Ngu Hạ vừa ngã xuống giường đầy hoa, Lưu Tứ lập tức đè lên người nàng, mắt phượng hẹp dài nhìn thẳng Ngu Hạ: “Có thích không?”
Ngu Hạ cắn cắn môi dưới, nàng cũng không biết nên nói như thế nào, Lưu Tứ bẻ cằm nàng, ngăn cản nàng cắn môi mình, cánh môi hồng nhạt của nàng thoạt nhìn mềm mại ngọt ngào, hắn cúi đầu mυ'ŧ cắn.
Mày Ngu Hạ nhẹ nhàng nhăn lại, tiếng tim đập thình thịch, khóe môi Lưu Tứ cong lên: “Công chúa.”
Ngu Hạ sợ hãi lên tiếng.
Hắn nói: “Hôm nay là sinh nhật ngươi.”
Ngu Hạ ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới hôm nay hình như là 28 tháng sáu, nàng sinh vào mùa hè, Bạch quý phi liền đặt tên cho nàng là “Hạ”.
Những năm trước trong hoàng cung đều sẽ làm yến tiệc sinh nhật thực náo nhiệt cho nàng, các quý nữ đại gia tộc sẽ mang theo lễ vật vào cung chúc mừng Ngu Hạ.
Năm nay binh hoang mã loạn, nàng ốc còn không mang nổi mình ốc làm sao còn nhớ rõ sinh nhật mình.
Lưu Tứ nhớ rõ là bởi vì hắn gặp qua tiệc sinh nhật của nàng ở hoàng cung Lan Quốc.
Mũi Ngu Hạ chua xót: “Ta…… Ta nhớ ra rồi.”
Hôm nay nàng mười sáu tuổi.
Lưu Tứ nâng khuôn mặt nhỏ nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, Ngu Hạ lấy lại tinh thần, thân thể lại cứng đờ.
Hôm nay là sinh nhật nàng, Lưu Tứ nhắc tới cái này là muốn cùng nàng chúc mừng sinh nhật sao? Ngu Hạ không tin hắn sẽ tốt như vậy.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Lưu Tứ trong lòng nàng đã thành một bạo quân xấu xa tàn bạo.
Lưu Tứ giơ tay cởϊ qυầи áo nàng, ở trên cổ nàng hôn từng chút, Ngu Hạ mặc hắn cời, quần áo trên vai không còn sót lại chút gì, nàng có chút giật mình: “Ngươi……”
Lưu Tứ lấy đai lưng che mắt Ngu Hạ lại: “Ngọc Chân, ngươi ngoan một chút, trẫm sẽ không tra tấn ngươi.”
Hắn không có ham mê ở trên giường đạp hư người, càng sẽ không dùng thủ đoạn kỳ quái ngược đãi người khác. Lưu Tứ nếu thích một người sẽ chỉ biết đối đãi tốt với người đó.
Đôi mắt Ngu Hạ bị che lại, cái gì đều không nhìn thấy.
Chính là cảm thấy cả người khó chịu không khoẻ, Lưu Tứ ôm, hôn môi đối với Ngu Hạ mà nói đều thực sợ hãi, làm nàng sợ đến phát run, nhưng nàng lại không thể cự tuyệt.
Không biết qua bao lâu, Lưu Tứ buông lỏng đai lưng che mắt Ngu Hạ ra.
Ngu Hạ da mỏng, đặc biệt kiều nộn, hơi chút chạm liền sẽ dễ dàng bị bầm tím, nàng nhìn trên người một chút.
Trong màn tối tăm, nhìn cái gì cũng không rõ ràng, bất quá xanh tím là có, trên cổ tay còn có dấu răng rõ ràng.
khóe mắt Ngu Hạ còn treo nước mắt, Lưu Tứ nói: “Lại đây, nằm bên người trẫm.”
Nàng vừa mới bò tới một góc, hiện tại lại bò tới bên cạnh rồi Lưu Tứ, Lưu Tứ mặt mày tuấn lãng mang theo một tia không kiên nhẫn: “Ngươi muốn nửa đêm từ trên giường ngã xuống?”
Ngu Hạ đành phải nhích lại gần hắn, Lưu Tứ không kiên nhẫn đem nàng kéo vào lòng mình.
Lưu Tứ nói: “Trẫm sẽ bồi ngươi qua mỗi một cái sinh nhật.”
Ngu Hạ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cái gì cũng không dám nói.
Nàng thực mau liền ngủ say trong lòng ngực Lưu Tứ, Lưu Tứ cảm thấy Ngu Hạ kiếp trước chỉ có thể là tiểu trư, cho nên kiếp này mới thích ngủ như vậy.
Hắn đối Ngu Hạ không ngừng hôn hoặc ôm chính là muốn gia tăng cảm tình trong lòng nàng, Lưu Tứ muốn chiếm hữu nàng.
Nhưng này yêu cầu một quá trình thích ứng, Lưu Tứ sợ tổn thương nàng.
Thân thể nàng có chút suy yếu, Lưu Tứ không muốn trong quá trình đó xuất hiện bất cứ vấn đề gì, hắn đã mang đến không ít thống khổ cho nàng, không muốn ngay cả khi làm chuyện thân mật nhất của hai người nàng cũng thống khổ.
Theo bản năng, Lưu Tứ muốn Ngu Hạ ỷ lại hắn, thân thể ỷ lại hắn, đối với hắn muốn ngừng mà không ngừng được.
Nhưng hiện tại vì khống chế đàm người Thái Hậu, Lưu Tứ không thể không bày ra mặt lạnh với nàng, làm nàng đã sinh ra ác mộng.
Thái Hậu là mẹ đẻ Lưu Tứ, Tề gia thế lực ăn sâu bén rễ, nếu để bọn họ biết được tầm quan trọng của Ngu Hạ đối với hắn, cho dù Lưu Tứ khắp nơi che chở nhưng sẽ có lúc Thái Hậu còn có một đám người trong triều khiến nàng ủy khuất.
Ngu Hạ mơ một giấc mộng.
Trong mộng nàng vẫn còn ở Lan Quốc, như cũ ngày 28 tháng sáu, trong cung đốt đèn khắp nơi, Hoàng Hậu ở Tử Thần Cung mở tiệc chúc mừng sinh nhật Ngu Hạ.
Ngu Hạ mặc một thân váy áo đỏ, da thịt nàng vốn dĩ đã trắng mặc như vậy càng thêm kiều diễm, tiểu thư thế gia không ai bì kịp dung nhan xuất chúng của nàng.
Trên đường, Ngu Hạ cảm thấy buồn chán luền uống vài chén rượu, Thái Tử có việc Ngu Hạ liền trộm đi ra ngoài.
Bóng đêm mát lạnh, xa xa vầng trăng khuyết bị mây che khuất, trên đường Ngu Hạ đi đến Đông Cung đυ.ng phải một người.
Trên người nàng mang theo hương rượu trái cây nhàn nhạt, rượu thơm ngọt mật, trên đường khả năng có một hòn đá nhỏ hoặc là cái gì nàng dưới chân giẫm phải liền đυ.ng vào một người, bị nàng đυ.ng vào chính là một người nam tử khuôn mặt tuấn lãng, dáng người đĩnh bạt như cây tùng, khí chất không giống thư sinh văn nhược, lại giống như là tiểu tướng quân nhà ai.
Ngu Hạ đυ.ng vào hắn, sau khi xin lỗi liền rời đi. Nàng không biết chính là một màn này bị thái giám thấy được, thái giám đi nói với các hoàng tử trong cung, sau đó tôn thất cũng đều biết, những người này vốn dĩ không ưa con tin Lưu Tứ này, chuyện này qua đi, người kɧıêυ ҡɧí©ɧ khi dễ Lưu Tứ càng nhiều. Bạch Canh sau lại cùng Lưu Tứ xảy ra xung đột cũng có một phần nguyên nhân này.
Vì giữ gìn mặt mũi cho Ngu Hạ, những người khác đều sẽ không nói rõ, chỉ ở trước mặt Lưu Tứ cười nhạo hắn không xứng với công chúa tôn quý nhất, kêu hắn từ bỏ suy nghĩ này đi.
Buổi tối hôm đó, Lưu Tứ xác thật là cố ý để Ngu Hạ say rượu đâm lòng ngực hắn.
***
Nàng ngoài ý muốn nửa đêm tỉnh lại, Ngu Hạ rầu rĩ, sự tình trong mộng xác thực là phát sinh qua, nàng bản thân mình cũng không biết, hóa ra nàng cùng Lưu Tứ đã từng có nhiều lần tương ngộ như vậy.
Nếu nàng sớm biết rằng Lưu Tứ đối đãi nàng như vậy, nếu nàng biết……
Ngu Hạ ngước mắt, phát hiện Lưu Tứ cũng không có ngủ.
Nàng lắp bắp kinh hãi: “Bệ…… Bệ hạ……”
Ngu Hạ bị Lưu Tứ ôm sát, nàng có chút hô hấp khó khăn, trước khi ngủ Lưu Tứ đã ở trên người nàng hôn một lần.
Hắn chổ nào cũng hôn, ngực cùng mắt cá chân cũng muốn hôn, Ngu Hạ cảm thấy hành động của Lưu Tứ thực biếи ŧɦái, nàng hiện tại không muốn thể nghiệm một lần nữa.
Lưu Tứ cắn bả vai Ngu Hạ, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn nàng: “Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy trẫm hay không?”
Ngu Hạ vừa mới mơ thấy cái này, nàng có chút hoảng hốt: “Ta, ta không nhớ.”
Lưu Tứ liền biết nàng không nhớ rõ.
Hắn nói: “Ngủ tiếp đi, sinh nhật ngươi đã qua rồi.”
Ngu Hạ rất nhớ Bạch quý phi, nàng rất rất nhớ, đối với Lưu Tứ lạnh nhạt vô tình, còn có cung phi của hắn âm dương quái khí, mẫu phi nàng là người đối với nàng tốt nhất trên đời này.
Ngu Hạ lôi kéo cánh tay Lưu Tứ, nhẹ giọng nói: “Về sau ngươi sẽ để ta cùng mẫu phi gặp mặt sao?”
Lưu Tứ nói: “Muốn gặp nàng?”
Ngu Hạ gật gật đầu: “Muốn gặp.”
Lưu Tứ nói: “Chờ ngươi sinh cho trẫm hai đứa nhỏ trẫm sẽ cho ngươi gặp nàng một lần.”
Ngu Hạ mới không muốn cùng Lưu Tứ sinh hài tử. Nàng quay người đi.
Lưu Tứ từ sau lưng ôm nàng, ở trên vai nàng cắn một chút: “Không muốn cùng trẫm sinh con trẫm sẽ không thả ngươi trở về.”
Tiểu công chúa thơm tho mềm mại, cho dù cùng hắn giận dỗi nàng vẫn là đáng yêu như vậy.
Trong lòng Ngu Hạ nặng trĩu, Lưu Tứ đời này khả năng đều sẽ không tha nàng trở về, khả năng nàng ngày nào đó sẽ bị Lưu Tứ gϊếŧ chết. Nàng chỉ có thể hy vọng Lan Quốc cường đại lên, trở nên đặc biệt cường đại, sau đó Thái Tử điện hạ sẽ đón nàng về nhà.
Dưới giường rãi đầy cánh hoa, ngủ cũng cảm thấy khó chịu, Ngu Hạ cảm thấy da thịt có chút ngứa, một lát sau chờ Lưu Tứ nhắm mắt lại nàng mới trộm xuống giường, kêu cung nữ chuẩn bị nước, nàng phải tắm rửa một cái.
Lúc tắm rửa Ngu Hạ mới nhìn thấy trên người dấu vết xác thật rất nhiều. Nàng xoa xoa nắn nắn cũng không bớt.
Từ thau tắm đi ra, Ngu Hạ lau khô người liền đi tới giường bên cửa sổ ngủ.
Cách xa Lưu Tứ Ngu Hạ cảm thấy ngủ càng ngon hơn.
Nàng vừa mới đi vào giấc ngủ, Lưu Tứ đen mặt đem nàng ôm trở về giường lớn.