Trong lẩu có một đống thịt bò, tôm viên Vân Chiêu thích ăn, nhưng mà đầu lưỡi buổi sáng bị bỏng, bây giờ còn đau, cho nên cô gái nhỏ ăn rất rụt rè, không ăn được mấy miếng đã buông đũa.
Sau khi ăn xong, Vu Tường vội vàng dọn dẹp bếp, Chử Lan Xuyên đi thong thả ra ban công, anh theo thói quen dùng ngón giữa và ngón áp út kẹp thuốc lá, một lúc lâu sau cũng không châm, chỉ nặng nề nhìn sắc trời dần tối muộn, trên cổ áo khoác dính mưa lẫn tuyết tròn tròn, chỉ một lát đã hoà tan ngấm vào áo.
Vừa định quẹt lửa, cô gái nhỏ đã xuất hiện sau lưng anh một cách đột ngột, đúng lý hợp tình mà cướp cái bật lửa anh đang nắm nhẹ: “Tịch thu.”
Trong giọng điệu không hề thiếu sự kiêu ngạo, rất có chút khí thế có thù tất báo.
Chử Lan Xuyên liếm răng cấm, đối với chuyện này anh cũng không bực bội, thật ra lại rất thích thú mà quan sát cô gái nhỏ sáng ngời nhất trong bầu trời mưa tuyết.
Rất giống con mèo hoang nhỏ mới vừa học được cách dùng móng vuốt để cào.
Ban công không thể so với trong nhà có máy sưởi, gió lạnh vào họng, Vân Chiêu chỉ mặc mỗi áo lông đen, lập tức run cầm cập, khí thế xây dựng ra lập tức mất hết.
Chử Lan Xuyên lặng lẽ không lên tiếng mà che trước người cô, chắn hết toàn bộ gió lạnh, nhân tiện cong lưng nhìn thẳng vào cô, sự bình tĩnh trên mặt cô lập tức sụp đổ, thu lại móng vuốt sắc bén, tròng mắt trắng đen rõ ràng bị một lớp sương mù bịt kín.
“Lớn rồi, muốn quản lý anh, hửm?”
Lợi dụng thời gian nói chuyện, anh không lấy bật lửa về, ngược lại lại dùng bàn tay phủ lên tay nhỏ của cô thiếu nữ, “xoẹt xoẹt” một tiếng, Vân Chiêu còn chưa kịp phản ứng, anh đã ngậm thuốc lá đốt xong, đốm lửa nhỏ bốc lớn lên, trực tiếp coi thường sự doạ dẫm của cô.
Thủ đoạn này… quá vô sỉ.
Chử Lan Xuyên dựa vào lan can, khói sương lượn lờ, nhưng Vân Chiêu không thể quên được khoảnh khắc anh vươn người đến gần để châm lửa, hình dáng khuôn mặt hết sức rõ ràng, trong sự trưởng thanh mang theo dục vọng khống chế không thể bỏ qua.
“Mắng anh?”
Vân Chiêu nghi ngờ Chử Lan Xuyên có thuật đọc tâm, nếu không sao lại đoán chuẩn như vậy.
Cô lảng tránh đề tài “mắng hay không mắng” này, nói có sách mách có chứng mà nói lý: “Hút thuốc không tốt cho sức khoẻ.”
“Ừm, Chiêu Chiêu nói rất đúng.” Anh nghiện thuốc lá không nặng, chỉ là khi có tình huống đặc biệt là có vụ án thì mới hút thường xuyên, hơn nữa dọc đường bôn ba, tinh thần mệt mỏi, chỉ có thể hút một điếu nâng cao tinh thần.
Mấy tháng gần đây thành phố Giang xảy ra vài vụ án mất tích của mấy bé gái, độ tuổi lớn nhất khoảng mười ba tuổi, nhỏ nhất cũng chỉ mới tám tuổi, sống chết không rõ lại không tìm được tung tích, rất khó nói là bị lừa bán hay là chẳng may vướng vào án giết người.
Chử Lan Xuyên là đội trưởng đội trinh sát mới nhậm chức, lâu rồi mới về quê cũ, không thể không chú trọng theo dõi tình hình chuyển biến của vụ án.
Anh rút ra khỏi suy nghĩ, nghiền ngẫm mà ném xuống một câu: “Chỉ có bạn gái mới có thể quản anh hút hay không hút thuốc lá, có biết chưa?”
Vân Chiêu không đáp lại lời anh, lại nghĩ không phải chỉ là bạn gái sao? Cô cũng không phải không thể.
Đêm khuya, tuyết lặng yên rơi, mặt đất, mái nhà đều bị nhuốm một lớp màu trắng bạc, toàn bộ thanh phố yên ắng như rơi vào giấc ngủ đông.
Nhưng đến 6 giờ rưỡi, đồng hồ sinh học đã khiến cô tự động muốn tỉnh, lúc này Vân Chiêu mới thấy thông báo của trường học gửi tối hôm qua sau khi cô ngủ, nói là hai ngày sau có tuyết lớn, học sinh ngoại trú không cần tới trường, chỉ cần ở nhà hoàn thành tốt công việc ôn tập.
Đột nhiên chào đón hai ngày nghỉ, tâm trạng của cô nàng tất nhiên không tệ.
Tiếp đó cô lại lướt thông báo tin nhắn, có một tin là của Tưởng Xảo gửi tới: [Hu hu hu hu anh trai cậu một chút cũng không già, thật đẹp trai quá mừ, tớ tới nhà cậu làm em gái, ăn ở tự lo có được không?]
Vân Chiêu bị chọc cười, “lách cách” đã gửi sang mấy biểu cảm vừa khóc vừa cười.
Đứng ở cạnh màn, còn có thể thấy thế giới xa xa bị bọc trong một lớp áo thuần bạc. Vân Chiêu vẫn luôn rất hi vọng có thể nặn một người tuyết trong lúc có tuyết lớn, đáng tiếc mấy năm trước thành phố Giang vẫn luôn ấm vào mùa đông, cả mưa có tuyết cũng chưa từng rơi.
Cô vừa mới vặn chốt cửa đã thấy Chử Lan Xuyên ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sô pha, hào quang quanh anh thuộc loại trầm lắng, còn đang phiền muộn vì vụ án mất tích gần nhất, nghe được tiếng vang mới quay đầu nhìn một cái, thấy cô gái nhỏ vừa tỉnh ngủ với xương quai xanh thẳng dưới váy ngủ bông, đuôi tóc cuộn tròn xoã trên đầu vai.
Giống như một con búp bê.
“Hôm nay bác gái không có ở nhà, mặc quần áo xong, trưa sẽ ra ngoài.”
Vân Chiêu biết cũng không thấy lạ, Vu Tường vào tuổi này cực kỳ thích đi cùng với đoàn lữ hành trung lão niên ngắm cảnh, cách mấy tháng sẽ ngồi máy bay một lần.
Mấy người Hà Nguy Nhiên biết Chử Lan Xuyên đã về thành phố Giang, hơn nữa còn trực tiếp nhảy dù thành lãnh đạo trực tiếp, tối hôm qua vẫn luôn làm trung gian nói phải tụ họp một lần, gọi cho hay là dùng ngày thứ bảy được nghỉ phép để thả lỏng tâm trạng.
Vân Chiêu qua loa rửa mặt xong, mặc một cái áo khoác dài bằng vải dạ, lấy khăn quàng cổ cuốn thành một bọc, gần 11 giờ theo Chử Lan Xuyên ra ngoài.
Tuyết đã ngưng, nhưng độ dày vẫn đủ, giống như đạp lên kẹo bông gòn vậy, vừa đi đã trũng xuống, in thành một hàng dấu chân. Cô vo tròn một nắm tuyết, sau khi tạp thành một viên tròn đã cảm thấy tay như bị ướp đá đông lạnh.
Ngón tay cô thiếu nữ bị đông lạnh đỏ bừng, thỉnh thoảng hà hơi sưởi ấm, nhìn dáng vẻ chơi rất vui.
Anh không có cách gì với cô, đè thấp giọng hỏi: “Còn chơi nữa?”
Chử Lan Xuyên lấy một đôi bao tay trong túi ra, là loại da thật kèm vải nhung, anh không khỏi phân bua mà đeo vào cho cô, sợ cô bé con nổi lên tâm tư phản nghịch, còn bổ sung thêm một câu: “Tạm thời không cho cởi.”
“Dạ…” Cô ngoan ngoãn đồng ý, cũng không muốn cởi, dù sao mang vào rất ấm áp.
Có thể là chơi tuyết nên chậm trễ một chút thời gian, lúc Hà Nguy Nhiên gửi tin nhắn tới, hai người mới vừa chuẩn bị xuất phát.
Chử Lan Xuyên bật ứng dụng dẫn đường, cũng không biết lúc này Hà Nguy Nhiên tạo tình thú gì mà chọn địa điểm liên hoan ở nhà hàng chủ đề hải dương ở trung tâm thành phố.
Tổng thể nhà hàng đều có tông màu lam, ven đường có thể thấy một mặt kính trong suốt lớn, có bầy cá đang bơi lội bên trong, hiệu quả thị giác đẹp đến lạ, đúng là khiến người ta cảm thấy mới mẻ.
Hơn nữa là nhà hàng mới khia trương, còn chưa tới 12 giờ, bàn nào cũng đã kín chỗ.
Hà Nguy Nhiên đặt sớm, vị trí coi như là rộng rãi, người tới đều là bạn cũ ở cục Cảnh sát thành phố Giang lúc trước của anh, còn có một đám thực tập sinh mới của Hà Nguy Nhiên, thì ra là mời cơm khách nhân tiện đón gió cho anh.
“Lan Xuyên…” Hà Nguy Nhiên trêu ghẹo anh: “Không đúng, bây giờ phải sửa miệng rồi, phải gọi là đội trưởng Chử.”
Anh ta xoay người sang chỗ khác, nói với đám thực sinh mình dẫn dắt: “Mất hồn hết cái gì vậy? Gọi đội trưởng.”
Nhóm thực tập sinh cũng không nghĩ tới, cho rằng chỉ là một buổi liên hoan kín vô cùng đơn giản, ai dè đội trưởng đại đội trinh sát cũng tới.
“Chào đội trưởng Chử.”
Chử Lan Xuyên gật đầu, liếc mắt nhìn Hà Nguy Nhiên một cái: “Tuỳ tiện ăn một bữa cơm, thằng nhóc chú còn mang theo một đám tới cho anh.”
“Đây không phải là đến để cậu có thể diện sao.” Đã lâu không thấy Trác Đình, Chử Lan Xuyên còn tưởng cậu ta là Mỹ đen đến từ chỗ nào.
Trác Đình đi tới khoác bả vai anh, lúc này mới chú ý tới Vân Chiêu vẫn luôn đi theo sau Chử Lan Xuyên.
Luôn nói rằng nữ mười tám sẽ thay đổi, Vân Chiêu càng lớn càng xuất sắc, còn xinh hơn mấy năm trước.
Trước khi Chử Lan Xuyên đến Trác Đình đã bị rót chút rượu, hiện giờ thực sự không còn là mình nữa, “Bé con, có nhớ anh không?”
Cô gái nhỏ trả lời giống như mấy năm trước: “Chào chú.”
Người cả bàn cười.
Hà Nguy Nhiên trêu chọc: “Tụ tập ăn cơm còn quan tâm người nhà người ta dắt đến.”
Lúc này, trong đám thực tập sinh có mấy người hỏi: “Là em gái của đội trưởng Chử sao?”
Người nói là Thẩm Tương, mặt mũi tươi tắn xinh đẹp, ngày đầu tiên cô ta tới cục Cảnh sát đã có người gọi cô ta là “cảnh hoa” (cảnh sát xinh đẹp).
Trác Đình giải thích: “Là em gái, nhưng mà không phải ruột thịt.”
Chử Lan Xuyên không quan tâm họ bàn tán cái gì, chỉ sợ Vân Chiêu sợ người lạ, bảo cô ngồi xuống cạnh mình.
Menu món ăn của nhà hàng rất phong phú, bởi vì Hà Nguy Nhiên mời, quyền to gọi món đều trong tay anh ta.
Chử Lan Xuyên ngồi ở ghế giữa, chỉ nói lời nào đã rất bị chú ý: “Chiêu Chiêu em muốn ăn gì, bảo sư huynh gọi là được.”
Thẩm Tương nhấp môi dưới, thì ra cô bé không phải em gái ruột này có vị trí quan trọng như vậy trong lòng Chử Lan Xuyên.
Ăn được một nữa, bầu không khí trên bàn cơm coi như là hoà hợp, vài chén rượu xuống bụng, đề tài dần dần mở rộng ra.
Thẩm Tương đặc biệt a dua với người xung quanh, cô ta bưng chén rượu, cười tươi như hoa với mấy người đối diện: “Tôi kính rượu mọi người.”
Cả bàn chỉ có một trẻ vị thành niên là Vân Chiêu, cho nên chỉ có ly của cô là nước chanh.
Thẩm Tương không chỉ ngồi trên ghế mà kính rượu, cô ta mang ủng ống cao, chân cong duyên dáng, cung kính mà đi qua, cho đến khi đến bên cạnh Chử Lan Xuyên mới nghiêng người về phía trước: “Đội trưởng Chử, em mời anh.”
Vân Chiêu cả đũa cũng không chịu đụng, bằng vào trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy mục đích của người tới không trong sáng.
“Xin nhận ý tốt.” Chử Lan Xuyên cũng tự rót cho mình một ly nước chanh, giọng điệu thản nhiên: “Chỉ là tôi còn phải lái xe về nhà, sẽ không uống rượu, tạm thời dùng nước chanh thay thế.”
Sắc mặt Thẩm Tương trở nên khó coi cực kỳ, cô ta nào đã từng bị người ta làm mất thể diện như thế này đâu, cho dù ở trường cảnh sát, nam sinh đều đặc biệt niềm nở với cô ta.
“Đội trưởng Chử không cho người đẹp có thể diện quá rồi.” Trác Đình cười nói: “Uống say thì tìm người lái thay là được rồi.”
Chử Lan Xuyên trả lời kiểu bốn lạng đẩy ngàn cân: “Trời có tuyết rơi, ra ngoài cũng không dễ.”
Rượu quá ba tuần, Trác Đình dẫn đầu bại trận, uống say tới nỗi mắt lờ đờ mơ màng.
Vào lúc kết thúc bữa tiệc, Chử Lan Xuyên mới nói chuyện công việc: “Cuối tuần tới sẽ mở cuộc họp về vụ án mất tích.”
Mọi người tản đi, Thẩm Tương vẫn không chịu đi, ánh mắt cô ta vẫn luôn nóng rực mà đặt trên người Chử Lan Xuyên, kiểu đàn ông này đúng là loại cô ta thích, thấy người đàn ông mặc áo khoác vận động sắp đi, cô ta mới chắn trước mặt anh: “Đội trưởng Chử… Em có một vài ý kiến về vụ án, có thể nói chuyện riêng với anh không?”
“Cuối tuần đi.” Chử Lan Xuyên cũng không cảm kích, mặt mày anh nặng nề nói: “Việc công xử theo phép công là được rồi.”
Một câu lập tức chọc thủng bong bóng trong lòng Thẩm Tương, những tâm tư nhỏ nhặt giống như xì khí.
Cô ta lại hít mũi hai cái, dùng kỹ xảo giả vờ thê thảm hay xài: “Tuyết lớn quá, em không lái xe tới.”
Chử Lan Xuyên gật đầu, biểu cảm của Thẩm Tương lập tức chuyển từ buồn bã sang vui mừng, cho rằng người đàn ông này sẽ đồng ý đưa cô ta về nhà, không ngờ tới câu sau lại đổ ập xuống để cô ả hứng: “Vậy ngồi phương tiện giao thông công cộng đi, tôi khi ra ngoài đã nhìn rồi, hôm nay không ngừng đi đâu.”
Thẩm Tương: “…”
Nước mắt tụ lại, cô ta càng nghĩ càng ấm ức, khoe khoang sự tội nghiệp, “Lúc trước Hà sư huynh nói anh cực kỳ có phong độ đàn ông, em cũng cho rằng như vậy, nhưng có thể em đã làm phật ý đội trưởng Chử ở đâu, em không thể nghĩ ra được sao anh lại ghét em như vậy.”
“Mới vừa gặp, còn chưa tính là ghét.” Chử Lan Xuyên nâng mí mắt, tiện đà nói: “Nhưng cô nói thêm vài câu nữa, có thể sẽ phải ghét đó.”
Cả cuộc chơi Vân Chiêu lẳng lặng nghe, cô không học được vẻ quyến rũ của Thẩm Tương, chỉ cúi đầu, cả thở mạnh cũng không phát ra một tiếng.
“Đi thôi, Chiêu Chiêu.” Chử Lan Xuyên quay đầu lại, tiện thể giúp cổ sửa lại khăn quàng cổ bị lỏng, đầu ngón tay còn để lại chút ấm áp.