Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Vân Chiêu không phản ứng gì với yêu cầu của người đàn ông.
Thiếu nữ nâng cánh tay nhỏ gầy lên, cảm nhận được cơn gió ấm áp xuyên qua ngón tay.
“Hung thủ giết cha mẹ nuôi của em nhảy lầu tự sát rồi sao?” Ánh mắt như vậy cực kỳ giống khi cô tỉnh dậy ở bệnh viện, trống rỗng không có thứ gì, khiến người ta lo lắng.
Lưng của Chử Lan Xuyên như bị kim chích, trong khoảng lặng ngắn ngủi, anh đã có cân nhắc và phán đoán.
Nếu nói ra sự thật rằng vụ án thứ tư có thể còn chưa kết thúc, cuộc điều tra trước mắt cũng không phải chân tướng cho Vân Chiêu, anh cảm thấy khúc mắc của cô sẽ thật sự không tháo được.
“Phải, cô ta đã thú nhận tội ác trong bức di thư.” Chử Lan Xuyên âm thầm bước về phía trước hai bước.
“Vì sao…” Rất hiển nhiên là Vân Chiêu đang hỏi động cơ giết người của Lý Hiểu Chi, cô nghiên đầu, “Chuyện này hẳn không phải là chuyện bí mật nhỉ, có thể nói cho em không?”
Đan ra một lời nói dối, phải đan thêm lời nói dối thứ hai.
Anh trả lời mà mặt không đổi tim không đập: “Người chết thứ ba được mẹ em giới thiệu cho chồng của hung thủ, cho nên ba mẹ nuôi của em có thể đã bị liên luỵ bởi cảm xúc phạm tội của hung thủ.”
Trong nháy mắt Vân Chiêu mất hồn, người đàn ông sải bước khoanh tay ôm lấy cô, bàn tay lớn dày rộng, đặt trên da thịt nơi vòng eo nhỏ nhắn mặc đồng phục của cô.
Tiếp đó cô được đặt xuống một cách vững vàng, hai chân vẫn có cảm giác mất trọng lực không thật.
Vân Chiêu đối diện với đôi đồng tử tuy chứa sự mỏi mệt lại kiên định không đổi kia, cô khịt mũi: “Anh, không phải là em muốn coi thường mạng sống của mình.”
Chính cô cũng không giải thích được thứ cảm xúc này.
Vành tai của thiếu nữ như giọt sương ngọt dịu, Chử Lan Xuyên duỗi tay miết, không mang theo bất cứ dục vọng gì, gần như chỉ để vỗ về.
Vì sự tiếp xúc mang đến cảm giác yên tâm nên trong vô ý đã vá lại vết thương năm xưa.
Trương Trình Linh kiểm soát cô, thậm chí chọn dùng bạo lực với cô làm phương tiện trút giận, Tần Bách đối xử cẩn thận quan tâm tỉ mỉ với cô, nhưng cô hiểu rõ rằng mình không trả được phần tình nghĩa này… Chỉ có Chử Lan Xuyên, chỉ có Chử Lan Xuyên trong vùng hỗn loạn mang cho cô cảm giác cứu rỗi.
“Được rồi, không sao.” Anh vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng, tóc đen mắt sáng, vô cùng bắt mắt.
Cho dù có đoạn nhạc đệm nhỏ này, nhưng Chử Lan Xuyên khi gọi điện thoại báo cho Vu Tường vẫn chọn ngậm miệng không nói đến, anh tung lời nói dối thứ ba trong ngày hôm này: “Chiêu Chiêu ở lại hỏi bài giáo viên, bây giờ đã ở trên xe rồi ạ.”
Vu Tường không nghi ngờ: “À, vậy là tốt rồi, nhanh cùng với Chiêu Chiêu về ăn cơm đi, nghe nói vụ án kia của các con đã phá xong, vất vả rồi Lan Xuyên.”
Đúng vậy, phá án thuận lợi như thế, nếu không có bức thư email mang tính chỉ hướng manh mối kia, Lý Hiểu Chi cũng không thể trở thành nghi phạm nhanh như vậy được.
Người gửi email, rốt cuộc có mục đích gì đây?
Chử Lan Xuyên chú ý tới hộp quà đặt trong xe, là quà sinh nhật mấy hôm trước định đưa cho Vân Chiêu.
Tuy nói đưa chậm còn hơn không đưa, nhưng đáy lòng của anh không hiểu sao lại có cảm giác áy náy: “Chiêu Chiêu, anh đưa trễ, món quà này em thích là tốt rồi.”
Vân Chiêu cảm nhận được trọng lượng nặng trĩu trong tay: “Bây giờ em có thể mở luôn không?”
Anh gật đầu: “Có thể.”
Cô tháo từng lớp dây ruy băng gói quà phức tạp ra, phát hiện một hộp nhạc loé lên ánh sáng kim loại bên trong.
Vặn chốt mở, bản nhạc du dương bắt đầu truyền ra, là bài “Hôn lễ trong mơ” của Richard Clayderman.
“Em rất thích.” Vân Chiêu chân thành nói: “Anh đưa muộn cũng không sao, em cũng không biết sinh nhật của mình là vào lúc nào, nếu có thể, sau này cứ vào hôm nay đi.”
Cô không mong sinh nhật đầu tiên của mình không có Chử Lan Xuyên, cứ như là một hiệp ước trọn đời nào đó, khiến anh bị hấp dẫn theo, cho nên anh cũng không chút do dự mà đồng ý.
Sau khi Chử Lan Xuyên trở lại lập tức liên lạc riêng với một bác sĩ tâm lý riêng.
Tô Hải Vận đã từng là bác sĩ tâm lý của mẹ anh, tuổi của cô ấy không lớn, ngoài 30 tuổi, lại còn là học trò cưng của giáo sư tâm lý học của đại học A.
Chỉ là, từ sau khi mẹ anh bệnh mà chết, Tô Hải Vận cũng không tuỳ tiện khám bệnh nữa.
“Lan Xuyên, chịu gọi điện thoại cho chị rồi à?” Tô Hải Vận nheo mắt lại, châm điếu thuốc lá nữ.
“Chị Hải Vận nói đùa.”
Chử Lan Xuyên giới thiệu cơ bản về tình huống của Vân Chiêu, cả quá trình Tô Hải Vận đều yên lặng nghe, thường xuyên sẽ truyền đến tiếng ngòi bút ngoáy trên giấy.
“Hoàn cảnh thời thơ ấu và sự thay đổi đột ngột tình hình gia đình, có thể khiến cô bé mắc chứng hoang tưởng bị hại*.” Từ làn môi mỏng của Tô Hải Vân bật ra một danh từ lạnh như băng, tiếp đó chuyển hướng câu chuyện: “Nhưng mà nếu cô bé tin cậu, có lẽ vấn đề không lớn. Điều đó có nghĩa cô bé chỉ dưới một tình huống nào đó mà có cảm xúc đau khổ, kìm chế một chút là được.”
*Chứng hoang tưởng bị hại: Người bệnh thường ảo tưởng có người đang đuổi đánh, chém gϊếŧ, hãm hại. Bệnh nhân có khi nhầm lẫn vật này thành vật khác, nhìn người thân thành kẻ thù. Thậm chí còn xảy ra nhiều trường hợp nguy hiểm như người bệnh cầm hung khí đuổi đánh người khác.
Tô Hải Vận lắc đầu: “Không ngờ tới cậu sẽ còn tìm đến chị tư vấn, xem ra cô bé này đối với cậu mà nói rất quan trọng.”
Năm đó, việc Chử Hằng hi sinh trong hoạt động truy quét ma tuý tạo đả kích rất lớn cho mẹ của Chử Lan Xuyên.
Vì thế, Vu Tường liên lạc với Tô Hải Vận, hi vọng cô có thể giúp người một nhà họ vượt qua cửa ải khó khăn.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi Chử Lan Xuyên tan học về nhà, đối mặt với anh chỉ có di hài của người mẹ dùng khí than tự sát.
Nếu không có bác gái cứu giúp trong cơn hoạn nạn, cậu thiếu niên đã từng là kẻ giết rồng chưa biết chừng có thể biến thành ác long cũng nên.
Mấy năm nay, Tô Hải Vận đi xa đến nơi đất khách, trong lòng cũng chịu đủ sự tra tấn bởi cảm giác áy náy.
“Chị Hải Vận, không trách chị.” Chử Lan Xuyên đau khổ mà đóng hai mắt lại, muốn xua tan cảnh tượng ngày hôm đó ở trong đầu.
Hai bên đều lặng thing không nói gì, vẫn là Tô Hải Vận xung phong giả bộ tự nhiên, nói với anh gặp lại sau.
Rất nhanh, học kỳ này sắp kết thúc, Vân Chiêu đón chào kì thi cuối kì trước kì nghỉ hè.
Trong tuần ôn tập, cô đâu vào đấy mà ôn tập.
Vu Tường cố ý làm canh bổ dưỡng thập toàn đại bổ cho cô, nhưng mà hương vị thật sự khó có thể nuốt xuống, mỗi lần cô uống một miếng canh đều sẽ lén nhả ra, sợ phụ lòng tốt của bác gái.
Mà Chử Lan Xuyên cũng chính thức thay đổi từ cảnh sát thực tập sang cảnh sát trong biên chế.
Trác Đình ồn ào muốn anh mời khách một lần, Chử Lan Xuyên lập tức mời các anh em trong cục đến một quán ăn Quảng Đông nổi tiếng ở thành phố Giang.
Quán này coi như là một quán lâu năm, lúc Chử Hằng sinh thời thường xuyên đến xem chuyện làm ăn của nơi này.
Trong tiệm tất cả bàn ghế đều làm từ gỗ, trên bình phong vẽ các bức tranh cung nữ có màu, xuyên qua hành lang gấp khúc, mới đến phòng ăn.
Người đi ăn đều là đàn ông, đề tài trên bàn cơm có hơi không giới hạn.
Trác Đình uống say khướt, nấc rượu một cái: “Lan Xuyên, cậu, khi nào thì cậu mới tìm bạn gái vậy?”
“Em không vội, mới 21.” Chử Lan Xuyên mở hai cúc áo sơ mi đầu, tửu lượng của anh không tệ, uống ngang với Trác Đình mà cũng không thấy chút phản ứng cồn nào.
“À… Em gái cậu năm nay 13, anh chờ cô bé lớn lên, làm em rể của chú là hoàn chỉnh rồi nhở?” Trác Đình nói xong lại rót thêm cho hai người một ly, nhìn bộ dạng này là muốn kết thông gia gì đây.
Người khắp bàn cười: “Trác Đình cậu sao lại chỉ toàn muốn chiếm lợi của người khác thế?”
Chử Lan Xuyên lại cười không nổi.
Tinh thần của anh vẫn tỉnh táo, nắm cổ tay cầm lấy li rượu của Trác Đình, sức hơi lớn, Trác Đình đã bắt đầu kêu đau, li rượu đổ hết lên khăn trải bàn, những người khác đều trợn tròn mắt.
Hà Nguy Nhiên cảm nhận được bầu không khí không đúng, vội vàng nói đùa để xoa dịu: “Trác Đình chú cứ như vậy, ai mà yên tâm giao em gái cho chú chứ.”
Chử Lan Xuyên rót hết rượu dư vào li một hơi uống cạn sạch, trong cuộc trò chuyện tiếp theo lại không còn lời của anh nữa, anh chỉ im lặng mà nhìn cảnh đêm lập loè ánh đèn neon của thành phố Giang bên ngoài phòng ăn.
Dục vọng chiếm hữu theo bản năng khiến Chử Lan Xuyên sợ hãi.
Hơi cồn còn thúc giục sinh ra ý niệm điên cuồng hơn, nếu nói chỉ có một người có thể chờ cô gái nhỏ lớn lên, người kia trừ anh tuyệt không thể là người khác.
Tiệc chúc mừng Chử Lan Xuyên chính thức gia nhập cảnh sát thành phố Giang kết thúc, bọn Hà Nguy Nhiên còn muốn chơi mấy ván cờ bạc nhỏ cho vui, nhưng hiển nhiên là Chử Lan Xuyên không có hứng, anh cài lại cúc áo ngay ngắn một lần nữa, thanh toán xong thì gọi xe về nhà.
Tài xế hỏi anh muốn đi đâu, địa chỉ mà anh buột miệng thốt ra lại chính là nhà bác gái.
Đêm nay Vu Tường không ở nhà, trong nhà chỉ có phòng ngủ của Vân Chiêu là sáng đèn.
Thiếu nữ cúi đầu trên bàn viết xoẹt xoẹt câu hỏi toán cuối cùng* của đề chuyên, vừa đến khâu suy nghĩ, độ nhạy với hoàn cảnh bên ngoài của cô sẽ hạ thấp một khoảng lớn.
*Câu toán cuối: giờ mị đã nghiệm ra rồi, ai đi học chắc cũng biết mấy câu toán lý hoá ở cuối bài sẽ khó nhất, đây là nữ chính đang giải những câu khó thôi.
Vì thế Chử Lan Xuyên tự cầm lấy đồng phục cảnh sát bắt đầu thử cỡ số đo, phát được một ngày rồi, anh cũng không tìm được cơ hội thích hợp để thử một lần.
Cúc áo sơ mi từ trên xuống dưới được cởi từng cái một, cơ bụng cơ lưng của người đàn ông có hình dáng đẹp đẽ hiện rõ, là kiểu mặc quần áo thì có vẻ đầy đủ thịt thà nhưng khi cởi đồ lại gầy.
Vào lúc anh đè tay lên khoá dây quần, phía sau truyền đến giọng nói non nớt: “Anh.”
Động tác trên tay dừng lại.
Mặc dù cồn gây tê liệt đại não, Chử Lan Xuyên vẫn phản ứng lại trước, anh xoay người mặc đồng phục cảnh sát cộc tay vào, một lần nữa che người mình kín mít.
Xong việc anh còn có chút hối hận, không nên lỗ mãng như vậy trong phòng khách.
Nhưng rất rõ ràng là Vân Chiêu hiểu sai ý anh, oan ức mà nói: “Anh, em không có nhìn trộm đâu đó.”