Kính Sơn Thủy

Chương 2

Giản Hạnh miệng thì nói quen nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng như một người xa lạ.

Hứa Lộ không biết chắc rốt cuộc Giản Hạnh là thật sự quen biết hay là chỉ đang bừa. Nhưng bản thân cô ấy không quen biết là sự thật, vì thế đành giữ chặt Giản Hạnh, cố gắng điềm tĩnh mà đi qua.

Lúc đi đến cuối cây cầu thì len lén liếc nhìn người đang tựa vào thân cây.

Cô ấy cũng chỉ dám nhìn người này.

Bởi vì trong ba người bọn họ thì vẻ mặt cậu ta ôn hòa nhất.

Hơn nữa cũng có phần mang hơi hướng của học sinh ngoan.

Đột nhiên, người đó lên tiếng, giọng nói trầm trầm, “Giản Hạnh.”

Hựa Lộ giật mình, trong tức khắc thấp thỏm lo âu liền đứng lại.

Cô ấy siết chặt lấy cánh tay Giản Hạnh, Giản Hạnh có chút đau, nhẹ nhàng vỗ về trấn an Hứa Lộ và nói: “Không sao đâu.”

Quay đầu nhìn lại hướng bên cạnh, “Có chuyện gì không?”

Người ngồi bên bờ hồ lên tiếng trước, “Yo? Gia Minh, quen biết à?”

Người ngồi trên tảng đá cũng vứt điếu thuốc đi, tò mò nhìn lại, “Mấy em khóa dưới à? Tần Gia Minh, cậu giấu cũng kĩ thật đó, quen khi nào đấy?

Tần Gia Minh cười khì, đứng dậy đi về phía Giản Hạnh.

Đầu tiên cậu ta nhìn Hứa Lộ với ánh mắt thân thiện, sau đó mới hỏi Giản Hạnh: “Học lớp nào thế?”

Giản Hạnh nói: “Lớp ba.”

“Lớp Quá Độ à?” Tần Gia Minh hỏi.

Giản Hạnh gật đầu.

Tần Gia Minh cũng gật đầu, “Ghê nhỉ.”

Giản Hạnh cười không có vui vẻ cho lắm.

Sự yên ắng ngắn ngủi trôi qua, Tần Gia Minh lại hỏi: “Lát nữa có về nhà không?”

Giản Hạnh nói: “Không về, có hẹn trước với bạn rồi.”

Tần Gia Minh nhìn Hứa Lộ, gật đầu hiểu ý, “Được, vậy hôm sau gặp nói chuyện.”

Giản Hạnh đồng ý.

Lúc quay người đi, ánh mắt của Giản Hạnh nhìn vào người đang ngồi trên hòn đá, bên cạnh có để một chiếc ô màu xanh caro, được gấp rất là ngăn nắp.

Một chiếc ô rất thường, bất cứ trên kệ của một cửa hàng nào cũng có thể bày hơn chục cái.

Nhưng cô lại không kiềm lòng được mà quay đầu nhìn chăm chú.

Người đó tính cách có lẽ hướng ngoại, chạm phải cái nhìn của Giản Hạnh liền giơ tay vẫy vẫy, “Bái bai em gái.”

Giản Hạnh thu ánh nhìn lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Cô định nhấc chân đi, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Người ngồi trên tảng đá đứng dậy gọi: “Đây này!”

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần cùng với giọng nói ôn hòa của chàng trai: “Thấy rồi.”

Giản Hạnh từng bước chậm rãi.

Hứa Lộ trong lòng chỉ nghĩ đến việc rời đi nên vốn chẳng để tâm phía sau có người đến.

Giản Hạnh sợ bản thân mà dừng lại thì quá lộ liễu, nên chỉ đành cùng Hứa Lộ đi về phía trước.

Vừa mới đi có hai bước, Tần Gia Minh lại hét lên gọi: “Giản Hạnh.”

Giản Hạnh lập tức quay đầu nhìn lại, “Sao?”

Cô quay lại rất nhanh, có vẻ cũng rất tò mò lý do Tần Gia Minh lại gọi cô.

Khoảnh khắc ngoảnh đầu đó, ánh mắt cô bất giác nhìn về phía bờ hồ, chỉ nhìn thoáng một cái rồi quay lại như chưa từng nhìn.

Bề ngoài thì giả vờ như không có gì nhưng tận sâu trái tim như muốn thót ra ngoài, lỗ tai cũng đỏ bừng lên.

Sợ rằng Tần Gia Minh sẽ nhìn thấu, cô liền chủ động hỏi: “Sao thế...”

Nhưng không ngờ tuyến âm căng cứng, chặn đứng ngay cổ họng.

Phản ứng sinh lí và sự chột dạ khiến mặt cô trong phút chốc đỏ hửng lên. Cô liền ho khặc khặc, khó khăn lắm mới không nói ngọng.

Trong mắt cô chất chứa một làn sương mù che mờ tầm mắt cộng thêm sự bất an trong lòng, cũng làm tăng thêm sự lúng túng của cô.

Thật sự muốn chạy khuất đi.

Tần Gia Minh vỗ nhẹ vào lưng cô, “Không sao chứ?”

Giản Hạnh lắc lắc tay, giọng có chút khàn, “Không sao.”

“Không sao thì tốt. Giới thiệu với em người này,” Tần Gia Minh nói, “Cùng khóa với em đấy.”

Cậu vừa nói dứt câu, người ngồi trên tảng đá vênh váo thở dài một hơi, “Thời đại nào rồi mà kết bạn cũng chia cấp vậy, xã hội ngày càng xuống cấp quá!”

Tần Gia Minh cười mắng: “Mày xéo dùm cái.”

“Hei em gái, anh tên là Ngô Đan, sau này gặp nhau gọi anh Đản. Có điều anh không có học mấy lớp Quá Độ Hoành Chí gì đâu nhen,” Ngô Đan vừa nói vừa gật cằm nhìn về phía tảng đá, “Nè, học sinh giỏi bên kia kìa.”

Giản Hạnh chớp chớp mắt, cuối cùng cũng quang minh chính đại mà nhìn qua.

Chàng trai vốn dĩ tính tiến về phía tảng đá cúi người nhặt chiếc ô, nhận thấy được ánh nhìn nên chưa kịp đứng thẳng người đã trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía Giản Hạnh.

Buổi chiều mùa hạ bốn năm giờ thì sắc trời vẫn vậy, rất sáng rất nóng. Mặt hồ bên sau lưng cậu phản chiếu ánh mặt trời long lanh, đáy mắt Giản Hạnh cũng nóng rực lên.

Giản Hạnh kiềm nén cơn hừng hực này, mắt cũng không chớp, không nói câu nào.

Chàng trai tỏ ý trước, gật đầu coi như là chào hỏi.

Tần Gia Minh giới thiệu nói: “Từ Chính Thanh.”

“Đây là Giản Hạnh, ở lớp ba.”

Bàn tay Từ Chính Thanh rất to, chiếc ô vốn không nhỏ nằm trong tay cậu ấy lại có vài phần cảm giác như món đồ chơi bỏ túi. Cậu đứng thẳng dậy nói: “Tớ lớp một.”

Không chỉ thành tích khác biệt, khí chất của Từ Chính Thanh và Ngô Đan cũng tương phản hoàn toàn.

Cậu ấy mặc một chiếc áo hoodie trắng đơn giản. Còn là thiếu niên mà đã có gương mặt tuấn tú, ngũ quan đoan trang, là kiểu người lớn gặp đều sẽ thích.

Lúc đứng thẳng người mới nhận ra chiều cao cậu ấy còn hơn cả một mét tám.

Còn cao hơn cả Tần Gia Minh.

Tần Gia Minh hơi bất ngờ nhìn sang Từ Chính Thanh, “Sao không phải là lớp thực nghiệm?”

“Không có đi.” Từ Chính Thanh cười nửa đùa nửa thật, “Chịu không được cái khổ ở đó.”

Người ngồi trên tảng đá nghe vậy liền đứng dậy, bước hai bước rồi khoác vai Từ Chính Thanh mà nói với Tần Gia Minh: “Chưa thấy anh Từ của tụi này điêu ngoa à?”

Từ Chính Thanh cười huých cùi chỏ vào người cậu ta.

“Nè, đừng có ăn nói không biết trước sau với đàn anh như thế.”

Ngô Đan nghe không lọt tai, vứt lá liễu rồi mắng: “Giang Trạch cậu có liêm sỉ chút được không?”

Giang Trạch: “Tớ không có liêm sỉ chỗ nào chứ? Tớ không phải đàn anh nó à? Tớ không chỉ là đàn anh nó mà sau này cả đời tớ cũng là đàn anh của nó!”

“Đừng có thề non hẹn biển ở đây nữa,” Tần Gia Minh mắng Giang Trạch một câu rồi tiếp tục nói với Từ Chính Thanh, “Vậy cậu với Giản Hạnh chung một lầu rồi, trùng hợp ghê.”

Từ Chính Thanh na ná hiểu được phần nào ý của Tần Gia Minh, cậu ấy nhìn sang Giản Hạnh, lần nữa gật đầu với Giản Hạnh.

Lúc này có một làn gió kéo đến, thổi bay tóc đuôi ngựa của Giản Hạnh lên, cái nóng ụp tới sau gáy, cả người cô tê cứng, sau đó lại nở nụ cười gượng gạo với Từ Chính Thanh.

Từ Chính Thanh còn có việc nên cầm chiếc ô sau đó chào mọi người rồi rời đi.

Cậu ấy không đi dạo khuôn viên trường như Giản Hạnh và Hứa Lộ, mà đi lên cầu quay về theo đường cũ.

Giản Hạnh cũng quay người, lúc rẽ đi tìm tiệm tách Tân Hoa thì lại nhìn lên trên cầu, bóng dáng thiếu niên thoáng chốc biến mất, chỉ lưu lại dấu vết nhành liễu rũ rượi đung đưa.

Cậu ấy xuất hiện đột ngột rồi rời đi cũng không một dấu vết.

Cậu ấy chắc có lẽ mãi mãi sẽ không hề biết, sự xuất hiện đơn giản của cậu lại khiến cho một ngày trở nên đặc biệt.

“Hình như hôm nay là tiết thử xử.” Hứa Lộ đứng bên nói.

“Đúng vậy.” Giản Hạnh nói, “Là tiết thử xử (*).”

(*) Tiết thứ xử là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 8 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Hết nóng bức.

Thử xử đến đây là hết.

Mùa hạ chính thức kết thúc.

Từ Chính Thanh cuối cùng cũng quen biết cô.

Thời gian đầu năm học mới, nên tiệm sách Tân Hoa rất đông, mọi người đều đến tìm cái mới lạ để xem, nhà sách trăm mấy mét vuông cũng chật kín.

Giản Hạnh và Hứa Lộ chẳng có hứng thú chen lấn nên Giản Hạnh dạo mấy vòng liền trở ra.

Cả đường đi Hứa Lộ đầu óc lơ lửng trên mây, Giản Hạnh đại khái có thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì nhưng lại không chủ động hỏi gì thêm.

Đợi đến lúc cùng nhau ăn cơm, Hứa Lộ mới giả tình cờ hỏi: “Giản Hạnh, nhà của cậu ở huyện Hòa à?”

Giản Hạnh nói không phải.

Hứa Lộ dường như tìm thấy sự đồng cảm, liền nói: “Tớ cũng vậy, tớ trước giờ toàn ở trong kí túc xá nhưng mà tớ nhớ hồi cấp hai cậu đâu có ở trong kí túc xá đâu?”

“Đúng, bố mẹ tớ ở đây.”

“Đều ở đây luôn hả?” Hựa Lộ hỏi.

Giản Hạnh gật đầu, “Chuyển đến từ năm lớp sáu.”

Hứa Lộ nhìn chằm chằm Giản Hạnh, hỏi: “Vì cậu đi học mà chuyển đến đây ư?”

Giản Hạnh cầm đũa khựng lại, nói mơ hồ: “Gần như là vậy.”

Hứa Lộ “Ồ” lên một tiếng, gắp phở trong bát mì, rồi nói: “Vậy bạn bè cậu nhiều lắm nhỉ, tớ bình thường toàn ở đây chẳng có bạn bè gì.”

“Quê cậu không có bạn học nào thi qua đây à?” Giản Hạnh hỏi.

Hứa Lộ nói: “Không cùng trường với chúng ta, chỉ có trường Nhị Trung thôi.”

Nhị Trung cũng là trường cấp ba công lập ở huyện Hòa, nhưng mà tài nguyên giáo dục và môi trường thì không được như Hòa Trung, đa số là học về năng khiếu.

Giản Hạnh gật gật đầu.

Hứa Lộ hiển nhiên hơn hỏi: “Mấy người lúc chiều là bạn học cũ của cậu à?”

Giản Hạnh nói không phải.

Hứa Lộ nhìn chăm chú đợi Giản Hạnh nói tiếp.

Nhưng không ngờ Giản Hạnh lại không nói gì nữa.

Sự tò mò của Hứa Lộ đều thể hiện ra trên gương mặt nhưng lại biết bản thân cũng không thân với Giản Hạnh nên ngại hỏi.

Trong chốc lát biểu cảm lẫn lộn một lời khó mà nói rõ.

Mười lăm mười sáu tuổi đang là giai đoạn bước sang ngưỡng trưởng thành. Mỗi người đều muốn được tư duy và tính cách độc lập, nhưng lại thất bại trước sự trải nghiệm ít ỏi và với những kinh nghiệm trước mắt.

Trong sự hiếu kì từng chút một của bọn họ đều ấn chứa những ý nghĩ sâu xa.

Buổi tối tự học diễn ra đúng giờ, ngày đầu tiên thì tự do sắp xếp chỗ ngồi.

Hứa Lộ và Giản Hạnh dáng người không cao, nhưng mà lúc vào lớp thì đã quá trễ rồi. Hứa Lộ nhìn xung quanh chẳng còn chỗ ngồi tốt, mặt tức đến trắng bệch ra.

Giản Hạnh kéo cô ấy ngồi ở một góc cuối lớp.

Hứa Lộ im hơi lặng tiếng ngồi xuống, lúc sau thì bật khóc.

Giản Hạnh có chút khó hiểu, đưa khăn giấy cho cô ấy rồi hỏi: “Cậu muốn ngồi ở đâu?”

Hứa Lộ nắm chặt tờ giấy không nói gì.

Cô ấy không nói, Giản Hạnh cũng không biết nên hỏi gì, chỉ đành lặng thinh theo.

Phía trước có chàng trai tựa cửa sổ, lưng dựa vào tường, tư thế ngồi chẳng hề ngay ngắn. Cậu ta nhìn Hứa Lộ rồi hỏi Giản Hạnh, “Cậu ấy bị làm sao thế?”

Giản Hạnh nói: “Không thích ngồi ở đây cho lắm.”

Chàng trai có vẻ rất xem thường hành vi này của Hứa Lộ, liếc Hứa Lộ một cái rồi cười nói: “Không thích thì đến sớm là được, hơn năm giờ là mở lớp rồi.”

Năm giờ rưỡi hai người mới từ tiệm sách Tân Hoa đi ăn cơm.

Đúng thật là cũng không thể trách người khác.

Giản Hạnh thở dài.

Vốn dĩ Hứa Lộ chỉ rưng rưng nước mắt nhưng khi nghe chàng trai nói như vậy, mất hết lòng tự tôn nên liền nằm xuống bàn khóc òa lên.

Hơn nữa tư thế ngồi của chàng trai bàn trên hiên ngang láo xược nên mọi người xung quanh tưởng rằng Hứa Lộ bị bắt nạt, ai nấy cũng nhìn qua.

Chàng trai trong chốc lát mặt mày tái nhợt nên kéo bạn nam ngồi phía trước mình đổi chỗ cho Hứa Lộ và Giản Hạnh.

Hứa Lộ khóc thì khóc nhưng vẫn nhanh nhẹn đổi chỗ ngồi.

Lớp học gồm bảy hàng ngang chín hàng dọc, ở giữa ba hàng, hai bên mỗi bên hai hàng, phía sau vẫn còn trống.

Thật ra chỗ ngồi còn trống nhiều, ngoài hàng ở giữa ra thì phía hai bên của mỗi người đều có lối đi, rất thuận tiện cho việc đi lại.

Từ dưới đếm ngược lên là bàn thứ ba và từ trên đếm xuống là bàn thứ năm, tuy vẫn là hàng dưới nhưng sắc mặt của Hứa Lộ đã đỡ hơn nhiều. Còn móc từ trong túi ra viên kẹo vừa mới mua đưa cho chàng trai phía sau.

Lúc đưa cô ấy còn không thèm quay lại chỉ là xoay người rồi ném cho chàng trai.

Tư thế ngượng nghịu nên cách làm hòa cũng là lạ.

Chàng trai nhếch mép cười, ngồi thẳng người lên, chọc tay vào người Hứa Lộ, “Còn có vị nào khác không, đổi cái khác đi.”

Hứa Lộ xì xì mũi, quay người lại hỏi: “Còn mỗi vị nho, cậu lấy không?”

Chàng trai nhìn chằm cô ấy rồi nói: “Không cần, tớ chỉ muốn xem thử mặt mũi cậu ra sao.”

Ánh mắt thẳng thắn của chàng trai, cách nói cũng thẳng thừng, Hứa Lộ trong chốc lát mặt đỏ bừng lên, suýt chút giựt lại viên kẹo trong tay cậu ta.

Chàng trai dựa vào tường cười ngu ngơ.

Bạn nam bị ép từ bàn năm xuống bàn cuối nên tâm trạng rất không vui nên chạm vào người chàng trai nói: “Đừng có cười ngẫn nữa anh Lạc ơi, tớ mới là đứa bị thiệt nhất đây nà?”

Lúc này có một người đàn ông bước vào lớp, dáng người rất cao, nhìn có vẻ tầm mét chín, rất gầy, mặc chiếc áo sơ mi đen kiểu Trung Sơn cách tân, đeo cặp mắt kính.

Dáng người ông ấy cao đến mức khó tin, sau khi bước vào khiến cái lớp từ ồn ào náo nhiệt bỗng chốc yên lặng.

Có người mạnh dạng nói: “Đây là gen của cây đay (*) sao?”

(*) Ý chỉ người gầy

Cả lớp cười ầm lên.

Giản Hạnh ngồi ở phía sau cũng nghiêng đầu bật cười.

Hứa Lộ ngạc nhiên nên quên luôn đỏ mặt tiếp, sáp tới bên Giản Hạnh thì thầm nói: “Đúng là cao thật, cảm giác còn cao hơn cả Từ Chính Thanh.”

Giản Hạnh nghe vậy nụ cười liền tắt dần, cô nhìn Hứa Lộ rồi nhanh chóng quay đi, sau đó “Ừ” nhẹ một tiếng.

“Cây đay nào cứng cáp như tôi.” Đợi mọi người cười xong, ông ấy mới cầm cục phấn lên vừa nói vừa viết ba chữ ngoằn nghèo to đùng trên bảng: Từ Trường Lâm

Cái người mạnh dạng lúc nảy lại đứng lên nói: “Đúng là dài thật.”

Cả lớp lại lần nữa cười phá lên.

Từ Trường Lâm cũng không tức giận, cười nhẹ rồi bẻ gảy đầu cục phấn, một cách chính xác mà ném thẳng trúng đầu bạn học đó rồi nói: “Nào, là cậu đó, lên bảng giới thiệu về bản thân xem.”

Lúc này đến lượt người khác vỗ bàn huýt sáo ầm ĩ.

Đúng liều thật, bước lên không chút do dự, khom người cúi chào đoàng hoàng, sau đó viết tên mình lên trên bảng.

“Chào mọi người, tớ tên là Trần Tây.”

Chỉ là một cái tên mà ở dưới đã có người tỏ ra hồ hứng.

Giản Hạnh cũng có ấn tượng với Trần Tây, là tên xếp đầu lớp bọn họ.

Trần Tây hơi dẻo miệng nên tạo được ấn tượng tốt. Sau đó trở về vị trí trong sự hoan hô vỗ tay nồng nhiệt của mọi người.

Đợi Trần Tây ngồi vào chỗ xong, âm thanh trong lớp dần dần lắng lại.

Người thứ hai sẽ là ai đây?

Từ Trường Lâm đứng ở phía sau, nhìn trái nhìn phải một lượt rồi chỉ vào một hướng, “Em lên.”

Là cái người làm Hứa Lộ khóc.

Tên Lâm Hữu Lạc.

Lâm Hữu Lạc cũng rất mồm mép, nhưng có phần cợt nhã hơn so với Trần Tây. Giản Hạnh nói dăm ba câu xong, Từ Trường Lâm lại gọi thêm mấy người.

Mọi người mới chợt nhận ra mấy người này đều là lúc nảy vỗ bàn hô hào, nhanh chóng thay đổi cái nhìn về Từ Trưởng Lâm.

Uy phong của người trưởng thành có lẽ chính là như này.

“Còn lại thì tôi đọc bừa một số nhé?” Từ Trường Lâm nói, “Dù gì thì tôi cũng không quen ai hết.”

Lời vừa dứt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Chỗ ngồi của Giản Hạnh khó mà có thể thấy được người đến là ai, vốn dĩ cô cũng không hề hứng gì, nhưng lại thấp thoảng nghe thấy có người nói: “Là Từ Chính Thanh kìa.”

Giản Hạnh nhìn lên, một bóng người bước vào bước vào.

Đều là học sinh mới vào trường nhưng trên người Từ Chính Thanh lại hiện lên sự điêu luyện một cách tự nhiên.

Cậu ta rất thản nhiên mà gọi một tiếng: “Thầy Từ, mượn hộp phấn nhé.”

Từ Trưởng Lâm còn tự nhiên hơn, “Được chứ, đến cũng đến rồi, giới thiệu bản thân chút rồi hẵn đi.”

Từ Chính Thanh cười bất lực nhưng cũng chẳng từ chối.

Cậu ta bình thản bước lên bục giảng, nhìn mấy cái tên trên bảng rồi cầm một nửa cục phấn viết tên mình lên.

Là chữ Khải (*).

(*) Một kiểu chữ viết

Đẹp đến nỗi khiến mọi người không kìm được mà xì xầm bàn tán.

“Chào mọi người, tớ tên Từ Chính Thanh, ở lớp một.” Từ Chính Thanh vừa cầm hộp phấn lên vừa nói, “Lần sau có mượn phấn thì tìm tớ nhé.”

Nói xong thì chuẩn bị rời đi.

Từ Trường Lâm nói: “Khoan đã.”

Từ Chính Thanh “Dạ” một tiếng.

Lâm Hữu Lạc cười lên nói: “Anh Từ đáng lẽ cậu nên đáp “Có” chứ.”

“Ba trăm chín mươi ba năm đã ba rồi, anh Lâm à.” Từ Chính Thanh lời nói có ý đùa cợt.

Lâm Hữu Lạc không nói gì, vỗ tay bộp bộp.

Từ Trường Lâm giẫm nhẹ vào chân Từ Chính Thanh một cái, “Cho một số đi.”

Từ Chính Thanh hỏi: “Tổng sỉ số?”

Từ Trưởng Lâm nói: “Sáu mươi lăm.”

Từ Chính Thanh rất bình thản, “Vậy thì số ba đi.”

Nói xong thì không có nán lại nữa, có vẻ đang gấp lấy phấn cho lớp mình.”

Cậu ta vừa đi, Từ Trường Lâm rà danh sách đến hàng số ba, “Số ba, Giản Hạnh?”

-Hết chương 2-