Ngân Hà Lặng Thinh

Chương 7

An Hạ bày tỏ suy nghĩ của mình xong, buông tay xuống nhìn về phía cậu chủ. Ánh mắt cậu chủ còn rơi trên cánh tay của cô, tia sáng trong ánh mắt của anh thoáng ngưng lại, một lúc sau, anh ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của cô.

Yến Bắc Thần nhìn cô giúp việc trước mặt, khóe môi anh chứa ý cười, nói: “Lời này không thể nói như vậy.”

Anh nói xong, cô giúp việc nhỏ chợt sững người, trong mắt có thêm chút vội vàng, giơ cánh tay lên muốn giải thích. Yến Bắc Thần thu lại ánh mắt rồi cắt ngang lời cô, nói: “Tôi biết ý của em, em muốn tôi cho em làm giúp việc riêng của tôi đúng không?”

Nghe thấy cậu chủ nói lên đầy đủ chính xác ý của cô, ánh mắt căng thẳng của An Hạ thoáng thả lỏng, gật đầu.

Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn về phía cô nhóc giúp việc, hỏi: “Vì sao muốn làm giúp việc riêng của tôi?”

Lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô giúp việc nhỏ đã cực kỳ lo lắng về chuyện có thể làm giúp việc riêng của anh hay không. Bây giờ anh cho cô một cơ hội cầu nguyện, cô cũng dùng để xin anh giữ cô lại.

Anh hỏi xong, An Hạ ngước mắt lên nhìn anh, sau đó mím môi, giơ tay lên làm thủ ngữ.

An Hạ: Tiền lương cao.

Yến Bắc Thần: “...”

Cô giúp việc nhỏ ngay thẳng lại chân thành, cũng rất lâu rồi Yến Bắc Thần chưa từng gặp người thẳng thắn như vậy, anh nhất thời cảm thấy có chút buồn cười. Yến Bắc Thần nhìn cô nhóc giúp việc, anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy nếu như tôi để em tiếp tục làm người giúp việc bình thường, nhưng sẽ cho em tiền lương của giúp việc riêng thì em có làm không?”

Cậu chủ như là cho cô một đề nghị.

An Hạ nghe đề nghị của anh, giơ cánh tay làm thủ ngữ.

An Hạ: Cũng được.

“Nghĩ hay lắm.” Yến Bắc Thần nói.

An Hạ: “...”

Đối với sự lật lọng của cậu chủ, cô giúp việc nhỏ ngơ người. Trông dáng vẻ ngây ngốc của cô, Yến Bắc Thần nở nụ cười. An Hạ nhìn về phía anh, cảm thấy tâm trạng anh dường như lại trở nên rất tốt rồi.

Cậu chủ tâm trạng tốt gắp một đũa mì, nói với cô: “Tôi đồng ý em làm giúp việc riêng của tôi. Nhưng tôi không biết chúng ta có hợp nhau hay không, cho nên tôi sẽ cho em một khoảng thời gian thực tập. Ngày mai tôi sẽ đi công tác ở Hải Thành, em cùng đi với tôi.”

-

An Hạ giống như được giữ lại cũng không giống như được giữ lại. Cậu chủ đề xuất cho cô một khoảng thời gian thực tập, nếu như không đạt yêu cầu sẽ cho cô đi. Nhưng dù nói thế nào thì cô có hy vọng được giữ lại.

An Hạ rất vui vẻ, sau khi rời khỏi phòng ăn thì lập tức nói cho dì Vương biết. Về kết quả này dì Vương cũng cực kỳ vui mừng cho cô, đồng thời cổ vũ cô. Mà lúc dì Vương khích lệ An Hạ, mấy người giúp việc xung quanh lại bày tỏ cái nhìn tiêu cực. An Hạ là người câm, ban đầu cậu chủ còn cảm thấy mới mẻ, nhưng sau khi ở chung, cái xấu của việc không biết nói chuyện sẽ càng lúc càng nổi bật, đến lúc đó cậu chủ chắc chắn sẽ không giữ cô lại.

Hơn nữa nói không chừng thật ra ngay từ đầu cậu chủ đã không vừa ý cô, cho cô một khoảng thời gian thực tập cũng là thấy cô đáng thương không từ chối thẳng thừng mà thôi.

Đối với lời của những người giúp việc này, An Hạ không để trong lòng chút nào, cô mỉm cười với mọi người. Sau khi nhìn thấy nụ cười của cô, mấy người giúp việc kia thu tầm mắt đang nhìn về phía cô lại.

Chuyện thực tập cứ quyết định như vậy, sáng sớm ngày hôm sau, An Hạ đi theo Yến Bắc Thần lên xe đến Hải Thành.

Hải Thành cách Nam Thành cũng không xa, hai thành phố cách nhau một thành phố nữa, so với Nam Thành, Hải Thành sát phía Nam hơn một chút. Hơn nữa Hải Thành nằm ở vùng ven biển của bán đảo, đường giáp biển còn dài hơn Nam Thành, ở mùa này, khí hậu Hải Thành ẩm ướt ấm áp, sắc thái thiên nóng, là thành phố nhỏ cực kì thích hợp để sinh sống.

Lần đi đến Hải Thành này của Yến Bắc Thần và An Hạ là tài xế đưa bọn họ đi, kết thúc hành trình ba tiếng thì chiếc xe từ đường quốc lộ ven biển rộng rãi chuyển vào một nhánh nhỏ đường quốc lộ ven biển, không bao lâu sau, xe dừng ở bên ngoài một căn biệt thự.

Gia nghiệp của nhà họ Yến lớn, khắp cả nước đều có bất động sản, mà sau khi ông cụ trong nhà qua đời, những bất động sản này tất nhiên đều thuộc về tên của Yến Bắc Thần.

Căn biệt thự này sừng sững ở ven biển, phong cách đơn giản hiện đại mà ưu nhã, giản lược nhưng không mất đi khí thế. Biệt thự chỉ có hai tầng, có bể bơi và vườn hoa, mặc dù không bằng dinh thự nhà họ Yến nhưng cũng đủ to lớn rực rỡ.

Sau khi lái xe vào trong sân, người đợi ở trong sân từ sớm đã đi đến trước một bước để mở cửa xe. Cửa xe mở ra, người kia nhìn vào trong xe, cung kính gọi một tiếng.

“Sếp Yến.”

Người kia là trợ lí giám đốc do chi nhánh công ty phía Hải Thành phái đến, phụ trách tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian Yến Bắc Thần ở Hải Thành. Cửa xe mở ra, Yến Bắc Thần bước xuống, hai người cùng nhau đi vào biệt thự.

Biệt thự có người quản lí quanh năm, trước khi Yến Bắc Thần đột nhiên quyết định nói muốn thay tổng giám đốc Uông đến Hải Thành, biệt thự đã được quét dọn sạch sẽ một lượt. Vào trong biệt thự, ánh nắng bị ngăn cản, dưới bóng râm thông qua ô cửa kính cửa sổ sát đất, ngồi ở trên sofa phòng khách có thể nhìn thẳng đến mặt biển xanh thẳm phía xa xa.

Sau khi tiến vào biệt thự, Yến Bắc Thần ngồi trên ghế sofa phòng khách. Anh vừa ngồi xuống, người kia đã đưa toàn bộ tài liệu liên quan đến chi nhánh Hải Thành qua.

“Đây là tóm tắt tình hình trước mắt của công ty chúng ta.”

Lúc người kia nói, Yến Bắc Thần đã nhận lấy tài liệu lật xem hai cái, thấy Yến Bắc Thần lật xem tài liệu, người kia tiếp tục nói: “Về phần báo cáo chi tiết liên quan đến tình hình công ti, sẽ báo cáo từng việc với ngài tại hội nghị công ti chiều hôm nay. Các quản lí của công ti đã tập hợp đầy đủ, ngài có thể bắt đầu cuộc họp vào chiều nay bất cứ lúc nào…”

“Buổi chiều tôi không qua.” Sau khi Yến Bắc Thần lật xem tài liệu thì đặt chúng sang một bên nói một câu như vậy.

Anh vừa nói xong, người kia bị ngắt lời dường như hơi ngây người, ánh mắt không chắc chắn nhìn về phía anh.

“Anh tên gì?” Yến Bắc Thần hỏi.

Người kia nghe vậy, trả lời lại: “Dương Chiêu.”

“Tiểu Dương, tôi chạy cả một đường từ trưa đến đây, bây giờ cần nghỉ ngơi. Buổi chiều tôi sẽ không đến công ti, anh trở về công ti bảo bọn họ tan họp đi.” Yến Bắc Thần nói xong, từ trên sofa phòng khách đứng lên.

Dương Chiêu: “...”

“Sếp Yến…” Dương Chiêu kịp phản ứng thì muốn giải thích rõ với Yến Bắc Thần cuộc họp chiều hôm nay quan trọng như thế nào khiến anh không thể không đi được.

Mà Yến Bắc Thần lại ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, gọi một tiếng: “An Hạ.”

Yến Bắc Thần gọi xong, cửa phòng ngủ tầng hai lộ ra một cái đầu nhỏ.

“Dọn giường xong chưa?” Yến Bắc Thần hỏi.

Cái đầu nhỏ gật đầu.

Yến Bắc Thần nhìn cái đầu nhỏ gật đầu khẳng định, quay đầu nói với Dương Chiêu: “Sáng ngày mai anh đến đón tôi.”

“Nhưng mà sếp Yến …” Dương Chiêu vội vàng tiến lên, nhưng lúc anh ta tiến lên phía trước, Yến Bắc Thần đã bước chân lên tầng. Người đàn ông thân cao chân dài, nháy mắt mấy bước đã đến cửa phòng ngủ tầng hai, sau đó nghiêng mình biến mất ở phòng ngủ.

Dương Chiêu: “...”

Sau khi Yến Bắc Thần tiến vào phòng ngủ, An Hạ sửa soạn xong hành lý ở phòng ngủ thì rời khỏi đó đóng cửa lại. Cô đi xuống tầng, nhìn thoáng qua Dương Chiêu.

Cô gái thoạt nhìn khoảng 18-19 tuổi, trên người mặc quần dài mộc mạc sạch sẽ. Nhất thời Dương Chiêu không chắc chắn lắm về thân phận của cô, anh ta nhìn về phía cô gái, hỏi: “Cô là…”

An Hạ nhìn anh ta một cái, lấy di động ra, gõ một đoạn văn bản cho anh.

An Hạ: Tôi là giúp việc riêng của cậu chủ.

Dương Chiêu ngước mắt nhìn về phía An Hạ.

Dương Chiêu chỉ là trợ lí giám đốc, vừa mới tốt nghiệp chưa đến hai năm, nhìn qua cũng không lớn hơn An Hạ bao nhiêu tuổi. Lúc ngẩng đầu nhìn về phía An Hạ, trong mắt của anh ta thoáng lóe lên sự ngạc nhiên. Không biết là ngạc nhiên An Hạ không biết nói chuyện, hay là ngạc nhiên sếp tổng tập đoàn bọn họ đi công tác lại còn mang theo cô giúp việc nhỏ bị câm điếc.

Có thể là cả hai.

Nhưng cứ dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn người khác thì không lễ phép lắm, Dương Chiêu cũng lập tức thu lại ánh mắt. An Hạ còn đứng chờ ở bên cạnh anh ta, chờ anh ta rời đi.

Yến Bắc Thần đã trở về phòng nghỉ ngơi, anh ta cũng không thể trực tiếp đi gọi anh dậy. Nghĩ đến đây, Dương Chiêu khẽ gật đầu với An Hạ, nói: “Vậy tôi đi trước.”

Dứt lời, Dương Chiêu quay người rời đi.

-

Sau khi tiễn Dương Chiêu rời đi, An Hạ cầm đồ đạc của mình đi đến phòng giúp việc ở tầng một. Biệt thự rất lớn, trang thiết bị trong phòng cũng tốt hơn phòng giúp việc của gia đình bình thường một chút. Có cửa sổ, có ánh nắng, một chiếc giường đơn sạch sẽ gọn gàng. Sau khi An Hạ tiến vào đặt đồ đạc xuống, cô rời khỏi phòng đi dọn dẹp biệt thự.

Trước khi bọn họ đến, rõ ràng biệt thự đã được dọn dẹp sạch sẽ. Mặc dù tổng thể được dọn dẹp, nhưng vẫn có nơi có thể thay đổi nho nhỏ, ví dụ như đồ trang trí không ngay ngắn lắm, trên mặt sàn thỉnh thoảng có chút tì vết nhỏ gần như mắt thường không thể thấy được… Làm giúp việc riêng của cậu chủ, phải làm tỉ mỉ đến người giúp việc bình thường không làm được, An Hạ tốn thời gian cả buổi chiều dọn dẹp lại biệt thự một lần nữa.

Sau khi dọn dẹp xong, An Hạ lại đi vào phòng bếp nhìn thoáng qua. Tủ lạnh trong phòng bếp chất đầy nguyên liệu nấu ăn tươi mới, hẳn là đã sớm cất vào. Cô và cậu chủ ở đây một khoảng thời gian, nấu nướng cũng là nấu ở nhà.

Nghĩ đến nấu cơm, An Hạ nhìn thoáng qua cửa sổ, mặt trời đã ngả về Tây, đường ranh giới gần sát với mặt biển, đã sắp xuống núi rồi. Nhìn đến đây, An Hạ thu lại tầm mắt, đứng dậy đi đến phòng ngủ của cậu chủ.

Cửa phòng ngủ cũng không khóa chặt, An Hạ nhẹ nhàng xoay nắm cửa, sau khi đi qua huyền quan(*), vào đến tận trong cùng phòng ngủ. Phòng ngủ chính của biệt thự mặc dù kém xa sự khoa trương của dinh thự nhà họ Yến, nhưng cũng đủ lớn. An Hạ đi vào trong cùng, xuất hiện trước mặt cô là chiếc giường lớn, cậu chủ đang nằm trên đó, nhắm mắt đang ngủ say.

(*) Huyền quan: Được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính. Huyền quan như một bức bình phong hay bước đệm cho phòng khách.

Rèm cửa của căn phòng đã được kéo lên, nhưng cũng chỉ kéo một lớp, ánh nắng bên ngoài hơi xuyên qua một chút, chiếu rõ lên hình dáng cao lớn thẳng tắp của cậu chủ.

Dưới bộ bốn món màu xanh đậm là làn da trắng nhợt nhạt của cậu chủ, thậm chí dưới sự đối lập sắc thái này còn lóe lên ánh sáng trắng. Dưới ánh sáng trắng này, cậu chủ nhắm chặt hai mắt, nghiêng má nằm trên gối.

Bất kể là nhìn lúc nào tướng mạo của cậu chủ đều đẹp đến cực kì chấn động. Đường nét ngũ quan sắc nét góc cạnh, giống như một bức tranh cắt giấy trên gối mềm mại. Lúc đang ngủ say, anh cũng không thả lỏng như người bình thường, đường nét khuôn mặt căng cứng khiến cằm của anh càng thêm nổi bật. Ngay dưới cần cổ thon dài, còn có xương quai xanh tinh xảo cùng bả vai gầy yếu.

Sau khi An Hạ đi vào phòng ngủ thì đứng ở bên cạnh giường, cô nhìn cậu chủ trên giường, cũng không vươn tay ra giống lần trước.

Lúc cậu chủ ngủ vẫn giữ cảnh giác cực cao. Nếu như cô chạm vào anh hiển nhiên sẽ giống như lần trước, bị anh đè trên giường.

Nghĩ tới đây, An Hạ lấy di động ra.

Sau khi rút di động ra, An Hạ cúi đầu nhìn màn hình, mở app nhạc ra. Lướt ở giao diện tìm kiếm của app một chút, sau khi tìm được đoạn âm thanh muốn tìm, An Hạ ấn phát.

Phòng ngủ mờ tối, không khí trong lành lưu động, nhịp thở rất nhỏ mà đều đặn… Tất cả bình lặng giống như một bức tranh. Mà trong bức tranh yên bình này, tiếng kèn báo thức trầm bổng giống như cây kéo cùn mang theo tiếng vang có chút vụng về và dày cắt ngang bức tranh.

Yến Bắc Thần mở mắt.

Sau khi giấc ngủ căng chặt bị đánh thức, ý thức của Yến Bắc Thần giống như bị nhanh chóng kéo ra trong hỗn độn, sắc thái trên người anh cũng theo đó mà trở nên nhạt dần.

Trong tầm mắt, có một bóng dáng mảnh khảnh đứng ở trước giường của anh, đôi mắt u tối của Yến Bắc Thần rơi trên bóng dáng kia. Yết hầu của anh hơi động, giọng nói trầm thấp khàn khàn, giống như dã thú nằm ở bên tai cô.

“Cô giúp việc nhỏ.”

“Em còn muốn để tôi cần em không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Yến: Kèn báo thức, được lắm.

- -----oOo------