV rẽ vào tiểu khu đâm nhẹ vào chân.

An ninh tiểu khu đã giúp gọi 120, lúc đó đội cấp cứu lái xe đến hiện trường cũng chính là đội cấp cứu của Minh Lạp.

Được nhân viên nhà đất thông báo, Ôn Dương chóng đến bệnh viện trước xe cứu thương, tại đây nàng đã gặp mặt trực tiếp với đội cấp cứu.

Cũng vì hồi đó Minh Lạp tận tâm dặn dò nàng một số điều cần chú ý khi chăm sóc người già bị ngã, cho nên Ôn Dương rất có ấn tượng với Minh Lạp.

Sau này đến đội tuần tra, Ôn Dương càng có nhiều cơ hội dùng bữa trong căng tin đơn vị hơn.

Bằng cách này, nàng cũng có nhiều cơ hội gặp được Minh Lạp.

Vì năm đó mang ơn "cứu mạng" bà ngoại, nên Ôn Dương cũng gọi Minh Lạp một tiếng "chị Minh".

Lần đầu tiên nghe Ôn Dương gọi Minh Lạp như vậy, Giản Mộc Tư thấy hơi quái lạ, nhưng sau đó, Ôn Dương cũng đã giải thích trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người.

Hóa ra, hai người này trước đây đã có dịp quen biết.

......

Bát cháo trắng ngọt làm viên sĩ quan Ôn rất thoả mãn, nhưng nếu là trước khi nàng nhổ răng, đây quả là một chuyện ngàn năm có một.

Cần phải biết, trước đây cứ mỗi khi Ôn Quốc Đông hỏi Ôn Dương có muốn ăn "cháo trắng" không, Ôn Dương đều sẽ từ chối bằng mọi giá, cứ như nàng sắp bị xẻo mất miếng thịt nào trên người vậy.

Nhưng nếu có thi thoảng đồng ý một lần, đơn giản chỉ vì nàng thương Ôn Quốc Đông phải hỏi nhiều quá.

Nghĩ có lẽ cha mình thật sự muốn ăn cháo trắng, Ôn Dương mới miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi ăn no, mọi người đều tản về nhà.

Giản Mộc Tư vốn được mời đến quan sát một ca phẫu thuật đặc biệt tại Khoa Phẫu thuật Tim của Bệnh viện Số 1, nhưng khi đi ngang qua tòa nhà cấp cứu, cô bắt gặp một bóng người quen thuộc ngay cửa chính - Lục Nhiên.

Để nhắc lại, từ sau khi Lục Nhiên về nước vào mùa xuân, Giản Mộc Tư chưa được gặp lại người bạn cũ này.

Thi thoảng cũng có đôi lần Lục Nhiên chủ động liên lạc, Giản Mộc Tư cũng không hỏi tại sao cô ấy đột ngột về nước, cũng không hỏi cô về nước từ bao giờ.

Giản Mộc Tư cứ tưởng Lục Nhiên đã về London từ lâu sau hơn nửa năm ở lại Trung Quốc.

Ai ngờ, Lục Nhiên vẫn ở lại Trung Quốc?

Lục Nhiên và Giản Mộc Tư qua 8 năm quen biết mới phát hiện ra cả hai đều đến từ Bắc Thành.

Kể từ khi biết Giản Mộc Tư là dân thành phố Bắc Thành, Lục Nhiên cuối cùng cũng thực lòng cảm thấy Giản Mộc Tư coi mình như một người bạn.

Phải mất 8 năm mới trở thành bạn bè, đây thực sự là một trải nghiệm mà Lục Nhiên chưa từng có.

Từ nhỏ Lục Nhiên đã được rất nhiều người yêu mến.

Vì ngoan ngoãn và hiểu chuyện, đương nhiên cô biết cách cư xử sớm hơn những người bạn cùng trang lứa.

Thế mà sau khi sang Anh, Lục Nhiên trở nên nghiêm nghị hẳn, cứ như biến thành một người khác vậy.

Đương nhiên đây là phần quá khứ mà Giản Mộc Tư không cách nào hiểu được.

Hai người họ gặp nhau ở Anh, vì chưa từng được biết về quá khứ của người kia, nên Giản Mộc Tư không thể hiểu.

Khi Giản Mộc Tư gặp Lục Nhiên, Lục Nhiên đã là một con bướm hoa khéo léo mẫn tiệp trên thương trường.

Cô là một cô gái Trung Quốc rất nổi tiếng trong giới thượng lưu ở London và là một trong những doanh nhân người Hoa nổi bật.

Nói "người Hoa" là bởi cả hai người họ đều không còn là công dân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa về mặt quốc tịch nữa.

Nói đúng ra, bây giờ họ là người Anh.

......

"Lục Nhiên?"

Giản Mộc Tư quan sát Lục Nhiên từ phía sau được một lúc mới lên tiếng.

Lục Nhiên cứ đứng như trời trồng trước cửa tòa nhà cấp cứu, hướng vào trong nhìn cái gì đó.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc, Lục Nhiên bất giác run lên:

"... Đã lâu không gặp, Mộc Tư."

Đôi ngươi Giản Mộc Tư lạnh hẳn đi, nhướng mày.

Cô vốn không định đứng ở cửa toà nhà cấp cứu hàn huyên với bạn cũ, huống chi Lục Nhiên cũng không phải đối tượng cần hàn huyên.

Nếu Lục Nhiên là người coi trọng vấn đề đã gặp mặt là phải hàn huyên, vậy ngay từ đầu cô tuyệt đối không thể được Giản Mộc Tư nhận làm bạn bè.

Bị Giản Mộc Tư nhìn chằm chằm một lúc lâu, Lục Nhiên mới có phản ứng đột ngột.

Đôi mắt mới vừa mơ màng ban nãy bỗng mở ra thật to:

"Mộc Tư? Sao em lại ở đây?"

Lúc này Giản Mộc Tư có thể chắc chắn.

Hành vi bất thường vừa rồi của Lục Nhiên quả thực là không phản ứng kịp, đối phương vừa bị một loại cảm xúc nào đó cuốn đi.

"Lần trước em có nói với chị, em về Trung Quốc làm việc."

"Ồ, ồ, đúng, đúng, lần trước đúng là em có nói qua điện thoại. Ồ, đúng vậy, trong cuộc gọi trước khi về nước, em cũng có nói."

"Lục Nhiên, năm nay chị 40?"

"Giản Mộc Tư! Em lại nhắc về tuổi của chị làm gì!"

Giản Mộc Tư liếc Lục Nhiên một cái:

"Một người gần 40 tuổi đứng gõ đầu ở cửa bệnh viện? Chị không cảm thấy nực cười sao?"

Nữ hoàng bướm hoa của giới kinh doanh quả thực ban nãy đã tự gõ vào đầu ở lối vào bệnh viện do thất vọng vì trí nhớ của mình.

Giản Mộc Tư thấy mà làm lạ, cô nghĩ, cảnh tượng vừa khôi hài vừa không màng hình tượng này không phải chỉ được bắt gặp từ những người say rượu sao?

Tại sao lúc tỉnh táo vẫn có thể nhìn thấy?

Thậm chí Giản Mộc Tư còn đến gần ngửi ngửi, không thấy mùi rượu trên người Lục Nhiên.

Cô càng chắc chắn, Lục Nhiên quá bất thường.

"Em đi đâu?"

Thấy Giản Mộc Tư định đi, Lục Nhiên vừa trở lại bình thường lập tức đi theo.

"Em ở đâu khi trở về? Trước đây chị đưa em chìa khoá, sao em không vào mà ở?"

Mặc dù khi đưa chìa khoá, Lục Nhiên cũng đã nghĩ Giản Mộc Tư sẽ không chuyển đến ở.

"Ký túc xá đơn vị."

"Ký túc xá đơn vị? Điều kiện có tốt gì đâu mà em lại ở? Trước đây chị dùng hai căn nhà dưới tên mẹ chị, điều kiện và vị trí đều không tệ, cách nơi này cũng không xa, em có muốn đến xem thử không?"

"Không cần."

Làm bạn với Giản Mộc Tư gần mười năm, Lục Nhiên đương nhiên hiểu ánh mắt của cô có ý gì.

Rõ ràng là đang chê Lục Nhiên nói quá nhiều.

"Vậy để chị hỏi câu khác... Mộc Tư, em vẫn ở khoa phẫu thuật tim nhỉ? Sau này chị có thể tìm em ở chỗ này không?"

"Không phải."

"Không phải???"

"Cũng tính là phải."

"Cũng tính là phải??? Em đang chơi trò hỏi xoáy đáp xoay gì thế Giản Mộc Tư?"

Giản Mộc Tư "ừm" một tiếng.

Những gì cô trả lời đều là sự thật, còn về việc người kia có hiểu hay không, cô không sẵn lòng quan tâm.

Vì ngay cả khi Lục Nhiên có hiểu đi chăng nữa, cô cũng không có lợi lộc gì.

Ngay lúc này, cô chỉ nghĩ đến bản thân mình, người thường giúp thu dọn tàn cuộc cho Lục Nhiên hồi còn ở Anh.

Thôi vậy, cho xin ít yên lặng trong chốc lát, vẫn nên đừng nói quá rõ ràng thì hơn.

......

Hai ngày trước, Bắc Thành đã đổ trận tuyết đầu mùa.

Hai ngày lễ Đêm Giáng Sinh và Lễ Giáng Sinh đang đến gần.

Trong Trung tâm Cấp cứu và Sở Cảnh sát không thể cảm nhận được không khí ngày lễ, nhưng trong căng tin thì khác.

Có lẽ bởi vì đây là nơi duy nhất có thể giải trí.

Trên các ô cửa kính căn tin đã sớm được nhân viên dán hình ông già Noel để tạo không khí vui vẻ.

Cờ và ruy băng đầy màu sắc, kiểu trang trí pha trộn giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây này thực sự khiến Ôn Dương không thể diễn tả bằng lời.

Nàng chỉ thấy cả cái căn tin thật loè loẹt...

Thật quê mùa! Hơn nữa là quê mùa một cách rất colorful!

Mọi người quây quần quanh bàn đều buồn cười về cách nói của Ôn Dương.

Trong lúc hân hoan, mọi người bàn nhau xem ngày mai nên đón lễ như thế nào.

Hôm nay cả đội cấp cứu và đội tuần tra đều trực ca tối.

Ca tối kéo dài đến Giáng sinh sáng hôm sau, cả hai đội nhân tiện đón lễ cùng nhau.

"Tôi muốn về nhà ngủ bù."

Ôn Dương giơ tay lên:

"Ngủ bù quan trọng hơn đón lễ! Đợi khi ngủ dậy tôi sẽ xem xét xem có cần đón lễ hay không."

"Trời ơi, đại ca!"

Trương Lộ Chi chồm đến ôm lấy tay Ôn Dương.

Rốt cuộc ở đây ai mới là con gái?

Cậu và Trần Phi bàn bạc rất hăng say, nhưng chỉ duy nhất hai cô gái có mặt ở đây không có hứng thú.

"Dạo này đang chiếu một bộ phim hành động gay cấn, chúng ta ra rạp xem đi? Thư giãn xong làm việc mới có động lực."

"Chị nghĩ ngủ mới là thư giãn, hơn nữa ngủ đủ giấc mới có sức làm việc".

Vài ngày trước Ôn Dương đã được tháo chỉ vết nhổ răng.

Sĩ quan Ôn sau khi được cắt chỉ lại trở thành một con rồng háu ăn, bắt đầu quát gió gọi mây, rung chuyển trời đất.

Ngay lúc này, nàng đang ăn sáng một cách rất high, không có rảnh nghe người ta rủ rê đi xem phim.

Tuy rằng thường ngày sĩ quan Ôn cũng thích xem phim chiếu rạp, nhưng nàng ghét nhất thể loại phim hành động!

"Thế không xem phim hành động nữa là được chứ gì, gần đây còn có một bộ phim kinh dị rất nổi tiếng, 'Thủ đô'! Diễn viên ai cũng biết, cốt truyện chắc cũng được. Hay là chúng ta đến rạp chiếu phim tìm trò vui đi? "

Phim kinh dị?

Ôm Dương sững sờ, tay cầm đũa cũng khựng lại.

Nàng liếc sang nhìn Giản Mộc Tư ngồi đối điện đang không có chút hứng thú nào, khóe môi chợt nhếch lên.

Hê hê hê~~~

Dù sao Giản Mộc Tư cũng là một cô gái...

Chắc sẽ sợ ma nhỉ?

Mắt Ôn Dương lập tức sáng ngời.

Lần trước nhổ răng gặp phải Giản Mộc Tư...

Thật xấu hổ làm sao!

Với cả!

Nàng còn khóc nữa!!!

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy ấm ức.

Ôn Dương nghĩ đến cơ hội sau này có thể bù đắp lại chút mặt mũi.

Nếu Giản Mộc Tư sợ ma, vừa hay nàng có thể làm anh hùng hay gì đó ~

Đừng sợ......

Không sợ đâu...

Cho chị cái tay này...

Nào, chị nắm lấy đi~

Nghĩ đến cảnh đó, nàng lại thấy sĩ diện của mình quay về.

"Được!"

Sĩ quan Ôn dứt khoắt nắm thời cơ, lập tức rủ rê người ngồi đối diện đang yên lặng dùng bữa sáng.

Kế hoạch này sẽ không thể thực hiện được nếu không có nhân vật chính Giản Mộc Tư.

"Chúng ta đi xem phim đi?"

Hơn nữa, Ôn-tâm-cơ còn cho rằng không nên tiết lộ trước rằng muốn xem phim kinh dị.

"Đi đi mà Giản Mộc Mộc? Chúng ta đi xem phim đi? Đã lâu lắm lâu lắm rồi kể từ lần trước chị đi xem phim... không phải lần trước chị cũng nói cảm giác xem phim trong rạp không tệ sao?"

Giản Mộc Tư nhàn nhạt liếc nhìn Ôn Dương:

"Nếu sĩ quan Ôn không ngủ gật chảy nước dãi, thì có thể xem xét."

Ôn Dương đột nhiên biến sắc.

Mình chỉ gọi chị ấy là "Giản Mộc Mộc" thôi mà?

Còn chưa quen sao?

Đến cả chuyện này cũng làm mình mất mặt?

Ôn Dương lườm một vòng ba ông tướng đang cố nhịn cười, nói:

"Tôi chỉ ngủ thôi! Không có chảy dãi! Đừng nghe chị ấy bịa đặt!"

Ba ông tướng lập tức lắc đầu như cái lục lạc trước ánh mắt đầy đe doạ của Ôn Dương.

Nhưng trong lòng họ đều đang nghĩ thầm, so với đại ca Ôn, lời nói của bác sĩ Giản rõ ràng đáng tin hơn một chút.

Ôn Dương hận đến ngứa răng, nhưng vẫn nặn ra nụ cười: "Lần này đi xem phim em chắc chắn sẽ không ngủ nữa, cùng đi xem nhé?"

Co được dãn được.

Nằm gai nếm mật.

Khắp tâm trí Ôn Dương đều là hai thành ngữ này.

Thấy Giản Mộc Tư gật đầu đồng ý, Ôn Dương híp mắt.

Hãy chờ xem, Giản Mộc Tư!

Nàng của lúc này chỉ có một nguyện vọng...

Hy vọng bộ phim đó cực kỳ đáng sợ!

Doạ Giản Mộc Tư sợ đến mức phải run lẩy bẩy!

......