[Phong Vân] Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 70

Dịch: Mạc Nguyệt

Những ngày sau đó, dù bên trong sóng ngầm cuồn cuộn, bên ngoài vẫn yên bình, tĩnh lặng.

Mối quan hệ của Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân đã thuận đà nước chảy thành sông, hai người lại không phải kiểu trốn tránh vấn đề, nên đương nhiên sẽ nắm tay nhau cùng đối mặt tất thảy.

Tầng sương mù mờ ảo chất chứa bồi hồi, e sợ lại hoài nghi đã tan đi hết, nỗi thấp thỏm, bất lực quẩn quanh trong lòng cũng chẳng còn, Bộ Kinh Vân hòa hợp với sư phụ vô cùng.

Hiển nhiên, Lăng Ngạo Thiên cảm nhận được tình cảm hết mực chân thành Bộ Kinh Vân dành cho mình, dù cảm xúc của hắn với Bộ Kinh Vân có mấy phần chân thành, thì chung quy vẫn không giống. Hai người ngày càng ăn ý, lúc ở bên nhau rất thoải mái, nên đương nhiên những người gần gũi cũng nhanh chóng phát hiện ra.

Ân Thành có lẽ là người đầu tiên biết rõ quan hệ giữa Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân đã tiến triển đến bước nào. Đành chịu, các ám vệ tin tức nhanh nhạy quá mà, đâu đâu cũng có mặt. Thật ra khi mới biết chuyện này, hắn thật lòng hy vọng hệ thống tình báo của mình không giỏi giang đến thế, giỏi đến mức lão đại của họ là hắn đây sắp bị sếp sòng diệt khẩu đến nơi rồi.

Chỉ ngay sau buổi tối hôm đó, Ân Thành đã “bị ép” biết chuyện này. Do tính chất công việc, bao năm qua hắn vẫn luôn giữ tinh thần vững vàng, tâm lý ổn định, chưa có lần nào tâm trạng dao động mạnh. Nhưng nay, trạng thái ấy đã hoàn toàn bị phá vỡ. Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định chạy đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu “báo án” với tâm trạng thấp thỏm. Nếu bang chủ thực sự muốn diệt khẩu thì hắn chắc chắn không thể trốn thoát, nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Ân Thành đợi được một lúc thì Lăng Ngạo Thiên truyền âm bảo hắn lên tầng hai. Thật ra mọi khi hắn toàn vào thẳng, nhưng dù sao bây giờ cũng là tình huống đặc biệt… nên hắn rất tự giác đứng chờ dưới tầng một.

Khi lên đến tầng hai, Ân Thành không kìm được cảm giác… muốn tự móc mắt mình ra. Thậm chí, hắn còn nghĩ có lẽ lão đại thực sự muốn diệt khẩu, nếu không sao lại… thẳng thắn như thế.

Lúc lên đến nơi, Ân Thành thấy Bộ Kinh Vân ngồi trên giường nhìn về phía mình, đáy mắt thoáng chút lúng túng. Cũng dễ hiểu thôi, vì lúc này Bộ Kinh Vân chỉ khoác một lớp áo mỏng, xõa tóc, trên cổ, trước ngực còn có vết hôn, vết cắn, lấp ló sau tấm áo… Ân Thành có muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được. Lăng Ngạo Thiên thì chống cằm ngồi trên ghế mềm, nửa cười nửa không nhìn hắn, tay còn lại thi thoảng gõ lên tay vịn ghế làm bằng gỗ tử đàn.

Ân Thành cuống quít cúi đầu, không dám ngó nghiêng, nói với giọng hết sức bình tĩnh: “Bang chủ.”

“Ừm… có việc gì?” Lăng Ngạo Thiên đáp, giọng có vẻ biếng nhác.

Ân Thành sửng sốt, trong lòng đột nhiên muốn túm áo mình lắc mạnh: Trước kia gặp tình huống mù mờ, mày cũng sẽ cầm một vài tin tức quan trọng đến xin chỉ thị rồi mới nói bóng gió nhắc khéo. Bây giờ mày bị ấm đầu à mà chạy đến đây? Chạy đến làm gì? Đến nói với bang chủ rằng “Thuộc hạ biết chuyện của ngài với đồ đệ ngài rồi, mau diệt khẩu ta đi” à?! Ân Thành chỉ ước gì kẹp chết mình luôn đi cho xong.

Hiếm có khi nào hắn luống cuống như bây giờ, lắp ba lắp bắp: “À thì… bang chủ… chuyện là… thuộc hạ…” Dường như đột nhiên nhớ ra lời khuyên nói dài, nói dai thành nói dại, hắn vội vàng ngậm miệng, cúi đầu đứng đó, không hó hé gì.

Lăng Ngạo Thiên nhìn nét mặt Ân Thành thay đổi liên tục với vẻ hứng thú, mãi một lúc sau mới cười khẽ, thản nhiên hỏi: “Đã đưa khách khứa xuống núi hết chưa?”

Ân Thành hoàn hồn, ngầm hiểu bang chủ đang giải vây cho mình, vội nói: “Đã thu xếp thỏa đáng cả rồi. Ai cần xuống núi đều đã xuống núi, ai cần tiêu diệt đều đã tiêu diệt, không có bất kỳ sơ sẩy nào.”

Vẻ mặt Lăng Ngạo Thiên lại càng ôn hòa. “Ngươi đã lo liệu thì ta yên tâm rồi. Thôi, quay về làm việc đi.”

Ân Thành thầm thở phào nhẹ nhõm, rối rít gật đầu, đang định lui xuống, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nói thêm một câu: “Chuyện này… thuộc hạ nhất định sẽ kín miệng.”

Hắn vừa nói xong câu đó, Bộ Kinh Vân lập tức liếc sang với ánh mắt sắc lạnh, rồi lại không biết nghĩ đến cái gì mà vội vàng cúi đầu, đôi mắt trông có vẻ ảm đạm.

Lăng Ngạo Thiên thu hết mọi chi tiết vào mắt, mãi đến khi Ân Thành vã mồ hôi lạnh ướt lưng mới từ tốn lên tiếng: “Chuyện giữa bản tọa với Vân Nhi có gì mà phải giấu giếm?”

Ân Thành sửng sốt ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, không hiểu bang chủ đại nhân nhà mình có ý gì.

Lăng Ngạo Thiên nhếch môi, bình thản nói: “Bản tọa muốn ở bên ai, làm việc gì, chẳng lẽ còn cần người khác xen vào chỉ đạo?”

Ân Thành ngẩn ra, lí nhí đáp: “Đương nhiên bang chủ muốn làm gì thì làm cái đó.”

“Thế là được rồi. Còn với người nhà, cần gì phải giấu giếm? Chẳng lẽ lại phải lén lút?”

Mắt Bộ Kinh Vân sáng bừng lên, ánh mắt cháy bỏng hướng về Lăng Ngạo Thiên, tràn đầy vui sướиɠ, tin cậy và tình ý nồng nàn.

Ân Thành lúng túng gật đầu, cũng thầm hiểu ra vài điều, không khỏi nể phục sự ngay thẳng của bang chủ. Quả không hổ danh chủ nhân tương lai của thiên hạ, làm chuyện ngông cuồng thì đã sao? Chỉ qua thoáng chốc, hắn đã cảm thấy đây chẳng phải chuyện gì to tát, xem ra là mình còn chưa đủ trải đời.

Lăng Ngạo Thiên từ tốn nói tiếp: “Được rồi, ngươi lui xuống đi. Còn những người không cần biết, bản tọa không muốn nghe quá nhiều lời đồn đại phiền phức. Chắc ngươi hiểu chứ?”

Ân Thành không hổ là thuộc h4 thân tín của Lăng Ngạo Thiên, nghe thế là hiểu ngay, yên tâm lui ra ngoài.

Chờ hắn đi rồi, Lăng Ngạo Thiên đến bên Bộ Kinh Vân lúc này vẫn còn có vẻ chần chừ, ngồi xuống giường, nắm lấy tay nó rồi mỉm cười nói: “Vân Nhi việc gì phải lo lắng? Nếu hai ta đã thật lòng với nhau thì việc này hoàn toàn có thể công khai, không cần kiêng dè gì cả.”

Mắt Bộ Kinh Vân rạng rỡ, lấp lánh như sao, nhẹ gật đầu với vẻ mặt hết mực dịu dàng, nắm chặt tay sư phụ. Thế này thì không còn phải lo gì nữa.



Lăng Ngạo Thiên không hề kiêng dè để những người xung quanh biết chuyện giữa mình và Bộ Kinh Vân. Chuyện gì cũng vậy, cứ thẳng thắn, thản nhiên thì không việc gì phải sợ. Càng che giấu chỉ càng khiến người ta nghĩ rằng mình đang chột dạ; còn nếu quang minh chính đại phô ra, người ta cũng chẳng biết nói gì.

Từ những chi tiết nhỏ nhặt khi Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân ở bên nhau, người tinh tế, sắc bén như U Nhược nhanh chóng nhận ra quan hệ giữa hai người đã thay đổi. Mặc dù ban đầu nàng có hơi thảng thốt, nhưng là con gái được đích thân Lăng Ngạo Thiên nuôi dạy, khả năng tiếp nhận của nàng cũng không hề tầm thường.

Thật ra hồi nhỏ U Nhược từng nghĩ nếu cha tìm cho mình một mẹ kế thì sẽ thế nào, nhưng chuyện này mãi vẫn không xảy ra. Đôi khi, nàng cảm thấy có lẽ cha cũng cần một người bầu bạn. Con gái dù thân thiết, gần gũi thế nào cũng không thể thay thế vị trí của bạn đời. Chung quy một mình sẽ rất cô đơn.

Mặc dù đối tượng là Vân sư huynh khiến U Nhược suýt mắc nghẹn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng tốt, chí ít không phải những người phụ nữ chỉ ham công danh lợi lộc. Ai nhìn vào ánh mắt chân thành hết mực của Vân sư huynh cũng nhận ra huynh ấy bị cha nàng cầm cương chắc rồi, thế nên nàng hoàn toàn có thể yên tâm. Huống chi, nói thực lòng U Nhược không muốn mình có thêm em, dù sao h4m muốn chiếm hữu của nàng với cha vẫn lớn lắm. Cha chỉ cần có một đứa con gái như nàng là đủ rồi. Về vấn đề này, hiển nhiên Vân sư huynh tốt hơn mẹ kế gấp bội. Vì vậy, từ đáy lòng, U Nhược chẳng hề do dự bỏ phiếu tán thành.

Tần Sương bận đến đầu tắt mặt tối và Nhϊếp Phong tâm tư thuần phác thì chẳng nhận ra điều gì. Với họ, sư phụ vẫn luôn đối xử tốt với Vân sư đệ/sư huynh như thế, dường như không khác trước là mấy.

Nhưng giữa họ vẫn có sự khác biệt. U Nhược sẽ nói cho Tần Sương biết. Còn Nhϊếp Phong thì…

Tần Sương là một đứa trẻ ngoan, tính tình ngay thẳng, từ nhỏ đến lớn luôn quán triệt tư tưởng sư phụ nói gì cũng đúng, nên sau khi được U Nhược tiết lộ chuyện này vẫn nghiêm túc bày tỏ sẽ hết lòng ủng hộ sư phụ, mong sư phụ được hạnh phúc.

U Nhược cảm thấy cạn lời trước anh chàng đầu gỗ Tần Sương này. Nhưng nàng lại thích người như vậy, đàn ông như Tần Sương rất đáng tin cậy, là người lý tưởng nhất để lấy làm chồng. Sao cơ? Ngươi cảm thấy Tần Sương có gì đó giống Quách Tĩnh ư? Đừng đùa! Đại sư huynh của ta có thể quản lý cả một bang phái lớn như Thiên Hạ Hội đâu ra đấy, Quách Tĩnh làm gì có cửa so với huynh ấy!

Cậu trai ngây thơ Nhϊếp Phong vẫn không biết có chuyện gì xảy ra. Còn Đoạn Lãng… hiển nhiên là nhóc này biết rồi, nhưng còn lâu nó mới nói cho Nhϊếp Phong biết.

Mấy ngày gần đây, Đoạn Lãng một mình làm rất nhiều việc, được tôi luyện một phen, trở nên chín chắn, đồng thời hiểu biết rộng mở hơn. Về chuyện của sư phụ và Bộ Kinh Vân, điều nó để ý nhất là mình và Bộ Kinh Vân có mâu thuẫn, tạm không bàn đến những cái khác, nếu lỡ cái tên lạnh như băng đó thủ thỉ kể tội với sư phụ, có khi nào sư phụ sẽ không tốt với nó như trước nữa không?

Nhưng chẳng mấy chốc Đoạn Lãng đã có thể yên tâm. Nó rất vui vì sư phụ vẫn coi nó như con. Xem ra bản lĩnh “tâm sự bên gối” của Vân sư huynh chẳng ra làm sao cả… Hơn nữa, chỉ cần nó bám dính lấy sư phụ, là Vân sư huynh lại tỏ rõ sự tức giận còn hơn cả trước đây. Thế là thằng nhóc xấu xa này nảy ra một trò tiêu khiển mới, đấy chính là bám dính lấy sư phụ và phá đám thế giới riêng của sư phụ cùng Vân sư huynh, chờ xem nét mặt Vân sư huynh thay đổi. Trò này chắc chắn sẽ rất thú vị.

Ngày tháng cứ thế trôi đi trong yên bình, hết thảy đều tốt đẹp.